Trinh Nương đứng một lúc lâu, nghe cách đó không xa có tiếng bảo kiếm đụng chạm.
Trong lòng Trinh Nương có chút tò mò, trong vương phủ không thể trà trộn thích khách, là ai mới sáng sớm đã luyện kiếm?
Nàng đi theo thanh âm vọng lại, nhìn thấy thế tử một thân y phục đỏ sậm trong tay cầm bảo kiếm dựng thẳng đứng.
Ngưng thần nhìn thế tử phi, nhìn hai người bọn hắn đang đụng kiếm nhìn nhau...Bàn tay Trinh Nương vô ý rủ xuống thân váy dài.
- Biểu ca, chàng lại thua rồi?
- Thua sao? Ta nhớ rõ là nàng kém ta nửa chiêu.
Hai má Yên Nhiên đỏ ửng, đôi mắt giảo hoạt cười khẽ:
- Phải không? Ta thua chàng nửa chiêu?
Trinh Nương nhìn Yên Nhiên ném bảo kiếm xuống đất, ngay lúc thế tử còn đang sững sờ, nàng đã đưa tay tập kích thế tử, gõ lên đầu hắn một cái:
- Như thế nào? Còn dám nói ta thua?
Triệu Duệ Kỳ buông bảo kiếm xuống đất, chắc chắc nói:
- Nàng giở trò gian trá.
- Mới không có đâu, một khi chưa nhận thua, thì làm sao có thể phân định thắng thua?
Yên Nhiên cười vui vẻ tràn đầy sức sống, vẻ mặt là hạnh phúc sáng rọi, Trinh Nương nhìn hai người bọn họ, móng tay vô thức bấu chặt làn váy.
Lại nghe Yên Nhiên tiếp tục nói:
- Không phải chỉ có bảo kiếm mới có thể ngăn địch, ta nói cho chàng biết, chỉ cần có thể đánh bại địch nhân, dùng phương pháp gì cũng được, nếu thật sự đánh không lại, gian trá hậu chiêu cũng có thể dùng một chút, cho tới tận bây giờ ta chưa bao giờ nói mình là quân tử.
Yên Nhiên ôm cánh tay của Triệu Duệ Kỳ:
- Dù sao ta vẫn thắng, dựa theo quy ước mà chúng ta đã nói, chàng có chịu nhận phạt hay không?
- Nhận, gặp phải nàng, có khi nào ta lật lọng đâu?
Triệu Duệ Kỳ vuốt nhẹ gò má của Yên Nhiên, tươi cười càng ôn nhuận.
Ở trong mắt Trinh Nương hắn không phải là Nhữ Dương vương thế tử có danh phận hiển hách.
Mà là một nam nhân bình thường yêu thương sâu đậm thê tử của mình.
Trinh Nương không giống Yên Nhiên một lòng một dạ tín nhiệm Triệu Duệ Kỳ, nàng từng hỏi thăm chuyện Triệu Duệ Kỳ ở bên ngoài quan trường xã giao.
Nhữ Dương vương thế tử có thể sánh cùng Ngọc lang, đương nhiên sẽ được rất nhiều nữ tử động tâm nhung nhớ.
Trong kinh thành phong nguyệt không thiếu những thanh niên tài tuấn.
Triệu Duệ Kỳ rất ít khi đặt chân đến nơi phong hoa tuyết nguyệt.
Có người mời hắn đến phủ xả giao phần lớn đều khéo léo từ chối.
Cho dù chấp nhận cũng chỉ đến thưởng thức ca múa, hoặc là một mình uống rượu, cũng không để nữ nhân tới gần hắn trong vòng ba thước.
Điều kiện của Triệu Duệ Kỳ lại tốt vô cùng, đủ khiến đám tiểu thư đem lòng ái mộ.
Nếu có thể làm trắc phi của thế tử cũng đủ nở mày nở mặt, nhưng hắn đối xử với đám tiểu thư ái mộ hắn cũng không có sắc thái gì.
Hoàn toàn đối lập với Yên Nhiên hữu lễ không thể thì bất hòa, hắn mắng ngăn nhiều vị tiểu thư đến bật khóc, cũng có người phong danh hiệu cho hắn là si tình.
Chuyện này cũng không có gì kỳ quái, chỉ cần nhìn cách hắn đối xử săn sóc Yên Nhiên liền rõ ràng cái gì gọi là tình thâm bất hối.
Yên Nhiên tươi cười đầy mặt...Nhìn rất chói mắt, không đơn giản chỉ có một mình nàng, mà trong kinh thành có rất nhiều người hâm mộ Yên Nhiên.
Cũng không phải không có biểu ca biểu muội kết thân, nhưng chỉ có bọn họ là chung thủy là tốt đẹp, chưa bao giờ hồng hạnh vượt tường.
Yên Nhiên tính tình cương liệt còn nóng nảy dễ dàng xao động, tuy đã thay đổi.
Nhưng lúc nói chuyện với người thân cận có khi sẽ khiến người khác bị tổn thương tự ái, vậy mà Triệu Duệ Kỳ vẫn bao dung sủng ái nàng.
Nếu Yên Nhiên đắc tội với ai, hắn sẽ giúp đỡ trước sau, người có tâm muốn tìm nàng trả thù, đều bị Triệu Duệ Kỳ diệt trừ cơ hội.
Nhữ Dương vương thế tử cũng không phải giống người bên ngoài tưởng tượng là ôn nhu văn nhược.
Hắn biết bảo hộ Yên Nhiên, cũng biết cự tuyệt ái mộ của nữ tử khác, Trinh Nương há to miệng ngạc nhiên, Triệu Duệ Kỳ cõng Yên Nhiên.
- Biểu ca, trên lưng chàng là ta hay là hầu bao của chàng?
- Giống nhau, nàng cũng nặng như hầu bao bên hông ta.
Yên Nhiên vặn lỗ tai hắn:
- Chàng nói ta nặng? Có phải chàng ghét bỏ ta béo?
- Không nặng, không nặng, dù có nặng hơn nữa ta vẫn có thể cõng được.
Triệu Duệ Kỳ cõng Yên Nhiên trên lưng chạy bộ trong sân nhỏ, Yên Nhiên chuyển giận thành vui, ôm cổ hắn:
- Biểu ca, chàng thật tốt, cho dù ta béo chàng cũng không thể ghét bỏ ta nha.
- Không chê không vứt bỏ nàng, nàng béo một chút mới tốt.
Trinh Nương xoay người, Yên Nhiên có được hạnh phúc, vậy còn nàng? Hạnh phúc ở đâu?
Trở lại sân viên của thái phi, Trinh Nương nhìn thấy một người chậm rãi đi tới, ánh mặt trời chiếu gọi thân thể hắn ẩn một tầng hào quang.
Ánh chiếu chói mắt khiến Trinh Nương không mở được mắt, nhất thời có mấy phần mê tình.
Nhưng lúc người này người đi vào, nàng nhìn thấy màu bạc óng ánh...Trong lòng chua chát vô cùng, áp chế ủy khuất, Trinh Nương quỳ gối nói:
- Vương gia.
Thanh âm trước sau như một thật êm tai, Nhữ Dương vương chăm chú nhìn Trinh Nương một lúc, rồi nâng nâng tay.
Trinh Nương đứng dậy, Nhữ Dương vương cũng không cần nàng nâng đỡ, hắn không có già đến mức độ đó.
- Nhìn thấy vương gia thân thể đã khỏe mạnh, thiếp thực sự rất cao hứng.
Trinh Nương cúi đầu lau nước mắt vui sướng nơi khóe mắt:
- Hôm nay thời tiết rất ấm áp, vương gia cũng phải hoạt động thân thể thật nhiều, mới vừa rồi thiếp đi thỉnh an mẫu thân, hạ nhân nói mẫu thân còn chưa dậy, hiện nay mẫu thân đã lớn tuổi rất sợ tiếng ồn, chắc lúc này đã ngủ đủ, vương gia hãy đi cùng thiếp đến thỉnh an mẫu thân.
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt hàm chứa e lệ ngại ngùng, đôi mắt trong trẻo nhìn về phía Nhữ Dương vương có ý chờ đợi.
Đôi mắt Nhữ Dương vương bình tĩnh lạnh nhạt chỉ vì bộ dạng này mà bị đánh vỡ.
Dù trong lòng hắn có điều hoài nghi Trinh Nương, nhưng lúc này hắn không có cách gì cự tuyệt Trinh Nương, Nhữ Dương vương theo bản năng gật đầu:
- Được.
Trinh Nương tươi cười so với ánh nắng còn ấm áp hơn, trong tâm Nhữ Dương vương lướt qua một dòng nước ấm.
Bước chân di động đuổi theo Trinh Nương, chuyện hắn hoài nghi nàng không phải là trinh nữ, khiến hắn đau khổ này nọ, vào lúc này ở trong lòng Nhữ Dương vương đã phai nhạt ít nhiều.
Trinh Nương mỉm cười bắt đầu nói chuyện cây cỏ, nào là có thể thấy được cây cối gì, tập tính gì, làm thế nào chăm sóc....
Dù hắn không có hứng thú, nhưng nghe giọng nói của Trinh Nương tâm tình cũng tốt lên một chút.
Nàng tràn đầy sức sống, tươi trẻ sống từng ngày, nàng chỉ giống Nhàn Nương mặc y phục tinh tế.
Còn lại đều bất đồng, Nhàn Nương? Nhữ Dương vương có chút thất thần, hắn lại nhớ Nhàn Nương.
Nàng cũng từng tản bộ ở nơi này, luyện kiếm, hắn từng luyện cùng nàng...
Trinh Nương kéo kéo cổ tay áo của Nhữ Dương vương:
- Vương gia, người xem đằng kia có phải là thế tử?
Nhữ Dương vương hoàn hồn, chớp chớp đôi mắt, đối với Trinh Nương sự hoài nghi cũng không có biến mất.
Chỉ là đối mặt với Trinh Nương mềm mại dịu dàng, lời hắn muốn hỏi không ra khỏi miệng.
Chỉ có thể đem nghi hoặc chôn sâu trong lòng, nếu sai người kiểm chứng thê tử không phải trinh nữ, Nhữ Dương vương biết để mặt mũi ở đâu.
Hắn nhìn về phía Trinh Nương, vẻ mặt lãnh mạc, đối đãi với Trinh Nương không còn thân cận như trước kia:
- Là Kỳ Nhi, trên lưng hắn là?
- Yên Nhiên... Trên lưng thế tử là Yên Nhiên.
Trinh Nương nắm chặt ống tay áo của Nhữ Dương vương, ngưỡng mặt khẩn cầu nói:
- Vương gia, chúng ta qua bên kia đi, thiếp vừa nhìn thấy có vài cây cối xanh tốt.
Nhữ Dương vương vẫn không nhúc nhích, Trinh Nương lại nói:
- Thế tử chắc đã luyện kiếm, sáng sớm luyện kiếm thân thể sẽ rất tốt, người xem không phải so với trước kia thế tử đã tốt hơn rất nhiều sao? Luôn ở trong phòng sẽ buồn bực sao có thể khỏe mạnh? Yên Nhiên cùng Thế tử luyện kiếm, cũng chỉ nháo loạn cùng nhau mà thôi.
Trinh Nương đứng ở trước mặt Nhữ Dương vương, muốn dùng thân thể yêu kiều nhỏ nhắn che lại bọn họ,
- Bọn chúng vẫn...
- Phụ thân.
Triệu Duệ Kỳ buông Yên Nhiên xuống, Yên Nhiên sửa sang lại y phục, khôi phục lại bộ dạng xinh đẹp, đoan trang đi bên cạnh Triệu Duệ Kỳ.
Hai người như một đôi bích nhân, càng lúc càng đến gần, đứng trước mặt Nhữ Dương vương cùng Trinh Nương, cùng nhau hành lễ:
- Phụ thân an, mẫu thân an.
- Thế tử, thế tử phi.
Trinh Nương quy củ né tránh lễ của bọn họ, ánh mắt hơi lo lắng nhìn về phía Nhữ Dương vương, ôn nhu khuyên nhủ:
- Vương gia, bọn chúng vẫn là đứa nhỏ, từ từ dạy dỗ sẽ hiểu biết quy củ.