Dù trong lòng Thịnh Dự Khải rất không muốn, nhưng lại không mảy may biểu lộ trên nét mặt, “phịch” một tiếng quỳ xuống: “Ông nội, xin ông bớt giận, ông nhất định đừng tức giận, tức giận không tốt cho sức khỏe của ông”
“Biết tôi bắt anh quỳ xuống làm gì không?”
Trong lòng Thịnh Dự Khải rõ như ban này, nhưng lại lắc đầu: “Cháu không biết, xin ông hãy nói cho cháu.”
“Không biết? Tôi thấy là anh giả vờ không biết!”
Ông cụ không giận mà uy: “Thịnh Dự Khải, tốt nhất anh đừng đứng trước mặt tôi chơi trò lòng dạ hẹp hòi đó, những chuyện anh đã làm trước kia tôi đều biết rõ, mấy năm nay bảo anh ngoan ngoãn làm con cháu nhà họ Thịnh, ngày thường cũng còn coi như là nghe lời...”
Copy từ web VietWriter
- Người già thích dài dòng, ông cụ lải nhải nói mãi không vào trọng
điểm, Thịnh Dự Khải vẫn quỳ dưới đất thẳng lưng kiên nhẫn nghe, không dám tranh cãi một câu.
Ông cụ thấy thế, cơn tức cũng bay hơn phân nửa.
Nhưng cần nói thì vẫn phải nói, quanh co lòng vòng xong mới nói vào vấn đề chính: “Bác gái cả anh đột nhiên không tìm thấy, là ý của anh” Không phải hỏi, mà là khẳng định.
“Cháu không có, chuyện này không liên quan tới cháu đâu ông nội.” Thịnh Dự Khải một mực phủ nhận: “Mấy lời này nhất định là anh cả nói với ông đúng không? Anh ấy nói dối, ông phải tin cháu, bác gái cả và anh cả mới là người một nhà, họ là mẹ con nhất định sẽ thân thiết nhau, bác gái cả làm sao nghe lời con hổ anh cả chứ, đây nhất định là do mẹ con họ lên kế hoạch hãm hại cháu, ông nội không thể mắc mưu..”
Ông cụ nhắm mắt lại, nghĩ thầm vừa rồi nói nhiều như vậy tất cả đều thành công cốc.
Đứa cháu trai này đã hư hỏng từ ngay trong suy nghĩ, không thể cứu vãn được.
Vì thế ông cụ không nhiều lời nữa, nói thẳng quyết định xử lý: “Sau khi về anh thu xếp mọi việc chuẩn bị bàn giao tháng sau đi Tây Bắc khai phá thị trường bên đó.”
“Không, ông nội, cháu không đi, cháu không đi Tây Bắc...”
Bây giờ Thịnh Dự Khải mới luống cuống, anh ta không ngờ chuyện này sẽ bại lộ, cũng không ngờ rằng ông cụ sẽ trừng phạt anh ta.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Nhưng dù thế nào cũng không ngờ sẽ trừng phạt nặng như vậy!
ở Tây Bắc không có gì cả, nói là đi khai phá thị trường, trên thực tế chính là đi đày, qua đó tự sinh tự diệt...
“Chuyện này đã quyết định rồi, tôi chỉ báo cho anh, không muốn thương lượng với anh, cũng không cho anh cò kè mặc cả đường sống.” Thái độ của ông cụ rất cứng rắn.
Nhóm công nhân làm việc cả ngày cả đêm, tiến độ thi công rất nhanh.
Nước đáy hồ đã bị rút cạn sạch, mọi người cẩn thận kiểm tra trong hồ ba lần, nhưng chẳng có chút thu hoạch nào.
Đừng nói người, đến cả một món đồ liên quan đến Thời Du Huyên cũng không có!
Không có chứng cứ mới thì không thể lập án, cảnh sát lại tra hỏi kỹ càng quá trình phát hiện con gấu bông. Chỉ cảm thấy dựa vào món đồ này thì không đủ chứng cứ.
Đội thi công và đội cảnh sát đều ra về, nhưng Thịnh Hàn Ngọc và Vương Dĩnh Chi vẫn còn bị hạn chế phạm vi hoạt động, khoảng thời
gian tới đều không được ra khỏi Giang Châu.
Cảnh sát rời đi, người nhà họ Thịnh và người nhà họ Thời cũng rời khỏi biệt thự của Thịnh Hàn Ngọc.
Người mới vừa đi, Thịnh Hàn Ngọc đã cho người làm tổng vệ sinh biệt thự.
Chủ yếu là bỏ sạch tất cả đồ dùng trong phòng Thịnh Dự Khải và Thời Vũ Kha từng ở, đổi thành đồ mới.
Anh cảm thấy rất ghét hai người kia.
Khi Thịnh Hàn Ngọc xách vali màu đỏ quay lại biệt thự đối diện, nỗi lo lắng của Thời Du Huyên đã biến mất.
Thấy anh không sao cả, tuy rằng có ốm đi, nhưng không bị cảnh sát đưa đi, trong lòng Thời Du Huyên cảm thấy mọi chuyện đã ổn.
“Chà chà, là ai đây ta?”
Tuy rằng lòng Thời Du Huyên đã nhẹ nhõm, nhưng miệng lưỡi lại không tha.
Cô đi vòng quanh Thịnh Hàn Ngọc hai vòng: “Ôi, tôi nghe nói anh cho người giết vợ mình à? Thiệt hay giả vậy?”
“Câm miệng”
Thịnh Hàn Ngọc đến bên này là vì muốn được yên tĩnh, hai ngày qua ngày nào cũng nghe đến mức lỗ tai mọc kén, kết quả vừa thấy Ảnh Tử thì cô lại nhắc!
“Dựa vào đâu? Tôi sẽ không câm miệng.”
Ảnh Tử tiếp tục: “Tôi phát hiện sinh vật phức tạp nhất trên thế giới
này chính là đàn ông, ngoài miệng nói một đằng nhưng thực tế lại làm một nẻo, trong lòng còn nghĩ đến một chuyện khác nữa.”
“Anh thích Giản Tâm Di thì toàn tâm toàn ý thích cô ta đi, còn muốn cưới Thời Du Huyên làm gì chứ? Cưới Thời Du Huyên mà không thích thì để cô ấy sang một bên là được, vì sao còn muốn giết cô ấy.”
“Tôi không có.” Thịnh Hàn Ngọc cao giọng ngắt lời cô.
Tình cảm của anh với Thời Du Huyên là áy náy, nhất là khi nghĩ đến dáng vẻ đau khổ không thôi của Thời Vũ Thành, anh cảm thấy áy này không chịu nổi.
“Anh ồn ào cái gì?”
Ảnh Tử bĩu môi, vất vả lắm mới nắm được cơ hội trả thù, cô sẽ không dễ dàng bỏ qua: “Tuy anh không trực tiếp giết chết cô ấy nhưng cũng không khác mấy, tôi nghe nói Thời Du Huyên là người ngốc, mà người ngốc ở bên ngoài một mình, cho dù không bị người khác hại chết thì cũng không tốt hơn là bao.”
“Nghĩ theo hướng tốt có lẽ đang trôi dạt nơi nào bới rác mà ăn, lấy trời làm giường, còn nghĩ theo hướng xấu có lẽ bị bọn buôn người lừa bán vào núi sâu làm vợ của mấy tên vô lại xấu xa... Chà chà,
một người ưu tú như Thịnh Hàn Ngọc anh mà phải lấy cùng một vợ với mấy tên vô lại.”
Vì để đả kích Thịnh Hàn Ngọc mà cô đã liều mạng mình.
Không tiếc liều mạng nói xấu bản thân chỉ để kích thích Thịnh Hàn Ngọc, khiến lương tâm anh bất an!
Cô đã thành công.
Vẻ mặt Thịnh Hàn Ngọc sầm sì như có thể vắt ra mực, vứt cái vali “rầm” xuống chân Ảnh Tử: “Cất đi, trước khi tôi tìm được Thời Du Huyên thì không cần đưa cho tôi!”
Nói xong anh xoay người lên lầu, đóng cửa “sầm” một tiếng.
Ảnh Tử đứng dưới lầu nghiêng đầu suy nghĩ một hồi lâu, nhưng lại không nghĩ ra được gì.
Vì thế xách vali lên trên lầu đến phòng cửa Thịnh Hàn Ngọc, gõ cửa “âm ầm ầm!”.
“Này, anh có ý gì vậy?”
Cửa phòng mở ra, Thịnh Hàn Ngọc xuất hiện ở cửa một lần nữa, gằn từng chữ một nói: “Cô không cần giảo biện tôi cũng biết cái vali là của Di Tâm, để cho cô giữ cũng là để cho cô làm người chứng kiến, đã là trách nhiệm của tôi thì tôi nhất định sẽ gánh vác.”
“Thời Du Huyên là vợ trên pháp luật của tôi, tôi phải có trách nhiệm với cô ấy, Giản Di Tâm là người phụ nữ tôi yêu thương, tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy. Tôi sẽ xử lý từng chuyện, phải tìm được Thời Du Huyên trước, đảm bảo cô ấy bình an, sắp xếp xong mọi chuyện của cô ấy rồi đi tìm Giản Di Tâm, cho nên vali của Di Tâm tạm thời để cô bảo quản, nếu có gì đó không đúng tôi nhất định sẽ
không tha cho cô.”
Ảnh Tử nghẹn họng nhìn trân trối.
Trời đất chứng giám, cô chỉ muốn xả giận!
Thật không ngờ rằng chuyện này cũng liên quan đến mình, mà không phải liên quan tới cô và Thời Du Huyên, mà lại xếp cô và Giản Di Tâm cạnh nhau.
Tuy rằng anh cầu xin mình vì Giản Di Tâm, nhưng Thời Du Huyên vẫn mềm lòng: “Được thôi, nhưng chỉ lần này, không có lần sau.”
Cô xách vali đi về phòng, vừa quay ra đã thấy Thịnh Hàn Ngọc gọi điện thoại không ngừng.
“Đúng vậy, ảnh chụp đã gửi đến hòm thư của anh, phát thông báo tìm người càng nhanh càng tốt... Không giới hạn ở Giang Châu, tôi muốn phát ra cả nước, chỉ cần nơi nào có người thì đều có thể thấy.”