Bách Tuyết xem trò vui nên không sợ lớn chuyện: “Ôi ngạc nhiên quá? Đến đồ gia truyền cũng đã đưa ra, bây giờ còn chưa có trao đổi bát tự đầu, nếu tôi là chị tôi sẽ không nóng vội như thế?
“Làm sao cô biết tôi đưa đồ gia truyền ra?” Vương Dĩnh Chi trừng mắt, hơi vô thức vuốt ve bàn tay.
Cái vòng tay kia đúng là bà cụ truyền cho bà ta, đúng là được xem như là đồ gia truyền.
cũng là thứ duy nhất mà bà ta có thể so sánh được với Bách Tuyết,
lúc ấy đầu óc nóng lên mới đưa cho Thời Vũ Kha, nhưng sau đó bà ta lập tức thấy hối hận.
Copy từ web VietWriter
Hối hận nhưng cũng không tiện đòi lại, bây giờ bị Bách Tuyết nói ra
đã lập tức trở nên hoảng loạn.
"Hử"
Bách Tuyết khinh miệt liếc mắt nhìn bà ta: “Thời Vũ Kha đeo vòng tay của chị, bây giờ ngoài kia nơi đâu cũng thổi phồng là tự chị đưa cho cô ta, chị khóc lóc cầu xin cô ta làm con dâu chị, cả cái Giang Châu này đều đã biết, mà sao chị lại chẳng hay biết gì.”
“Thời Vũ Kha này thật quá đáng!”
Bà ta lập tức gọi điện thoại cho Thời Vũ Kha, ra vẻ muốn chất vấn cô ta sao lại có thể nói hươu nói vượn như vậy.
Rõ ràng là mẹ con nhà cô ta tới cửa cầu xin bà ta đấy chứ?
Kết quả, bên ngoài lại bảo bà ta cầu xin cô ta. Làm gì có chứ, bà ta không chế Thời Vũ Kha, người nhà họ Thời phải thắp nhang bái lạy Bồ Tát phù hộ mới đúng.
Tật xấu không phát hiện ra trọng điểm của Vương Dĩnh Chi lại tái phát, bà ta thở hồng hộc tìm số điện thoại của Thời Vũ Kha, thế mà bên kia lại tắt máy không gọi được!
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Sau đó lại gọi cho Giang Nhã Đan, lần này thì gọi được.
Có điều còn chưa nói được hai câu đã bị Giang Nhã Đan dỗ dành: “Bà thông gia à, bà bớt giận trước đi, tôi dám dùng nhân cách của
mình để đảm bảo rằng Vũ Kha tuyệt đối sẽ không nói mấy lời như vậy bên ngoài, giống như như bà nói, bát tự còn chưa trao đổi, Vũ Kha truyền chuyện này ra ngoài rồi ầm ĩ lên, nếu chuyện không thành thì chính là hai con bé rồi, con bé sẽ không ngốc như vậy, sẽ không có đâu.”
“Bà đừng trách tôi lắm lời, cái cô chị em dâu kia của bà có phải không hợp với bà không? Có khi nào là không muốn nhìn thấy hai nhà chúng ta qua lại vui vẻ, nên cố ý châm ngòi ly gián không.”
Chuyện này đã rõ ràng như vậy, mà phải chờ Giang Nhã Đan chỉ điểm, bà ta mới nhanh hiểu ra.
Ngẫm lại như vậy cũng có lý, vì thế lại muốn tìm Bách Tuyết lý luận!
Mắt con trai không có vấn đề, sống lưng bà ta lập tức thẳng hơn rất nhiều, luôn cảm thấy địa vị của mình và Bách Tuyết ngang nhau, không cần phải sợ bà ta.
Nhưng lại bị chồng giữ chặt: “Bà yên lặng chút cho tôi, khó lắm con trai mới về nhà một lần, đến nói còn lười nói chuyện với chúng ta, sao lại như vậy chẳng lẽ trong lòng bà không hiểu à? Còn muốn ầm ỹ, có phải là bà muốn cuối cùng chút tình mẹ con này cũng không còn nữa hay không.”
Người thành thật sẽ không dễ dàng nổi giận, nhưng ngẫu nhiên nổi giận một lần sẽ rất đáng sợ!
Dù sao trước khi Thịnh Hàn Ngọc đi, Vương Dĩnh Chi cũng không dám gây ra chuyện lớn gì.
Đến khi mặt trời lặn, Thịnh Hàn Ngọc mới về lại biệt thự.
Mực nước đã rút xuống, đám người làm đều đang dọn rửa bùn đất sau cơn lũ.
Chỉ có Thời Du Huyên đứng ở bên cửa sổ hối hận, hối hận nếu không ném Tử Tử xuống thì tốt rồi, ai ngờ Thịnh Hàn Ngọc đi rồi cũng không quay về, có thời gian dài như vậy thì cứ giấu ở chỗ nào đó là được rồi mà?
“Sao quản gia không ở đây?” Thịnh Hàn Ngọc vừa trở về đã phát hiện trong biệt thự chỉ có một mình cô.
Thời Du Huyên liếc nhìn anh đầy xem thường: “Tôi chẳng dùng được quản gia nhà anh, tính tình còn lớn hơn cả anh, gõ cửa mà suýt thì phá hư cửa luôn, tôi bảo cô ta về rồi.”
Thịnh Hàn Ngọc không nói nữa, lập tức đến nhà kho kiểm tra.
Thấy bên trên có khóa, anh ta hỏi: “Chìa khóa đầu?”
“Sao tôi có chìa khóa được? Anh bị bệnh tâm thần à? Chìa khóa anh phải hỏi quản gia nhà anh đấy. Vừa tới đây không nói hai lời đã phá cửa rồi khóa cửa, cũng chẳng phải tài sản của nhà họ Thịnh anh.”
“Các người ở nhà người khác mà cũng kiêu ngạo quá nhỉ? Tôi đã gọi điện thoại cho Giản Nghi Ninh, chờ khi nào anh ấy về nước anh hãy giải thích cho anh ấy, chứ tôi không gánh nổi...”
Thời Du Huyên thở hồng hộc phát giận, chỉ muốn phô trương thanh thế, dùng phẫn nộ để che giấu sự chột dạ trong lòng.
Thịnh Hàn Ngọc không tranh cãi với cô, cũng không gọi điện quản gia đòi chìa khóa, vừa nhấc chân đá “rầm” một cái, cửa mở ra.
Cái vali trong nhà kho đã bị lấy đi, không cần hỏi cũng biết bị ai lấy, chuyện anh ra lệnh quản gia luôn luôn xử lý ổn thỏa.
Đi từ bên trong ra, anh nói với Thời Du Huyên:“Tôi về nhà một chuyến, đồ trên bàn là mang đến cho cô, hẳn là cô sẽ thích”
Đồ ăn trên bàn chính là cua cay, là Vương Dĩnh Chi cố ý làm để lấy lòng con trai.
Vốn dĩ anh không thích, nhưng rồi nhớ đến dáng vẻ ăn cua cay của cô, vì thế đã mang về.
Thời Du Huyên thấy cua cay, cơn giận đã tan đi một nửa, bỏ vào lò vi sóng quay một chút, nghe “đinh” một tiếng, rồi ăn uống thỏa thích.
Thịnh Hàn Ngọc về lại biệt thự của mình.
Quản gia chào đón, chỉ vào cái vali bên cạnh sô pha: “Cậu chủ, đồ mang về cho cậu chính là cái này đúng không?”
"Ù."
Đúng là cái vali đó, nhưng mà có khóa mật mã.
Thịnh Hàn Ngọc xách cái vali đến phòng sách, nhìn chằm chằm nó hồi lâu, sau đó anh nhập ngày đính hôn của anh và Giản Di Tâm vào, mật mã không đúng.
Sau đó lại nhập sinh nhật Giản Di Tâm, mật mã chính xác, cái hộp mở ra.
Cái hộp là do Giản Nghi Ninh đưa cho Thời Du Huyên, mật mã là sinh nhật anh ấy, Giản Di Tâm và Giản Nghi Ninh là hai chị em sinh đôi, Thịnh Hàn Ngọc nhập đúng mật mã cũng coi như là chó ngáp phải ruồi.
Trong vali chỉ có vài bộ đồ để tắm rửa, ngoài ra thì không còn gì
nữa.
Anh cầm quần áo trong vali ra, đóng ổ khóa lại, sau đó bỏ vào trong ngăn tủ.
Vài món đồ không chứng minh được cái gì, nhưng mật mã của cái vali thì có thể chứng minh!
Bây giờ Thịnh Hàn Ngọc xác định Ảnh Tử quen biết Giản Di Tâm, cái vali chính là của Di Tâm, nói không chừng cô ấy đã từng sống trong biệt thự, nếu không sao trong nhà kho lại có vali của cô ấy?
Còn cả sáng nay khi Ảnh Tử thấy anh đến nhà kho thì lo lắng không yên, lại còn hận nghiến răng nghiến lợi việc quản gia đến biệt thự...
Anh càng nghĩ càng cảm thấy bản thân phân tích không sai, chuẩn bị lập tức quay về ngả bài với Ảnh Tử, hôm nay nhất định phải hỏi ra nơi Giản Di Tâm ẩn thân!
“Rầm!”
Thịnh Hàn Ngọc đi xuống dưới, Thời Vũ Thành lập tức đi lên bóp cổ anh, đỏ bừng mắt mắng nhiếc: “Súc sinh, cậu hại một đứa con gái của tôi còn chưa đủ, giờ còn muốn hại cả đứa con gái khác của tôi sao? Tôi nói cho cậu biết, đừng có mơ!”
Hử?
Sao cứ như có gì đó không đúng.