Đập xong mới phát hiện hình như không phải máy tính của mình, lại thấy Ảnh Tử đang trừng
mình, anh ấy vội vàng giải thích: “Thật xin lỗi, tôi quên là máy tính của cô, một lát tỏi bồi thường cho cô một cái mới”
Dỗ dành Ảnh Tử xong lại oán trách Thịnh Hàn Ngọc: “Tại anh cả, tôi và Ảnh Tử ra ngoài thì không có chuyện gì, thêm anh vào lại xảy ra chuyện, hai chúng ta nam chưa lấy vợ nữ chưa... Anh đi theo góp vui làm gì, lần này thì hay rồi, để cho người ta có chủ đề nắm lấy rồi?”
Copy từ web VietWriter
“Anh nhìn đi, không bao lâu sau mẹ tôi lại phải gọi cho tôi, lần này xong đời."
Không đợi anh ấy oán trách xong, bà Giản đã gọi điện thoại đến, quả nhiên là hỏi chuyện này là như thế nào, còn căn dặn con trai không được qua lại với kiểu phụ nữ không bị kìm hãm, dù cô có bản lãnh đi chăng nữa, cũng không được.
Còn hỏi có phải là anh ấy và Thịnh Hàn Ngọc đang theo đuổi Ánh Tử không?
Làm sao lại ở cùng với nhau.
Ban đầu mẹ anh ấy có ấn tượng rất tốt với Ánh Tử, scandal lần này, ấn tượng tốt cũng mất hết cả.
Bà Giản tha thiết căn dặn trong điện thoại, Thịnh Hàn Ngọc cũng không rảnh rỗi, Vân Triết Hạo và Thịnh Trạch Dung thay nhau gọi điện thoại đến hỏi rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Mặc dù dùng giọng điệu quan tâm, nhưng trong giọng nói của hai người đậm mùi nhiều chuyện không thể che giấu được, khiến Thịnh Hàn Ngọc thật muốn nắm hai người đến đánh một trận.
Thật ra, người anh muốn đánh nhất vẫn là chính mình.
Buổi trưa cũng không biết tại sao lại rút não, ân cần với Ảnh Tử làm gì?
Lần này thì hay rồi, bị người ta nắm thóp, đăng lên mạng.
Tốc độ của Vân Triết Hạo và Thịnh Trạch Dung rất nhanh, nhanh chóng chạy đến, năm người tập hợp cùng một chỗ, thương lượng xem chuyện này là ai làm, mục đích là gì?
Mục đích thật ra không cần thảo luận, trong lòng mấy người đều đã nắm rõ, chắc chắn là có người cố ý hại bọn họ.
Muốn để Đỉnh Thịnh và Thiên Mã nảy sinh xích mích, sụp đổ hợp tác.
Khả năng lớn nhất là Thịnh Dự Khải giở trò, anh ta đã có tiền sử, càng có lý do làm như thế!
Điều tra cũng không khó, chưa đầy nửa giờ đã tìm ra người.
Số điện thoại mà account vip lớn kia cung cấp là của Thịnh Dự Khải.
Ánh Tử hận đến nghiến răng ken két: “Thịnh Dự Khải, tôi thề không đội trời chung với anh!”
“Anh muốn chơi phải không? Được, tôi chơi với anh đến cùng, xem ai chết trước ai?”
Máy tính của cô đã bị Giản Nghi Ninh ném bể trong lúc kích động, thế là Ánh Tử lấy máy tính của Giản Nghi Ninh đến, đều như thế, chơi chết Thịnh Dự Khải cũng không cần gì khác, một cái máy tính là đủ.
“Chờ đã.”
Thịnh Hàn Ngọc nói: “Không phải Thịnh Dự Khải, tôi hiểu rõ anh ta, nếu như chuyện này là anh ta làm, anh ta tuyệt đối sẽ không để lại số điện thoại của mình, sơ hở quá rõ ràng”
Được anh nhắc nhở, mọi người cũng kịp phản ứng.
Hẳn là có người một đá ném hai chim, mượn tay bọn họ mang lại phiền phức cho Thịnh Dự Khải!
Người này là ai không quan trọng, muốn lợi dụng bọn họ cũng không quan trọng, quan trọng là mọi người cảm thấy đó là một cơ hội tốt, có thể mượn cơ hội lần này để dành chính ngôn thuận để gây phiền phức cho Thịnh Dự Khải.
Ảnh Tử đầu tiên là phát biểu một bài thanh minh trên mạng, nói rõ ba người chỉ là những người bạn rất bình thường.
Sau đó công khai hết số điện thoại liên lạc với account vip kia và tất cả những “chứng cứ chứng minh người kia là Thịnh Dự Khải, xuất sự nổi tiếng, lập tức bắt đầu hành động.
Không đến một tiếng, cổ phiếu của nhà họ Thịnh khắp nơi đều là một màu xanh mơn mởn.
Thịnh Hàn Ngọc cũng ra tay, dùng danh nghĩa của tỉnh Thịnh tạo áp lực với tất cả các bạn làm ăn với Thịnh Dự Khải, biểu hiện rõ ràng minh sẽ không làm ăn với kẻ tiểu nhân.
Bởi vì sự ngu xuẩn của Thịnh Dự Khải, tập đoàn Đỉnh Thịnh quyết định: “Tất cả những người có quan hệ hợp tác với nhà họ Thịnh, Đỉnh Thịnh cũng sẽ không hợp tác!
Đỉnh Thịnh bây giờ có một dự án công trình quân sự rất cuốn hút, nhưng có một loạt linh kiện cần phải gia công, có tiền mọi người cùng kiếm, ban đầu mọi người đều đã nhìn chằm chằm vào dự án này.
Những người ở lại cũng bắt đầu không giữ được bình tĩnh nữa, từng người cũng rời đi!
Thịnh Dự Khải nhìn qua cửa kính thấy người càng lúc càng ít, lúc này mới thở phào: “Tôi nhìn các người không tìm được tôi thì làm sao hủy hợp đồng? Hừ, đấu với tôi, không có cửa đâu.”
Anh ta cho rằng chỉ cần không để ý đến thì có thể vạn sự đại cát, nhưng lại không biết rằng mình đã mất đi lòng tin từ các bạn hợp tác.