Bên cạnh tiệm có bậc thang, có mấy người ăn xin tiều tụy đang ngồi, kỳ lạ là, họ không hề nhìn chằm chằm vào bánh bao trên tay nàng.
Phụng Thành không phải là không có ăn xin, người nào người nấy đều đánh hơi mùi cơm mà đến.
Thấy những người này thật sự không giống, trong lòng Ôn Thù Sắc nghi ngờ, nàng dừng bước quay đầu lại hỏi một phụ nhân gần đó: "Xin hỏi a thẩm, nơi này cách Đông Đô còn bao xa?"
A thẩm đó quay đầu nhìn nàng một cái, thở dài: "Đông Đô e là không đến được rồi, vẫn nên sớm quay về đi."
Ôn Thù Sắc sững sờ, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Chưa đợi a thẩm trả lời, một người đàn ông bên cạnh đã tiếp lời, vẻ mặt phẫn nộ: "Vị Thành ba ngày trước đã đóng cửa thành, tất cả những người muốn đến Đông Đô đều bị nhốt bên trong, ai cũng không ra được…" Nhìn Ôn Thù Sắc một lượt, thấy nàng ăn mặc cũng là thương nhân kiếm sống qua ngày, không phải người giàu sang phú quý, ông ta có chút đồng bệnh tương lân, khuyên nhủ: "Con vẫn nên giữ lại bạc tiền, tiêu pha tiết kiệm một chút, nghe nói, e là phải đóng cửa thêm một tháng nữa…"
Vừa dứt lời, một người cách đó không xa không ngồi yên được nữa, "Một tháng? Đừng nói là khách điếm, chúng ta e là đến cơm cũng không có mà ăn, chẳng lẽ thật sự phải lưu lạc đầu đường xó chợ, sống bằng nghề ăn xin…"
Hóa ra những người này đều là muốn đến Đông Đô.
Ôn Thù Sắc lại hỏi thêm vài câu, nói lời cảm ơn xong, nàng lặng lẽ trở về bên xe ngựa, "Lão gia…"
Tạ Thiệu trong xe ngựa cũng nhìn ra được, chưa đợi nàng mở miệng, hắn liền vén rèm lên, cắt ngang: "Lên đây."
Vào thành dễ, ra khỏi thành khó.
Thánh chỉ vừa đến Phụng Thành, Thái tử nhất định đã đoán được Tĩnh Vương và người nhà họ Tạ sẽ đến Đông Đô, cũng đoán được ngày đến của mấy người, đây là địnhắt ba ba trong rọ.
Không ra khỏi thành được, chỉ đành phải ở tạm trong một khách điếm.
Buổi chiều, Tĩnh Vương và Bùi Khanh đến khách điếm gặp mặt, sắc mặt Bùi Khanh nặng nề, nói trước: "Cửa thành đã đóng ba ngày, ngày đêm đều có trọng binh canh giữ, e là không ra được, hiện tại chỉ có hai con đường, hoặc là xông ra, hoặc là rút khỏi Vị Thành, đường thủy chắc cũng không đi được, biện pháp an toàn là đi đường núi bên cạnh, vòng qua núi vào Đông Đô."
Vòng qua núi e là không kịp.
Đợi đến lúc mấy người vòng qua, tin tức Tạ phó sứ phản bội e là đã đến Đông Đô rồi.
Tĩnh Vương quay đầu hỏi ý kiến của Tạ Thiệu: "Tam công tử có tính toán gì?"
Tạ Thiệu trầm tư một lát rồi nói: "Đi cửa thành."
—
Mấy người bàn bạc gần nửa canh giờ, Tạ Thiệu mới trở về phòng, bụi đất trên mặt Ôn Thù Sắc còn chưa rửa, thấy hắn về, nàng vội vàng đứng dậy hỏi: "Thế nào rồi, chúng ta còn ra khỏi thành được không?"
Tạ Thiệu không đáp, hỏi nàng: "Biết cưỡi ngựa không?"
Ôn Thù Sắc lắc đầu, rồi lại kịp thời sửa lời: "Hẳn là được."
"Từng cưỡi ngựa chưa?"
Lúc này không thể nói dối, nàng thành thật trả lời: "Tính cả lần lang quân chở ta, tổng cộng hai lần."
Tạ Thiệu: …
"Nàng ra đây."
Mấy người bàn bạc cả buổi, trong lòng Ôn Thù Sắc đã sớm lo lắng, lần này đi tiếp, xe ngựa nhất định không ra khỏi thành được.
Tưởng rằng hắn thật sự muốn bỏ nàng lại ở Vị Thành, nàng vội vàng nói: "Lang quân, ta thật sự không sao, lần này ta đảm bảo, cho dù lang quân ôm ta thế nào, ta cũng sẽ không cử động."
Thấy hắn xoay người đi ra ngoài, sắc mặt Ôn Thù Sắc biến đổi, nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, hạ giọng khẩn cầu: "Lang quân, lúc này chàng bỏ ta lại, chính là không quan tâm đến sống c.h.ế.t của ta, hôm nay ta nghe những người đó nói rồi, cho dù muốn về Trung Châu, cũng phải đến phủ nha nộp đơn xin trước, cầm theo giấy thông hành mới có thể ra ngoài, với danh tiếng vang dội của Tạ tam thiếu này, đừng nói là giấy thông hành, vừa khai báo xong, lập tức sẽ bị xử tử ngay tại chỗ."
Ừm, là danh tiếng của Tạ tam thiếu liên lụy nàng, Tạ Thiệu xoay người nắm lấy tay nàng, kéo ra ngoài.
"Lang quân, công tử…"
"Lão gia…"
Bị hắn kéo đi, cầu xin thế nào cũng không được, đợi đến khi dừng lại, Ôn Thù Sắc mới phát hiện mình đã đến chuồng ngựa.
Chưa đợi nàng hoàn hồn, Tạ Thiệu buông tay nàng ra, tiến lên cởi dây cương trên cột, dắt ngựa đến trước mặt nàng, "Ba canh giờ, tiểu nương tử phải cố gắng đấy."
Ôn Thù Sắc hít sâu một hơi.
Chỉ cần không bỏ rơi nàng, không có gì là không thể, nàng học rất nhanh, Ôn Thù Sắc nhận lấy dây cương trong tay hắn, đi về phía con ngựa, nhấc chân đạp lên bàn đạp, "Lang quân yên tâm…"
Chí khí không nhỏ, nhưng đáng tiếc bản lĩnh không đủ, chân không đủ dài, không leo lên được, mắc kẹt ở bụng ngựa, thế nào cũng không với tới lưng ngựa.
Mấy lần như vậy, ít nhiều cũng có chút mất mặt, nhưng dù sao cũng không thể mất khí thế, nàng giơ tay ngăn người phía sau lại, "Chàng đừng động, ta tự làm được."
Lang quân cúi đầu nhìn hai tay đang ôm trước n.g.ự.c mình, "Tiểu nương tử nhìn thấy ta động đậy lúc nào?"
Mặt trời từ trên đỉnh đầu đến lúc lặn, Tĩnh Vương và Bùi Khanh từ trên lầu xuống, hai người vẫn còn ở chuồng ngựa, nhìn vị công tử đang nắm dây cương chạy trước con ngựa, Bùi Khanh thật sự không dám nhận, không nhịn được mà bội phục: "Hắn đột nhiên lại có kiên nhẫn như vậy."
Ai mà chẳng từng trẻ, Tĩnh Vương mỉm cười, "Năm đó mẫu thân của Chu Khoáng còn không bằng vị Ôn nhị nương tử này đâu."
—
Ba ngày trước, phía trên đột nhiên hạ lệnh phong tỏa thành, còn phái tướng lĩnh của Đông Châu phủ đích thân đến Vị Thành hỗ trợ, huyện lệnh Vị Thành không dám lơ là, canh giữ cửa thành liên tục ba ngày, không cho một ai ra ngoài.
Tối nay cũng vậy, canh phòng nghiêm ngặt.
Bị nhốt mấy ngày, có không ít bá tánh sốt ruột đến cầu xin, đều bị thị vệ đuổi về.
Chưa lâu sau khi trời tối, lại có một chiếc xe gỗ đến, trên xe nằm một nam tử trẻ tuổi thoi thóp, người đẩy xe là một lão gia tử, giọng điệu gấp gáp nói: "Xin các quan gia thông cảm, cho lão hủ và con trai ra ngoài, đứa nhỏ này chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, cứ luôn miệng gọi mẫu thân nó, xin các quan gia, hãy để nó gặp mẫu thân nó lần cuối…"
Thị vệ liếc mắt nhìn, không hề động lòng, "Thông báo đã dán từ lâu rồi, bất kể là ai, cũng không được ra khỏi thành."
"Nếu không phải tình thế cấp bách, lão hủ cũng sẽ không đến làm khó các quan gia, nhưng con trai lão hủ nó… Quan gia, coi như là tích đức, lão hủ xin quỳ xuống van xin các quan gia…"