Cánh hoa tươi tắn bay lên rồi hạ xuống, còn có bong bóng bảy màu không biết từ đầu xuất hiện, nhà hàng trong nháy mắt càng trở nên lãng mạn, ấm áp hơn.
Thời Du Huyên cảm thấy không thích hợp, cô cũng không ngốc, ăn một bữa cơm thôi mà sao phải chuẩn bị rộn ràng như thế?
Cô nghi ngờ nhìn về phía Giản Nghi Ninh: “Anh làm cái gì thế?”
Người phục vụ lúc này mới mở nắp cái khay bạc ở giữa lên, bên trong không phải thức ăn, mà là một hộp trang sức màu xanh đậm.
Hộp trang sức được đưa đến tay Giản Nghi Ninh, anh ấy đứng lên khỏi chỗ ngồi, cầm hộp trang sức đi đến trước mặt Thời Du Huyên: “Quà tôi tặng cô, mở ra nhìn xem.”
Copy từ web VietWriter
Thời Du Huyên không nhận, cũng không dám nhìn.
Cô né tránh ánh mắt nóng bỏng của Giản Nghi Ninh, chột dạ nói: “Không lễ lục mà anh tặng quà cho tôi làm gì, anh cầm về nhanh đi.”
Nhận quà của người ta thì phải đáp ứng điều kiện của người ta, lỡ đầu anh ta nói ra gì đó, thì mình phải làm sao đây?
“Nhìn thử đi, mở ra nhìn thử, không thích thì trả lại cho tôi.”
Giản Nghi Ninh đã nói đến mức này, Thời Du Huyên cũng chỉ có thể kiên trì nhận lấy, cười giả lả: “Cái gì thế? Thần thần bí bí... A! Giản Nghi Ninh, anh tốt quá rồi.”
Cô kích động ôm chặt lấy Giản Nghi Ninh, nhưng lại buông ra ngay lập tức, ôm chặt cái hộp ngay vị trí trái tim, vui vẻ nhảy cẫng lên, chỉ thiếu nước xoay vòng vòng.
“Vui rồi chứ? Cuộc sống mới bắt đầu đương nhiên cần phải có cảm
giác nghi thức, lúc nãy nhìn cô hồi hộp như thế, cứ như thể tôi sắp lừa bán cô đi vậy..” Giản Nghi Ninh vẫn cười hiền như thế, nhưng chỉ có mình anh ấy biết trong lòng mình có bao nhiêu đắng cay.
May là hôm nay mình đã chuẩn bị hai kế hoạch.
Giản Nghi Ninh làm ra loại không khí này, đương nhiên là vì muốn tỏ tình với Ảnh Tử!
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Tỏ tình phải tặng quà thế nào anh ấy cũng đã suy nghĩ rất nhiều ngày, trang sức quý báu, quần áo, túi xách, những thứ này đối với những cô gái khác có lẽ sẽ có sức hấp dẫn trị mạng, nhưng không có tác dụng gì với Ảnh Tử.
Cô xưa nay không hề chăm chút cách ăn mặc của mình, nếu như có từng để ý qua, thì cô cũng sẽ không mang gương mặt tuyệt mỹ này, mà ăn diện cho mình càng lúc càng xấu.
Đương nhiên, nếu như Ảnh Tử thích những thứ kia, cô cũng sẽ có
được dễ dàng!
Cô có năng lực kiếm tiền rất đỉnh, Giản Nghi Ninh hiểu rõ hơn ai hết.
Anh ấy biết tặng quà thì phải tặng thứ cần nhất, Ảnh Tử bây giờ cần nhất chính là một thân phận mới, là loại có thể đi dưới ánh mặt trời, công khai lấy ra.
Cho nên anh ấy tặng một cái thẻ căn cước, trên thẻ căn cước chính là tên “Ảnh Tử!
Vừa rồi anh ấy cố ý thừa nước đục thả câu, chủ yếu là muốn xem phản ứng của Ảnh Tử, nếu cô vui vẻ đoán món quà, thì lúc đưa quà anh ấy sẽ thuận tiện tỏ tình.
Nếu như Ảnh Tử trốn tránh hoặc khó xử, vậy thì sẽ chỉ tặng quà mà không tỏ tình, miễn cho hai người sau này sẽ xấu hổ, cứ xem như tất cả những thứ này là để chúc mừng cuộc sống mới của Ảnh Tử là được.
Bộ dạng bây giờ của cô đã nói lên tất cả, thế là Giản Nghi Ninh
cũng vui vẻ cùng cô.
Thời Du Huyên cầm thẻ căn cước trong tay, nhìn trái nhìn phải, nhìn kiểu gì cũng không thấy đủ.
Cô hỏi Giản Nghi Ninh: “Thẻ căn cước này không có vấn đề gì chứ? Sẽ không xảy ra chuyện có người tìm đến nói tôi là cái gì của anh ta nữa chứ?”
“Không đâu, cô cứ yên tâm”
Giản Nghi Ninh nói: “Ăn no chưa? Ăn no rồi thì tôi đưa cô đi xem chỗ ở mới, dùng thân phận này của cô để mua, đi xem thử xem có thích không?
“Đi thôi.”
Thời Du Huyên rời khỏi chỗ ngồi, vừa muốn đi, lại quay đầu lại chỉ vào những thức ăn còn dư trên bàn, nói với người phục vụ: “Đóng gói hết những thứ này lại, cảm ơn.”
Người phục vụ sửng sốt, không nhúc nhích.
Có không ít người đến nhà hàng này đặt bao hết cả nhà hàng, nhưng không một ai ăn xong còn muốn đóng gói về, lại còn là bên nữ nói!
Gói mang về là một phẩm chất tốt, chỉ là không thích hợp trong loại trường hợp này.
Giản Nghi Ninh thấy anh ta không nhúc nhích, không vui: “Thế nào, chỗ các anh không cung cấp phục vụ gói mang về?”
Người phục vụ lúc này mới kịp phản ứng, nhanh chóng liên tục đáp ứng: “Có cung cấp, có cung cấp, lập tức đóng gói ngay cho anh đây.”
Hai người mang theo thức ăn đóng gói rời khỏi cao ốc Ginza, ngồi vào trong xe, Giản Nghi Ninh vừa khởi động xe, Ảnh Tư lại nói: “Lão
Miêu, anh vẫn đưa tôi về biệt thự của anh đi, nhà mới sau này rồi xem.”
“Tại sao?”
Giản Nghi Ninh đột nhiên cao giọng, anh ấy thực sự không hiểu tại sao Ảnh Tử lại còn muốn trở về.
Buổi sáng nguy hiểm biết bao, khó khăn lắm mới ra ngoài được, bây
giờ lại muốn trở về!
Cô đưa ra lý do: “Cảnh sát biết trong biệt thự có người ở, bây giờ đột nhiên không có, nếu như bọn họ không tìm thấy nhà đối diện có chứng cứ nào, tôi cũng thành người tình nghi thì làm sao đây? Cái nồi này tôi không đội đầu, phải trở về chờ bọn họ điều tra rõ ràng, muốn đi cũng phải đi đường đường chính chính.
Lý do này không có kẽ hở, nếu thật sự truy cứu, buổi sáng Giản Nghi
Ninh đến biệt thự đón Ảnh Tử đi, chuyện này anh ấy cũng sẽ không tránh khỏi liên lụy.
ra á
Giản Nghi Ninh chỉ cho rằng Ảnh Tử làm như thế là vì anh ấy, trong lòng rất đắc ý.
Lại nghĩ đến chuyện Ảnh Tử bây giờ có thân phận mới, cho dù cảnh sát điều tra cũng không sợ, thân phận này tuy rằng tạo ra từ hư không nhưng đều là hàng thật, là do anh ấy dùng rất nhiều tiền và thủ đoạn mới lấy được, nếu không cũng sẽ không cần nhiều thời gian đến thế.
Anh ấy lấy một xấp tài liệu từ trong túi xách ra đưa cho Ảnh Tử: “Này, cô xem kĩ một chút, tốt nhất là có thể học thuộc trước khi về đến nhà, lo trước khỏi gặp họa.”
“Cái gì thế?” Ảnh Tử nhận lấy, chỉ liếc mắt nhìn là cô đã hiểu.
Đây là tư liệu về “bối cảnh thân phận” của cô.
Ảnh Tử, nữ, hai mươi sáu tuổi.
Quê quán: Thành phố Giang Châu.
Trình độ: Tiến sĩ Quản trị kinh doanh tại Đại học Harvard.
Kinh nghiệm công tác được ghi ra cả đống, viết là bắt đầu tiếp xúc ngành đầu tư tài chính từ cấp ba, trong đó còn liên quan đến rất nhiều công ty và xí nghiệp liên quốc gia.
Quê quán bố mẹ đều ở Giang Châu, có điều nơi sinh sống đều ở nước ngoài, trên tư liệu viết cứ như thật.
Thời Du Huyên cũng không yên lòng, hỏi ngay: “Lão Miêu, chuyện này anh bịa ra cứ như là có thật, nhưng mà như thế này có ổn không? Có hơi quá không, nếu như có người điều tra, chẳng phải tôi sẽ lộ tẩy à?”
Giản Nghi Ninh nói: “Tự cô điều tra thử là biết thôi.”
Thời Du Huyên vặn lại: “Đi xa ở đâu cơ? Nhà tôi ở đây mà.”
Nói xong, cô nghênh ngang, chậm rãi về biệt thự.
Cảnh sát cũng không có ý định hỏi thẻ căn cước, điều tra thân phận của cô, mà căn bản cũng không thèm phản ứng lại cô.