Quá giống, nhất là tư thế ngủ này của cô, quả thực là giống nhau như đúc.
Thời Du Huyên luôn thích rúc vào góc tường hoặc là tủ quần áo, giống như là con mèo nhỏ.
Copy từ web VietWriter
Hắn đi qua vỗ bả vai cô: “Đừng ngủ, đi theo tôi.”
“Đáng ghét”
Ảnh Tử hờn dỗi kéo tay anh, nhưng lập tức nhận ra có gì đó khác lạ!
Cô bỗng nhiên đứng dậy khỏi mặt đất, đầu suýt nữa đụng vào cằm Thịnh Hàn Ngọc.
Rồi bất ngờ nói theo bản năng: “Cứu..”
Nhưng mới vừa hô lên được một chữ, Thịnh Hàn Ngọc đã lanh tay lẹ mắt, nhanh kéo cô vào lòng che miệng cô lại: “Đừng kêu, là tôi.”
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Ánh Tử hoảng sợ trợn mắt nhìn anh, trên mặt lại không có cảm xúc gì, Thịnh Hàn Ngọc cũng
nghi ngờ nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, tiếp xúc gần gũi.
Càng nhìn càng khiến Ánh Tử hoảng hốt, phía sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Thịnh Hàn Ngọc càng nhìn càng cảm thấy Ảnh Tử có vấn đề, đôi mắt cô như nói cho anh biết cô rất lo lắng.
Cố tình cảm xúc trên mặt lại giống như cục than, nếu như là giỏi che giấu cảm xúc thì nhất định không như vậy.
Ánh mắt và cảm xúc trên mặt phối hợp không hợp, dường như là trên mặt cô có mặt nạ vậy... Trong lòng Thịnh Hàn Ngọc vừa nảy ra một suy đoán, đột nhiên dưới chân đã ăn một cái đạp, đau đến mức anh phải nghiến răng.
Ánh Tử dùng sức dẫm gót giày thon nhọn lên chân anh, Thịnh Hàn Ngọc ăn đau buông tay, cô nhân cơ hội tránh khỏi cái ôm của anh, mở cửa bỏ chạy, hoảng hốt giống như con nai con bị dọa sợ.
Thịnh Hàn Ngọc theo đường cũ đi ra.
Thời Du Huyên chạy ra từ cổng lớn, sau đó chạy thêm một đoạn rất xa rồi mới dừng lại.
Phía sau cũng không có ai đuổi theo, kể cả Thịnh Hàn Ngọc, cô thở phào nhẹ nhõm, vì thế cũng không chạy nữa, vừa đi vừa nghĩ cách.
Anh đến đây bằng cách nào?
Dù Thời Du Huyên có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, nếu như tới cứu cô mà không có người khác, chỉ có một mình anh đột nhiên xuất hiện ở phòng thẩm vấn, giống như là rơi từ trên rời xuống, quả đột ngột.
Chuyện xấu đột ngột rơi từ trên trời xuống, vốn cô đã nghĩ ra kế hoạch thuận lợi thoát thân.
Như thế rất tốt, tất cả đều rất trùng hợp.
Thịnh Hàn Ngọc đột nhiên xuất hiện, không chỉ trùng hợp kế hoạch của cô, còn suýt nữa nhìn thấu thân phận của cô, làm cho Thời Du Huyên sợ muốn mất hồn.
Bây giờ đi đâu đây?
Cô không dám về lại sở giao dịch chứng khoán, không phải sợ quay về sẽ bị điều tra, mà sợ sẽ gặp phải Thịnh Hàn Ngọc lần nữa!
Di động đã bị tịch thu, cũng may chứng minh nhân dân vẫn còn mang bên mình, còn có chút ít tiền mặt, tuy rằng không nhiều lắm nhưng đủ để ở khách sạn rồi.
Sắp xếp xong xuôi, Thời Du Huyên dùng điện thoại khách sạn để gọi cho Giản Nghi Ninh: “Nghi Ninh, là tôi.”
“Anh đừng nói chuyện, nghe tôi nói.”
Giản Nghi Ninh nghe được giọng nói của Ánh Tử, suýt nữa kinh ngạc kêu ra tiếng!
“Ngày mai sẽ nói với hai người, hai người đi về trước, để tôi yên tĩnh một lúc.”
Bây giờ trong đầu Thịnh Hàn Ngọc chỉ toàn là ánh mắt Ánh Tử, đầu óc của anh có hơi loạn, cần phải tìm ra manh mối.
“Cốc cốc cốc"
Thời Du Huyên ghé mắt lên mắt mèo, thấy người đứng ở bên ngoài là Giản Nghi Ninh, hơn nữa chỉ có một mình anh ấy, lúc này mới yên tâm mở cửa cho anh ấy vào.
Trên mặt cô không đeo mặt nạ, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đầy tức giận bất bình.
“Anh nói xem, sao Thịnh Hàn Ngọc lại đột nhiên chạy sở giao dịch chứng khoán vậy? Suýt nữa đã nhìn ra thân phận thật của tôi, làm tôi sợ muốn chết!”