“Đi đi con trai, cầm lấy huyết yến lần trước mẹ đem về từ Indonesia cho cô ấy, bổ khí dưỡng nhan, không cô gái nào không thích thứ này. Bà ta không những không phản đối mà còn ủng hộ hết mình.
Lúc Thịnh Dự Khải đến biệt thự của Giản Nghi Ninh đều đã nửa đêm, anh ta không gõ cửa, mà ở trong xe đợi đến hừng đông mới đi nhấn chuông.
"Reng reng,"
Copy từ web VietWriter
“Reng reng-"
"ÀO!”.
Một chậu nước dội từ trên đầu xuống, theo sau đó là tiếng cười thoải mái của quản gia nhà Thịnh Hàn Ngọc.
“Ôi, cậu hai... à không đúng, phải gọi là Chủ tịch Thịnh, thật xin lỗi, tôi không chú ý thấy ngài.”
Quản gia mở cửa mời Thịnh Dự Khải vào, mặt mũi tươi cười: “Ngài vừa sáng sớm, không ngủ được hay sao mà chạy đến đây? Tôi không chú ý còn tưởng là ăn trộm đấy, ngài đến thì lên tiếng, dọa tối một đợt..” Nói láo đều không chớp mắt.
Thịnh Dự Khải biết bà cố ý báo thù rửa hận, lúc này cũng không thể chấp nhặt với bà.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
“Ảnh Tử đâu? Tôi muốn gặp cô ấy, có chuyện rất quan trọng cần nói với cô ấy.” Anh ta vừa nói vừa hướng lên lầu nhìn quanh.
Trong lòng đã nghĩ kĩ những lời sẽ nói sau khi bị từ chối, hôm nay không nhìn thấy Ảnh Tử, coi như quản gia nói ra một ngày anh ta cũng sẽ không thể đi
“Vâng.”
Thịnh Dự Khải gật đầu, cũng không nhận lấy nước trà, lại lấy áo khoác muốn ra ngoài.
Bách Tuyết hỏi: “Đã trễ thế này con còn muốn đi đâu?”
Thịnh Dự Khải: “Con đi tìm Ánh Tử, giải thích rõ ràng với cô ấy, nói rõ ràng càng sớm thì càng ít tổn thất”
“Đi đi con trai, cầm lấy huyết yến lần trước mẹ đem về từ Indonesia cho cô ấy, bổ khí dưỡng nhankhông cô gái nào không thích thứ này.” Bà ta không những không phản đối mà còn ủng hộ hết mình.
Lúc Thịnh Dự Khải đến biệt thự của Giản Nghi Ninh đều đã nửa đêm, anh ta không gõ cửa, mà ở trong xe đợi đến hừng đông mới đi nhấn chuông.
"Reng reng,"
"Reng reng,"
"Co!”
Một chậu nước dội từ trên đầu xuống, theo sau đó là tiếng cười thoải mái của quản gia nhà Thịnh Hàn Ngọc.
“Ôi, cậu hai... à không đúng, phải gọi là Chủ tịch Thịnh, thật xin lỗi, tôi không chú ý thấy ngài.”
Quản gia mở cửa mời Thịnh Dự Khải vào, mặt mũi tươi cười: “Ngài vừa sáng sớm, không ngủ được hay sao mà chạy đến đây? Tôi không chú ý còn tưởng là ăn trộm đấy, ngài đến thì lên tiếng, dọa tôi một đợt." Nói láo đều không chớp mắt.
Thịnh Dự Khải biết bà cố ý báo thù rửa hận, lúc này cũng không thể chấp nhặt với bà.
“Ánh Tử đâu? Tôi muốn gặp cô ấy, có chuyện rất quan trọng cần nói với cô ấy” Anh ta vừa nói vừa hướng lên lầu nhìn quanh.
Trong lòng đã nghĩ kĩ những lời sẽ nói sau khi bị từ chối, hôm nay không nhìn thấy Ảnh Tử, coi như quản gia nói ra một ngày, anh ta cũng sẽ không thể đi.
Quản gia nói: “Không ở đây, Chủ tịch Ảnh hình như đã đi từ đêm qua rồi.”
“Đi đâu?”
“Không biết.”
Thịnh Dự Khải không tin quản gia không biết Ánh Tử ở đâu, bà chỉ là không muốn nói cho mình mà thôi.
“Được, cô ấy không ở đây, vậy cậu cả nhà bà đâu? Gặp anh ta cũng được.” Kiên nhẫn của Thịnh Dự Khải dần dần bị hao mòn sắp hết.
Chuyện ngày hôm qua anh ta đúng là rất oan uổng, nhất định muốn gặp được người trong cuộc để giải thích rõ ràng.
Quản gia nói: “Cậu cả cũng không có ở đây.”
Không đợi Thịnh Dự Khải tiếp tục hỏi, bà ta lại nói thêm một câu: “Đúng rồi, lúc họ đi ra ngoài hình như có nói là buổi trưa sẽ về, nếu không thì cậu đi tắm rửa thay quần áo trước đi?”
Bà ta nói xin lỗi: “Thật sự có lỗi, quần áo của cậu bị tôi làm ướt, quần áo ở chỗ tôi không cao cấp như của cậu, nhưng tuyệt đối hoàn toàn mới và sạch sẽ”
Anh ta chuẩn bị đi ra, phát hiện quần áo của mình không thấy đâu nữa!
Xong đời, đừng nói là không trở lại nữa nhé?
Ngay vào lúc anh ta lo lắng, quản gia trở về.
“Chủ tịch Thịnh, tôi đi lấy quần áo cho cậu, cậu tắm xong chưa? Quần áo của cậu đặt ở cửa.”
“Được.”
Thịnh Dự Khải không nhắc đến chuyện tắm nước lạnh và sữa tắm hương tôi, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, coi như tạm thời nhân nhượng cũng là việc tất yếu.