Cha đã mất, mẹ hóa điên, nhị đệ trong nhà không gánh vác nổi việc lớn, nhà không thể thiếu hắn.
Chỉ có trở về Phượng Thành mới là lựa chọn tốt nhất của hắn, tổ mẫu nói đúng, dù ở đâu, làm chức gì, chỉ cần có lòng với đất nước, đều có thể cống hiến cho bá tánh thiên hạ.
- --
Không lâu sau khi Tạ đại công tử trở về Phượng Thành, Đông cung ban bố một cáo thị.
Thái tử nhận Bùi Khanh làm con nuôi, đổi tên thành Chu An, phong làm Trung Châu Tiết Độ Sứ, trở về Phượng Thành, tiếp quản phiên vương phủ cũ của Thái tử.
Cáo thị vừa ban ra, trong cung xôn xao, người biết chuyện thì cho rằng đây là chuyện đương nhiên, Bùi Khanh mới đến Đông Đô bị trọng thương, Tĩnh vương ngày đêm chăm sóc hắn hai ngày, việc thay thuốc đều tự tay làm.
Bệnh của Bùi Khanh còn chưa khỏi hẳn đã liều mình đỡ quân cho Tĩnh vương, giúp Tĩnh vương phủ thoát khỏi kiếp nạn, qua lại nhiều lần, ngày đêm bên nhau, không phải cha con mà hơn cả cha con.
Sau đó, Tĩnh vương được phong làm Thái tử, nhà họ Tạ, nhà họ Dương và những người có công lao đều được ban thưởng, chỉ có Bùi Khanh là chưa thấy động tĩnh gì.
Không ngờ là có ân huệ lớn hơn ở phía sau.
Các đại thần không biết chuyện, nghĩ đến vết xe đổ của tiền Thái tử, cả gan đến khuyên Thái tử: “Điện hạ đừng quên hôm nay của mình là từ đâu mà có.”
Thái tử cười lớn, đương nhiên đã nghĩ đến điểm này, cũng biết không ít đại thần trong triều đang lo lắng chuyện này, “Nếu như sau này đức hạnh không đủ, đi vào vết xe đổ của tiền Thái tử, giang sơn này giao cho minh chủ, cũng có sao đâu?” Không đợi đại thần khuyên can nữa, Thái tử đã quyết, nói thẳng: “Các triều đại xưa nay, kiêng kỵ nhất là đa nghi, nghi ngờ là mầm mống của diệt vong, lo xa mà tự chặt cánh chim của mình, chỉ khiến người khác thấy điểm yếu của mình, nhân cơ hội thôn tính, nhà họ Chu ta con cháu ít ỏi, hai vị hoàng thúc Hà Bắc, Hà Tây bị xử tử, không ai quản lý, Đông Châu của tiền Thái tử, Trung Châu của ta, trong phút chốc mấy vùng đất quan trọng đều không có ai trấn thủ, cứ thế này, giang sơn nhà họ Chu ta, không phải bị Liêu quốc đánh bại thì cũng bị một người nào đó trong các khanh thay thế, dù là nội chiến hay ngoại xâm, người khổ đều là bá tánh, giờ Chu An thay ta trấn thủ vùng biên giới, chặn ý đồ thừa cơ xâm nhập của Liêu quốc, có gì không ổn?”
Các đại thần nghe câu “bị một người nào đó trong các khanh thay thế”, ai nấy đều cúi đầu, không ai dám hó hé nữa.
Cáo thị ban ra, Bùi Khanh chỉ đợi Chu Khoáng thành thân.
Huynh đệ kết nghĩa năm xưa giờ thành huynh đệ ruột, Chu Khoáng tính tình hào sảng, hoàn toàn không có sự nghi kỵ mà các đại thần nói, vui vẻ ra mặt, vô cùng hớn hở: “Từ nay về sau, ta là anh, ngươi là em, sau này gặp ta, ngươi không được gọi ta là thế tử nữa, càng không được gọi thẳng tên, gọi một tiếng đại ca nghe thử xem.”
Thực ra Bùi Khanh lớn tuổi hơn hắn, trước kia Chu Khoáng gọi hắn là Bùi huynh, giờ thân phận thay đổi, lại đổi ngược lại.
Chu An liếc nhìn vẻ đắc ý của hắn, thật sự không quen, quay đầu đi, mãi mới thốt ra được một câu: “Chu huynh.”
Chu Khoáng không chịu bỏ qua: “Ngươi gọi như vậy khác gì gọi Tạ huynh đâu, uổng công ngươi còn ngại ngùng một hồi, ta không giống ngươi, ta đổi ngay được, nhị đệ......”
Chu An bị hắn làm phiền đến phát cáu, chạy đi tìm Tạ Thiệu.
Ngày kia là ngày đại hôn của Chu Khoáng, hai ngày nay không ai quản hắn nữa, Chu Khoáng khó được rảnh rỗi, cũng lẻn ra khỏi cung.
Đến nhà họ Tạ, hai người vừa bước vào sân của Tạ Thiệu thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Vậy hắn bao giờ mới ra ngoài, toàn bộ gia sản nhà họ Thôi ta đều đền vào đó rồi, ngươi biết dầu hỏa đắt cỡ nào không, đám bá tánh hám lợi kia, ngồi đất hét giá, lần này ta bị bọn họ vắt kiệt, mua hết dầu hỏa trong thành đưa cho hắn, hắn đã hứa sau này mọi chi phí sẽ trả ta gấp đôi......”
Chu Khoáng vừa bước vào một chân đã vội rụt lại, định quay người bỏ đi, người nói chuyện trong sân bỗng quay đầu lại, tinh mắt nhìn thấy một tà áo: “Ồ, con nợ đến rồi, ngươi chạy cái gì...... Chu Khoáng!”
Trận chiến ở Phượng Thành, tám phần chi phí là do nhà họ Thôi hắn bỏ ra, trận chiến thắng lợi, nhà họ Thôi cũng tán gia bại sản. Số tiền Chu Khoáng hứa trả hắn vẫn chưa thấy đâu, sắp sửa đổi chủ ngôi vị người giàu nhất ở Phượng Thành rồi, Thôi Niên chỉ có thể đến Đông Đô đòi nợ.
Hôm nay vừa đến, hắn đã tìm đến Tạ Thiệu, biết Tạ Thiệu không hề phá sản, lại còn có một căn nhà to như vậy ở Đông Đô, vừa hâm mộ vừa ghen tị, trong lòng càng thêm sốt ruột.
Người đuổi đến hành lang, Chu Khoáng thấy không thể trốn, đành quay lại, nhìn Thôi Niên đối diện, giả vờ kinh ngạc, vui mừng nói: “Thôi huynh đến khi nào vậy, sao không sai người báo trước một tiếng, ta còn ra đón huynh.”
Thôi Niên khinh thường vẻ giả tạo của hắn, chế nhạo: “Hoàng thái tôn bận trăm công nghìn việc, nào dám làm phiền ngài.”
Tứ đại công tử ăn chơi Phượng Thành năm xưa, giờ đây đã tề tựu đông đủ ở Đông Đô, nhà họ Tạ không phá sản, Tạ Thiệu lại thành người tổ chức, trong nhà không có gì để chiêu đãi, đành mời mọi người đến Mịch Tiên Lâu.
Hôm nay Ôn Thù Sắc không có mặt, ba ngày nữa là ngày đại hôn của Chu Khoáng và Minh Uyển Nhu, sáng sớm nàng đã đến Minh gia.
Bốn người hùng hổ ra khỏi phủ, lên xe ngựa.
Trên đường đi, Chu Khoáng và Thôi Niên liên tục tranh cãi, đến Mịch Tiên Lâu, hai người vẫn chưa phân thắng bại, Thôi Niên khinh thường tính keo kiệt của hắn: “Đường đường là Hoàng thái tôn, một trăm vạn lượng bạc, cũng không đến mức quỵt nợ, nếu ngươi kẹt tiền, không phải còn Thái tử điện hạ sao, ngày mai ta sẽ đến tìm Thái tử phi......”
Hắn cứ đến đi.
Đến đây lâu như vậy rồi mà cũng không thấy hắn vào cung, chẳng phải là thấy hắn dễ bắt nạt sao, “Ta đã nói rồi, sổ sách của ngươi không đúng, ta không thể thanh toán cho ngươi, muốn thanh toán, ngươi tính cho kỹ, đừng có giở trò gian thương với ta, chín lượng thêm một lượng, ngươi làm tròn ta không ý kiến, coi như cho ngươi lời, nhưng năm lượng một đồng, sáu lượng, ngươi cũng làm tròn, lương tâm của ngươi đâu, có ai huynh đệ như ngươi không......”
“Không phải là làm tròn sao.”
Chu Khoáng cười lạnh: “Làm tròn ở đâu, ta sao không thấy chỗ nào làm tròn.”
“Không phải ta không muốn làm tròn, mà là vừa khéo không có......”
Nói chuyện với tên gian thương này thật mệt đầu, Chu Khoáng cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung. Hắn quay lại kéo Bùi Khanh đến: "Có chuyện gì thì ngươi cứ nói với nhị đệ ta, dù sao mấy ngày nữa hắn cũng đến Phượng Thành, hai người cứ từ từ mà tính."
"Nhị đệ?" Bốn người bọn họ thì Chu Khoáng là nhỏ tuổi nhất, lấy đâu ra nhị đệ? Thôi Niên ngẩn người, hoàn toàn không hiểu gì.
Bùi Khanh giải thích cho hắn một hồi, Thôi Niên vẫn chưa hoàn hồn.
Chuyện mấy người bọn họ đến Đông Đô, hắn đều nghe Tạ Thiệu kể qua, biết Bùi Nguyên Khâu c.h.ế.t ở Nam Thành. Lúc còn sống, lão ta ruồng bỏ vợ con, không quan tâm đến mẹ con Bùi Khanh, sau này khi không còn con nối dõi, lão ta mới quay về Phượng Thành, muốn đón Bùi Khanh đến Đông Đô để nối dõi tông đường.
Ai ngờ đến c.h.ế.t cũng không thực hiện được.
Bùi Khanh nhận Thái tử làm cha nuôi, đổi họ đổi tên, sau này dù có vẻ vang đến đâu cũng không liên quan gì đến Bùi gia nữa. Lần này Bùi gia xem như tuyệt tự, đúng là báo ứng. "Chu An, cái tên này hay..."
Hắn chợt bừng tỉnh, cảm thấy có gì đó không đúng. "Ra là các ngươi, người thì làm quan to, kẻ thì thành hoàng thân quốc thích, chỉ có ta là một tên thương nhân?" Thôi Niên lộ vẻ chán nản. "Ta chỉ là một tên bá tánh lương thiện, các ngươi còn nỡ lòng nào bòn rút tiền bạc của ta..."
Bùi Khanh không hề có chút đồng tình nào: "Mang sổ sách theo đây, tối nay ở lại chỗ ta, ta tính toán với ngươi."
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, phía trước Tạ Thiệu đã vào Mịch Tiên Lâu trước, gọi tiểu nhị đến hỏi: "Thiếu đông gia đâu?"
Ôn Hoài từ khi vào Mịch Tiên Lâu đã bận tối mắt tối mũi, Văn thúc giao hết sổ sách cho hắn, đừng nói là nhớ nhà, một đêm hắn chỉ ngủ được hai ba canh giờ. Vừa nhìn thấy Tạ Thiệu, nhớ đến lần trước bị hắn đùa giỡn, còn có bàn rượu "mời" hôm đó, sắc mặt hắn lập tức sa sầm. Chưa kịp nổi giận thì Tạ Thiệu đã lên tiếng: "Làm phiền huynh trưởng sắp xếp một bàn rượu, hôm nay ta mời bạn bè, cứ ghi sổ trước, Cảo Tiên sẽ đến thanh toán."
Cảo Tiên đến thanh toán? Nàng ta có thể thanh toán sao?
Vợ chồng nhà này chẳng ai tốt đẹp gì, đường đường là Chỉ huy sứ với thu nhập ba trăm quan một tháng, vậy mà còn mặt dày ăn quỵt. "Không cần thanh toán, cứ trừ vào tiền chia cổ phần là được."
"Ồ, đây chẳng phải là Ôn tam công tử sao?"
Ôn Hoài ngẩng đầu nhìn, cũng nhận ra người quen, quả nhiên là bạn bè của Tạ Thiệu, đám công tử bột nhà giàu ở Phượng Thành đến Đông Đô phá phách rồi. Trong lòng hắn chế giễu nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười chào hỏi: "Thôi công tử."
"Sao huynh cũng đến Đông Đô vậy?" Thôi Niên quan sát hắn một lượt. "Là đến Đông Đô làm ăn?"
Ôn tam công tử cười: "Đúng vậy, mở một quán rượu."
[Tác giả có lời muốn nói]
Các bảo bối, ta đến rồi đây~ (trăm bao lì xì~)