Copy từ web VietWriter
"Tay tôi không sao đâu." Anh không mảy may để ý đến vết thương của mình, chỉ thúc giục Ảnh Tử tiếp tục đề tài ban nãy, vì sao đột nhiên Thịnh Dự Khải lại được thả ra ngoài?
Hai ngày nay, anh ở nhà có thấy không dễ chịu, thì Thịnh Dự Khải ở cục cảnh sát cũng không dễ chịu giống vậy.
Tất cả chứng cứ đều gây bất lợi cho anh ta.
Thịnh Dự Khải thông minh quá lại bị thông minh hại, quá căng thẳng cho nên vẽ rắn thêm chân rồi.
Anh ta uy hiếp người giúp việc nói những lời ấy, những lời khẩu cung thống nhất đó chẳng những không mang đến tác dụng tốt, ngược lại thành giấu đầu hở đuôi, để lộ mục đích anh ta muốn che đậy chân tướng sự thật.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Về chuyện làm giả di chúc, trước giờ đồ quan trọng của ông cụ đều là viết xong thì niêm phong, cất ở chỗ Luật sư Trương, trước khi ông chưa muốn công bố sẽ không để cho bất kỳ ai trông thấy, càng chưa nói còn có chữ ký trên đó.
Luật sư riêng kiêm bạn thân của ông cụ - Luật sư Trương tự mình làm chứng chuyện này!
Thêm nữa, hoả táng ở nhà tang lễ cần ký tên, tuy rằng chữ ký trên giấy là tên Thịnh Hàn Ngọc nhưng lúc đó anh vẫn đang hôn mê bất tỉnh ở bệnh viện, đủ loại dấu vết đều cho thấy là Thịnh Dự Khải giải trò.
Những chuyện này đều được truyền tới tai của Thịnh Hàn Ngọc, ngay khi anh cho rằng không lâu nữa là có thể nhìn thấy chân tướng sự thật - Thịnh Dự Khải lại được thả ra rồi?
Ảnh Tử nói: "Anh xử lý vết thương trước, tôi sẽ nói cho anh biết."
Quản gia mang hộp thuốc đến, Ảnh Tử dùng cái nhíp nhỏ gắp một vài mảnh thủy tinh đâm vào thịt ra ngoài, sau đó lấy ra sau đó lấy cồn i-ốt ra, Quản gia dặn dò cậu chủ: "Cậu chủ, ngài chịu đau một chút."
Cồn i-ốt chạm vào vết thương sẽ rất đau, có điều là chút đau đớn ấy so với nỗi đau trong lòng Thịnh Hàn Ngọc thì hoàn toàn không tính là cái gì.
Vì vậy Ảnh Tử không dùng cả tăm bông, đổ thẳng lên vết thương!"
"Cô làm hơi quá rồi."
Quản gia đau lòng đến mức tim muốn nhảy ra ngoài nhưng Thịnh Hàn Ngọc đến cả chân mày cũng chưa nhíu một cái.
Sau cồn i-ốt giảm viêm, dùng băng gạc quấn lên, còn chưa làm xong một động tác cuối cùng, Thịnh Hàn Ngọc đã không chờ được nữa, hỏi: "Vì sao đột nhiên Thịnh Dự Khải lại được ra ngoài?"
Ảnh Tử: "Không phải đột nhiên, mỗi ngày những người đó đều cuống cuồng nghĩ biện pháp, chỉ có anh ở trong phòng không hề làm gì... Không đúng, anh cũng làm, ba ngày uống hết nhiều thế
này!"
Vừa nói vừa đến bên cửa sổ, mở cửa ra để thông khí, không khí trong lành tiến vào, đầu Thịnh Hàn Ngọc tỉnh táo hơn chút, lẩm bẩm: "Không đúng, trong chuyện này nhất định có mờ ám, có người giở trò."
Ảnh Tử quay lại trợn trắng mắt với anh: "Nói thừa, ai cũng biết rõ có mờ ám, bây giờ là xem anh muốn làm thế nào? Muốn làm con đà điểu trốn chui trốn nhủi hay là ra ngoài đối diện thắng mặt."
Ảnh Tử hiểu kiểu người như Thịnh Hàn Ngọc, anh không cần mấy thứ an ủi, cảm thông.
Có lẽ cách có thể khiến anh phấn chấn lại nhanh nhất chỉ có "khiêu khích".
Thấy Thịnh Hàn Ngọc không phản ứng, cô tiếp tục châm chọc: "Thù lớn chưa trả xong đầu, không phải không muốn là không có biện pháp... Không sao, tất cả bọn tôi đều hiểu anh, anh cứ tiếp tục làm đà điểu cho tốt, thù của Giản Di Tâm không cần báo, người nhà họ Giản không trách anh."
"Ông nội anh chết cũng không quan trọng, mà tính ra ông cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, vừa hay mọi người đều biết anh đau lòng, tiện thể cả Du Huyên đang mất tích cũng không cần tìm, một cộng đồi việc..."
Ảnh Tử biết khiêu khích bình thường hoàn toàn vô dụng với Thịnh Hàn Ngọc. Vì vậy mỗi câu đều là con dao, từng dao đều đâm vào trái tim anh!
Quản gia kéo ống tay áo cô: "Cô đi ra ngoài, đừng nói nữa, cậu chủ đã rất đau khổ rồi, cô nói như thế chẳng phải muốn lấy mạng cậu ấy sao?"