Không đợi người ta bẩm báo, Tạ Thiệu sải bước vào phòng, vừa tới ngoài rèm châu, đã nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.
"Mấy bộ này của ta đều chưa mặc qua, còn mới tinh, sao lại không trả được?"
"Quy định của tiệm là vậy, đã rời khỏi tiệm, nếu không phải vấn đề chất lượng quần áo, chúng ta tuyệt đối không thể đổi trả. Tam thiếu phu nhân cũng coi như là khách quen của chúng ta rồi, hẳn là biết rõ quy định, nếu tam thiếu phu nhân không hài lòng với chỗ nào của mấy bộ này, chúng ta có thể mang về sửa lại, nhưng muốn trả lại bạc thì thật sự xin lỗi…"
Tạ Thiệu vén rèm bước vào, thấy trong phòng đặt hai hòm gỗ sơn mài, bên trong chất đầy gấm vóc lụa là.
Màu sắc sáng sủa, toàn là thành y, nhìn màu sắc là biết còn mới tinh.
Ôn Thù Sắc cau mày, dường như đang hết cách, thấy Tạ Thiệu đã về, đứng dậy gọi, "Lang quân." Rồi quay đầu lại khẩn cầu bà chủ tiệm may, "Bác gái à, bác xem, không trả hết cũng được, trả lại một nửa cũng được, mọi người đều biết, lần này ta đã quyên góp hết lương thực cho chiến trường, Tạ gia và Ôn gia đã rỗng túi rồi, trong tay thật sự không còn bạc."
Bà chủ tiệm may đương nhiên biết, ai mà chẳng biết? Sáng sớm nay bên ngoài đã đồn ầm lên, Ôn nhị cô nương đã dùng gần vạn thạch lương thực mua ba chức quan.
Ôn nhị gia và Ôn tam công tử, còn cả vị tam công tử Tạ gia này giờ đều là viên ngoại lang rồi, còn kiêm thêm chức tuần quan, tuy là cửu phẩm, nhưng cũng là quan chức chính thức trong biên chế, người khác dùi mài kinh sử mười năm, chưa chắc đã có được thành tựu này, nhà giàu có quả nhiên khác biệt, phất tay một cái, là có thể mua được chức quan.
Bà chủ tiệm may mím môi cười, "Tam thiếu phu nhân thật sự là làm khó lão phụ rồi, cả Phượng Thành này ai mà chẳng biết Tạ gia và Ôn gia giàu có, chỉ là mấy bộ quần áo thôi, tam thiếu phu nhân nói không mặc nổi nữa, không phải đang trêu lão phụ sao?" Quay đầu nhìn Tạ Thiệu vừa bước vào, "Tạ viên ngoại lang nhà chúng ta giàu có, tam thiếu phu nhân gả vào Tạ gia, chẳng lẽ lại để ngài chịu thiệt thòi sao?" Sợ nàng lại dây dưa nói tiếp, lùi lại hai bước, "Thời gian của tam thiếu phu nhân quý báu, lão phụ không dám làm phiền nữa, xin cáo lui trước."
Nói xong chuồn ra khỏi phòng, dẫn theo hai người hầu của mình, vội vã rời khỏi khu vườn.
Trong phòng chỉ còn lại hai vợ chồng.
Bị nàng ta làm gián đoạn như vậy, rồi lại nhìn đống quần áo sặc sỡ trong hòm gỗ, cơn giận lúc nãy Tạ Thiệu xông vào, như giọt nước b.ắ.n ra khỏi chén trà, ban đầu cuồn cuộn, chảy được một nửa thì càng lúc càng chậm.
Không khó để nhận ra nàng đang làm gì.
Nghèo đến mức phải trả lại quần áo của mình rồi.
Hôm nay vừa tỉnh giấc, Tạ Thiệu đã liên tiếp nhận hai cú sốc, giờ dường như chẳng còn gì có thể làm hắn bất ngờ nữa, ôm tia hy vọng cuối cùng hỏi nàng, "Thật sự đã đến mức này rồi sao?"
Ôn Thù Sắc không nói gì.
Chạy vạy cả buổi sáng, không chỉ đầu choáng váng, chân cũng mềm nhũn, Tạ Thiệu đi tới ngồi phịch xuống ghế quý phi của nàng.
Còn chưa kịp chất vấn, tiểu nương tử đã bày ra vẻ mặt đau khổ, than thở với hắn trước, "Quần áo còn tốt, chưa mặc lần nào, mười lượng bạc một bộ, ta bảo bà ta trả lại tám lượng bà ta cũng không chịu, đây không phải là gian thương thì là gì?"
Tạ Thiệu: …
Hai người đều là kẻ được nuông chiều từ bé, khi nào từng phải so đo tính toán như vậy, đừng nói mười lượng bạc, quần áo trăm lượng một bộ, ngày trước cũng chẳng thèm chớp mắt.
Càng như vậy, lòng Tạ Thiệu càng chìm xuống đáy vực, thôi thì cho hắn một nhát đau đi, quay đầu ra hiệu bảo nàng ngồi lại gần, "Ta có chuyện muốn hỏi nàng, nàng ngồi đây."
So với lúc đầu, giờ hắn đã coi như bình tĩnh.
Ôn Thù Sắc ngoan ngoãn ngồi xuống ghế tròn đối diện hắn, "Lang quân cứ hỏi."
Hắn quay mặt đi, không nhìn khuôn mặt vừa vô tội vừa đáng ghét kia của nàng, cố gắng giữ bình tĩnh, "Cửa tiệm cũng không còn nữa?"
"Ừm."
Tuy đã biết câu trả lời, nhưng nghe nàng thừa nhận, chung quy vẫn không dễ chịu như tự mình nghĩ, hắn đưa tay xoa mặt.
Ôn nhị nàng ta, đúng là có bản lĩnh.
Lại xoa xoa cái đầu choáng váng, cố gắng vực dậy tinh thần, "Nói ta nghe xem, mất như thế nào." Nhiều gia sản như vậy, hai núi vàng của Tạ gia và Ôn gia, rốt cuộc nàng ta dùng cách gì mà tiêu hết được.
Ôn Thù Sắc suy nghĩ một chút, tự kiểm điểm, "Tại ta quá tham lam." Mông dịch về phía trước, nuốt nước bọt, nhìn chàng công tử mặt mày xám ngoét trước mặt, định kể rõ với hắn, "Lang quân không biết đâu, mấy hôm đó giá lương thực hấp dẫn lắm, nhắm mắt mở mắt ra cái là giá lại thay đổi rồi, một lượng bạc thành hai lượng, rồi thành ba lượng, bốn lượng, ta thừa nhận ta là kẻ phàm phu tục tử, không chịu nổi cám dỗ, nên ngoài gạo ra, sau đó ta thấy giá cứ tăng vùn vùn, ta lại đi mua thêm lúa mì với đậu tương, rồi…" Nhớ lại, đúng là đau lòng, "Lúc mua thì giá hơi cao."
Nhiều bạc như vậy, đột nhiên không cánh mà bay, nàng cũng đau lòng chứ, nhún vai, ‘ư ư’ khóc lên, "Vốn định nuốt trọn một mình, ai ngờ cuối cùng lại bị người ta hốt sạch, quân lính tới xin lương thực, cả Phượng Thành chỉ có nhà chúng ta có lương thực, ta biết làm sao bây giờ…"
Nàng che mặt khóc nức nở, đau lòng muốn chết, dáng vẻ đúng là hối hận đến tận ruột gan.
Tạ Thiệu đã bị cái ‘chiêu trò’ này của nàng lừa mấy lần rồi, hoàn toàn hiểu rõ.
E là nàng ta đã mua nửa kho lương thực với giá cao rồi.
Hắn không còn chút hy vọng nào, hỏi nàng, "Còn lại bao nhiêu?"
Vốn tưởng tiểu nương tử sẽ lắc đầu ngay, nào ngờ nàng lau nước mắt, "Lang quân đợi chút." Đột nhiên đứng dậy, đi vào sau bình phong, lục lọi một hồi rồi đi ra, ôm một đống tr âm cài vàng bạc châu báu, ‘loảng xoảng’ đổ hết lên bàn gỗ trước mặt hắn, "Còn mấy thứ này nữa."
Nàng vừa gom từ trên bàn trang điểm xuống, nhìn kỹ thì thấy cũng kha khá, tiểu nương tử ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn, "Lang quân, chúng ta chắc cầm cự được một thời gian."
Tạ Thiệu: …
Hắn quay mặt đi, chẳng muốn nhìn, trái tim đã tê dại.
"Nhưng mà vừa rồi mama nói số đá chúng ta đặt trước ngày mai phải chuyển xuống hầm, sắp đến mùa hè rồi, phải trả mấy chục lượng bạc…" Thấy sắc mặt chàng công tử đối diện khó coi, không nỡ nói tiếp, Ôn Thù Sắc ngậm miệng, quan tâm hỏi hắn, "Lang quân hôm nay ăn cơm chưa?"
Không hỏi thì thôi, vừa hỏi bụng hắn chợt thấy trống rỗng.
Sáng nay hắn ngủ tới giờ Tỵ mới dậy, còn chưa kịp ăn gì đã bị tiểu nương tử cho một gậy vào đầu, ra ngoài thì Thôi Niên đúng là có chuẩn bị rượu và thức ăn, nhưng cũng chưa kịp ăn, lại bị một nhát d.a.o đ.â.m vào người, giờ là gì rồi? Trong phòng không có đồng hồ cát, hắn nghiêng đầu nhìn ra ngoài qua tấm rèm cửa sổ buông xuống một nửa, ít nhất cũng là giờ Mùi rồi.
Thấy hắn như vậy, tiểu nương tử hiểu ra, quay đầu dặn dò Phương mama, "Đi chuẩn bị thức ăn cho lang quân."
Dù có giận dỗi đến đâu cũng phải ăn cơm.
No bụng rồi tính tiếp.
Rượu ngon thức ăn ngon bày ra trước mặt, Ôn Thù Sắc ngồi đối diện hắn, chống cằm nhìn hắn ăn, thỉnh thoảng gắp thức ăn rót rượu cho hắn, thái độ nhận lỗi rất thành khẩn.
Tuy rượu và thức ăn không thể chữa lành vết thương lòng, nhưng dù sao cũng giúp hắn lấy lại chút sức lực, kết quả hắn vừa đặt đũa xuống, tiểu nương tử đối diện đã ngóng trông nhìn hắn, "Lang quân, tiền rau tháng này còn chưa thanh toán…"
"Lang quân yên tâm, lát nữa ta sẽ mang mấy cây trâm này đi bán, còn quần áo nữa, không trả được thì ta bán rẻ đi…" Nói đến cuối cùng giọng nhỏ dần.
Thức ăn vừa nuốt xuống như mắc kẹt lại ở cổ họng.
Còn tính toán với nàng làm gì, là nàng đang tính toán với hắn đấy chứ.
Hắn đã hiểu, đôi co với nàng, đúng là tự rắc muối vào tim mình, đứng dậy đi ra ngoài liền gọi Mẫn Chương lại, "Còn bao nhiêu bạc?"
Mẫn Chương đáp, "Hơn năm mươi lượng ạ."
Lần trước lấy của tam thiếu phu nhân năm trăm lượng, công tử ngay hôm đó đã đi Túy Hương Lâu tiêu hết một trăm lượng, sau đó trên đường đi Khánh Châu, cứu giúp mấy nhóm nạn dân, giờ trong túi chỉ còn hơn năm mươi lượng.
Tạ Thiệu cáu kỉnh nói, "Đưa cho nàng ấy."
Mẫn Chương đi theo hắn nhiều năm như vậy, làm việc chưa bao giờ hỏi lý do, cũng chẳng bao giờ nghi ngờ, nhưng hôm nay lại lần đầu tiên do dự, "Đưa… đưa hết ạ?"
Đưa hết rồi, sau này công tử chẳng phải là thật sự tay trắng sao?
Tạ Thiệu: …
Một lát sau, Tạ Thiệu đưa tay ra, Mẫn Chương vội vàng đặt túi tiền vào lòng bàn tay hắn.
Hắn mở dây túi tiền, cúi đầu lục lọi một hồi, cuối cùng lấy ra mấy cục bạc vụn, chắc khoảng mười lượng, đưa số còn lại cho Mẫn Chương, "Mang vào đưa cho nàng ấy."
Mẫn Chương quay người vào phòng, hắn đứng một mình dưới gốc cây lê, gió nhẹ thổi qua, tay áo rộng cũng theo đó bay phần phật, mấy cục bạc vụn trong tay chưa bao giờ chân thật đến thế.
Nam Chi được lão phu nhân sai tới mời người, thấy Tạ Thiệu ngây ngốc đứng đó, bất động, dáng vẻ ấy đúng là khiến người ta có chút đau lòng.
Nhưng lời tam thiếu phu nhân nói không sai.
Trước kia khi còn có phòng quản lý tài chính, đám người của đại phòng chẳng phải cũng nghĩ đủ mọi cách để moi tiền từ trên người hắn sao?
Hết tiền cũng tốt, hết tiền rồi thì ai cũng không còn trông mong gì nữa.
Nam Chi thu lại tâm tư, mỉm cười đi xuống hành lang, chào hỏi, "Tam công tử đã về rồi ạ? Lão phu nhân đang nhắc tới ngài đấy."
–
Chuyện lớn như vậy xảy ra, lão phu nhân chắc chắn cũng biết, thấy lão phu nhân nằm trên giường, Tạ Thiệu cũng không màng tới tâm trạng của mình, đành phải an ủi trước, "Bạc hết thì hết thôi, kiếm lại là được, sức khỏe của lão tổ tông là quan trọng nhất."