Trong Nhữ Dương vương phủ hạ nhân lui tới, đều mặc nhiều lớp y phục.
Nhàn Nương ngồi trên kháng sàng, nhìn nha hoàn ở bên ngoài cửa sổ đang thở ra hơi thở màu trắng, nha hoàn dọn dẹp sân viện sợ lạnh nên đội một đôi che tai.
Nhàn Nương vuốt luồn tóc, từ lúc trúng độc, mái tóc màu đen bóng mượt đã bạc màu.
Tóc dài xõa ra, khiến Nhàn Nương càng đẹp đẽ quý giá, mặt mày thêm mấy phàn yêu mị.
Khóe miệng Nhàn Nương cong lên, trên mặt mang theo vui sướng:
- Thật tốt, ta vẫn có thể nhìn thấy mặt trời ngày hôm nay.
Nhữ Dương vương đứng ở cửa, tay bưng trâu nhũ(sữa bò), si mê nhìn Nhàn Nương.
Ngày xưa mặt mày Nhàn Nương lộ ra ngạo khí, lúc này lại quyến rũ yêu dị, khiến lòng Nhữ Dương vương ngứa ngáy.
Nhưng lời Nhàn Nương nói, khiến hắn đau lòng đến cực điểm, mỗi ngày sáng sớm có thể mở được mắt, Nhàn Nương sẽ cảm thấy hạnh phúc, sẽ cảm thấy thỏa mãn.
- Nhàn Nương.
-ừ.
Nàng cũng không quay đầu nhìn Nhữ Dương vương, cười ra tiếng:
- Rất thú vị, tiểu nha đầu ngã rất đau đi.
Trong mát Nhàn Nương hiện ra vẻ hồn nhiên mà trước đây, Nhữ Dương vương chưa bao giờ nhìn thấy.
Nhữ Dương vương tham lam nhìn ngắm dung nhan yêu mị của nàng, nhưng lại không dám tự ý ôm nàng vào lòng.
Tuy phu thê bọn hắn là danh chính ngôn thuận, nhưng Nhữ Dương vương vẫn không dám.
Đã hơn một năm hai người bọn hắn đã không chung đụng thân thiết.
Trước kia Nhữ Dương vương khinh thường Nhàn Nương, mỗi lần đến phòng Nhàn Nương phàn lớn chỉ nằm chung giường mà thôi.
Nếu không phải vì cho vương phi thể diện, hắn sẽ không đến.
Hiện nay dù hắn muốn cũng không đủ tư cách thân cận Nhàn Nương, phu thê bọn hắn rất gần, nhưng lại rất xa.
Tiểu nha hoàn ngoài cửa sổ bị trượt chân té ngã đã đứng dậy, oán giận than thở hai câu.
Rồi cầm cái chổi dọn dẹp tuyết trên đường, bộ dạng tiểu nha đầu rất đáng yêu khiến Nhàn Nương cười rất thoải mái.
Đây là chuyện dù Nhữ Dương vương làm thế nào cũng không được, dù hắn đã mời gánh hát, tạp kỹ tốt nhất kinh thành.
- Trâu nhũ.
Nhữ Dương vương đem chén sứ đưa cho Nhàn Nương:
- Dạ dày nàng yểu, không uống được dê nhũ(sữa dê), bản vương nghe người ta nói trâu nhũ rất thích hợp với nàng.
Nhữ Dương vương nhìn tay Nhàn Nương tiếp nhận chén sứ, trên chén sứ có khắc một đóa hồng mai.
Ngón tay Nhàn Nương trắng nõn trong suốt đặt trên đóa hồng mai, hoa mai như gặp tuyết trắng, biến thành đỏ rực trang phong.
- Khiến vương gia lo lắng rồi.
Nhàn Nương tao nhã uống trâu nhũ, lúc uống vào miệng rất tanh nồng khiến nàng nhíu mày, nhưng nàng vẫn uống hết.
Lông mi thưa thớt không thể lấn át được mệt mỏi trong đôi mắt, tuy mỗi ngày hắn đều bầu bạn bên người Nhàn Nương.
Nhưng Nhữ Dương vương vẫn có thể nhìn ra Nhàn Nương đang dần dàn gày yếu.
Sức sống của nàng đang bị xói mòn, cả ngày Nhàn Nương đều mệt mỏi ngủ say.
Sáng sớm lúc Triệu Duệ Kỳ đến thỉnh an là lúc tinh thần nàng tốt nhất trong ngày.
Nhữ Dương vương ngồi bên cạnh Nhàn Nương, trong mắt tràn đầy thương tiếc, Nhàn Nương buông chén sứ:
- Sinh lão bệnh tử, mỗi người đều phải trải qua, chỉ là chết sớm hay muộn mà thôi.
Nhữ Dương vương cố gắng áp chế chua xót, cầm lấy áo choàng ngân hồ khoác lên vai Nhàn Nương:
- Sau khi Kỳ nhi đến đây thỉnh an, ta sẽ ôm nàng đi phòng ăm tròng hoa, trong đó có trồng mấy bòn mẫu đơn rất hiếm lạ, nàng sẽ thích xem.
- Ta còn có thể nhìn thấy mẫu đơn nở rộ, lòng ta rất vui vẻ.
Nhàn Nương không muốn để Nhữ Dương vương tới gần nàng, nhưng vì Kỳ nhi, nàng không thể không nhẫn nhịn.
Sách trong thư phòng Mạnh gia, Nhàn Nương đã từng xem qua, nam nhân càng đối xử lạnh nhạt, thì hắn càng bám níu.
Không phải Nhàn Nương không biết, chỉ là nàng không muốn làm, lúc này nàng đã gần như dầu hết đèn tắt.
Nàng đã nghĩ thông suốt, phải khiến Nhữ Dương vương sủng nịch, nâng niu che chở trong lòng bàn tay.
Chỉ cần trong lòng Nhữ Dương vương vị trí của nàng càng nặng, đối với tương lai sau này của Kỳ nhi càng có lợi.
Nhàn Nương mỉm cười, như có như không, khiến Nhữ Dương vương cao hứng vô cùng. Nhữ Dương vương nói:
- Thưởng, người nào có thể khiển Nhàn Nương thoải mái, bản vương sẽ hậu thưởng.
Bờ môi Nhàn Nương chứa ý cười, nhẹ giọng nói:
- Thân mình ta không tốt, không có cách gì hàu hạ mẫu thân, Loan Nguyệt biểu muội từ xa đến vương phủ làm khách, ta lại không có cách gì đi nghênh đón chăm sóc nàng, ngược lại còn khiển nàng giúp đỡ ta hầu hạ mẫu thân, Loan Nguyệt biểu muội là quý nữ lúc tuổi già của cữu cữu, là tiểu thư được chiều chuộng sủng ái, tuy cữu cữu giàu có và đông đúc, nhưng vài ngày trước ta có được mấy hộp bột phấn, là vật cung cấp cho các vị công chúa dùng, bôi lên mặt khác xa các loại son phấn tầm thường, nàng cũng đến tuổi trăng tròn, lại trổ mã xinh đẹp, cặp mắt to như hồ nước trong veo, nhìn rất đáng yêu.
- Lúc vương gia đi thỉnh an mẫu thân, giúp ta đưa cho Loan Nguyệt biểu muội, đúng rồi, còn có mấy bộ trang sức kiểu mới từ trong cung truyền ra, cũng đưa cho biểu muội. Không phải vì mặt mũi của cữu cữu, chỉ nhìn nhâm phẩm của biểu muội, ta đã muốn thương yêu nàng.
Nhàn Nương sai người mang bột phấn, trang sức đưa cho Nhữ Dương vương, nhìn Nhữ Dương vương có chút dao động.
- Vương gia nhìn thử xem còn thiểu cái gì không? Đáng lẽ chuyện này phải do ta tự hỏi biểu muội, nhưng ta thật sự không ra được cửa, thân mình không tốt, lại lo lắng va chạm mẫu thân, mẫu thân chỉ có một thân đệ, vương gia cũng chỉ có một vị cữu cữu, chúng ta không thể để biểu muội chịu ủy khuất
Tuy Nhàn Nương chuẩn bị son phấn, trang sức không phải là vật rất quý trọng, nhưng nếu không có tình có quan hệ, thì dùng bạc cũng mua không được.
Thí dụ như son phấn, trừ công chúa hoàng gia hàng năm được đặc biệt cung cấp mấy hộp.
Thì dù là Quý phi ở trong cung cũng không có cách gì khiến Nội Vụ phủ cung cấp.
Trang sức kiểu mới đa dạng phần lớn là hoàng hậu nương nương đưa.
- Nàng hãy lưu lại cho bản thân đi, biểu muội không dùng cũng được.
- ta đã sớm qua tuổi bôi son chét phấn, ta cũng không xuất môn, vật quý này để ta dùng rất đáng tiếc, coi như là một phần tâm ý của ta đối với biểu muội đi.
Nhữ Dương vương gật đầu đáp ứng rồi nhìn Nhàn Nương:
-Mầu thân chỉ là niệm tình ngoại gia, cữu cữu bận rộn nhiều việc...Nên mới để biểu muội đến kinh thành vãn an mẫu thân.
- Là ta khiển mẫu thân khó xử, lúc ấy...Vươnggia không cần băn khoăn vì ta, ta đã nghĩ thông suốt, lời mẫu thân nói cũng có đạo lý, cữu cữu gia so với Mạnh gia càng có thể giúp vương phủ nhiều hơn, nếu ta đã vào cửa Triệu gia, ngoại gia sao có thể quan trọng hơn phu gia? Ta ngóng trông vương phủ có thể phú quý trường tòn...
Ngón tay Nhữ Dương vương đè lên môi Nhàn Nương, hai người đối diện nhau, Nhữ Dương vương nói:
- Bản vương vì nàng nguyệný thú nữ nhi Mạnh gia làm kế phi, Nhàn Nương, có lẽ bản vương đã thất tín rất nhiều lần với nàng, nhưng lúc này bản vương sẽ thủ tín.
- Vương gia...
Nhữ Dương vương cúi đầu, Nhàn Nương mím môi theo bản năng, Nhữ Dương vương hôn hai má của nàng, bàn tay dịu dàng vuốt ve hai má nàng, thở dài một tiếng:
- Bản vương đi gặp mẫu thân.
Lúc hắn đi rồi, Nhàn Nương dùng khăn tử chà lau hai má, trào phúng hỏi:
- Vì ta? Hay là vì Trinh Nương?
- Chủ tử, Loan Nguyệt biểu tiểu thư đến là vì vương gia?
- Sai người truyền tin tức cho Trinh Nương đi.
Anh mắt Nhàn Nương từ ái nhìn nhi tử vừa tiến vào:
- Chuyện này ta sẽ không quản, để xem nàng có năng lực bảo vệ vị trí kế phi hay không, Loan Nguyệt...Lớn lên giống như Uyển Như, chỉ là trong mất của Uyển Như không có vương gia, nhưng Loan Nguyệt lại có, không phải mẫu thân đã từng nói, nàng rất kính nể chiến công của vương gia sao? Trinh Nương nhất định sẽ đắc tội với mẫu thân, cho nên phải nói là Loan Nguyệt tới giúp ta.
Nhàn Nương không tin Trinh Nương có thể lấy lòng hai bên, nàng nói với nhi tử:
- Ngươi chúý thân thể nhiều một chút, ôn sách đừng quá chú tâm.
- Dạ, mẫu thân.
- Lúc ngươi đi thỉnh an tổ mẫu, nhớ kiêng dè Loan Nguyệt, nàng chỉ lớn hơn ngươi hai tuổi, lại là trưởng bối của ngươi, nếu nháo ra chuyện gì, ngươi cùng nàng đều khó coi.
- Nhi tử sẽ không làm việc càn rỡ.
- Phẩm hạnh của ngươi, nương còn không biết sao? Nương chỉ muốn ngươi cảnh giác một chút.
-Nhi tử biết.
Triệu Duệ Kỳ vẫn lo lắng cho Nhàn Nương, ngồi bên người nàng hỏi han thân mình.
Chủng Đậu Cung.
Trinh Nương nhận được tin tức của Loan Nguyệt, thần sắc ngưng trọng, lắc đầu cười khổ nói:
- Biểu muội, vì sao phải có biểu muội.
- Vương gia sẽ không quên cửu tiểu thư. Vân Nhi khuyên nhủ:
- Loan Nguyệt biểu tiểu thư sẽ uổng phí tâm tư, Vương gia đối với người là đau tiếc săn sóc, vì tìm người mà nhọc lòng khổ tâm, người mới là đầu quả tim của vương gia.
- Không được nói bậy.
Trinh Nương trừng mắt cảnh cáo Vân Nhi, Vân Nhi nhận sai:
- Nô tỳ sai rồi.
- Người trên đầu quả tim của vương gia, không nhất định là người có kết quả tốt, chỉ có vị trí chính phi mới có thể bảo đảm kiếp này vô ưu.
Trinh Nương bỏ qua chuyện phiền lòng, chuyên chú thiêu thùa may vá, thần sắc Vân Nhi lo lắng.
Dạo này Nhữ Dương vương rất ít gửi thư tới, nếu không may bị Loan Nguyệt mê hoặc, mà quên mất cửu tiểu thư thì biết làm thế nào cho phải?
- cửu tiểu thư.
Vân Nhi lên tiếng, Trinh Nương hoang mang nói:
- Ta nghĩ không hiểu vì sao phải làm như thế? Là vì ta không thể không gả cho Nhữ Dương vương? Vì phú quý mà ta phải lấy lòng hắn? Theo hắn? Hắn có điểm nào xứng với ta? Chỉ vì hắn là vương gia có vương phủ phú quý vinh hoa sao? Sao ta lại bị đại tỷ coi trọng kéo vào ao nước đục này?
Sáng nào Trinh Nương cũng ngồi trước gương nhìn thật lâu, nàng thay đổi, trở thành người mà chính nàng cũng không biết.
Nàng chỉ là muốn thuận theo thời đại mà sống sót, dấn thân vào thứ nữ nàng còn có thể thế nào? Không đấu tranh chỉ có chết, nàng chưa bao giờ nghĩ hại người.
Vân Nhi nhìn thấy thần sắc Trinh Nương khác lạ, nhẹ giọng khuyên nhủ:
- Người cửu miếu đều đã bái, chỉ còn miếu cuối cùng này cúi đầu sẽ tu thành chính quả, trăm ngàn lần không thể rúc đầu vào sừng trâu(ngõ cụt), người bên ngoài là vì vương phủ phú quý, nô tỳ biết cửu tiểu thư không phải là người thô tục tầm thường, dù thế nào cũng không yêu thích hay ngưỡng mộ vương phủ phú quý, người từng nói với nô tỳ, Nhữ Dương vương phủ ẩn giấu nhiều hung hiểm, nếu không có vương phi nắm giữ phủ đệ, giúp đỡ Nhữ Dương vương, không chừng vương phủ sẽ bị người đoạt tước, vương gia không rời bỏ được người, người hãy vì thể tử điện hạ mà suy nghĩ, vì Yên Nhiên tiểu thư mà suy nghĩ.
Trinh Nương thì thào nói:
- Vĩ bọn họ? Đáng giá sao? Ngày ngày An ổn, ở trong Chủng Đậu Cung cũng được....
- Chủng Đậu Cung không thể ở lâu dài, người cũng không thể quay về Mạnh phủ, một khi Mạnh lão gia biết người cùng Nhữ Dương vương...Hãy suy nghĩ cho di nương, suy nghĩ cho thiểu gia, cửu tiểu thư, người không thể lui bước, người từng nói lui một bước chính là vách núi đen sâu vạn trượng.
Trinh Nương khôi phục bình tĩnh:
- Ta hiểu, ngươiyên tâm ta sẽ không thua, Loan Nguyệt...Biểu muộL.Sao ta lại không bằng nàng? Ta tự có chủ trương.
Vân Nhi rời đi lấy bút mực, dù cửu tiểu thư châm tuyến xuất sắc, cũng không bằng giai nhân gàn ngay trước mặt.
Trinh Nương mở ra trang giấy, dùng bút miêu tả bản vẽ, nàng sẽ khiến Nhữ Dương vương biết, trên đời này nữ tử thấu hiểu hắn, trừ nàng không còn ai khác.
Trời sáng, nắng ấm hài hòa, ngoài cửa trường thi có rất nhiều cử tử tụ tập, không ai gây tiếng động xôn xao, cử tử dự thi đến chổ nhận vật phẩm, nhận bút mực, hộp cơm, cũng y phục.
ở trường thi làm theo nghi thức, cởi y phục của chính mình mặc vào đồng phục cử tử.
Cử tử mang theo hộp cơm văn chương dựa theo số thứ tự đứng thẳng hàng theo từng hàng trước cửa trường thi, không có người nào ngoại lệ.
Dù là Nhữ Dương vương thế tử cũng phải mặc một thân y phục cử tử, đứng bên cạnh hắn chính là Ngọc lang Phó Tuấn Khanh.
- Khai Long mở cửa, Khai Long mở cửa.
Cửa trường thi chậm rãi mở ra, đám cử tử theo thứ tự tiến vào trường thi, trừ tiếng y phục ma sát, thì không nghe thấy tiếng người xôn xao.
Cả đời người đọc sách không phải chỉ có một lần khoa cử, có cử tử nhiều lần thi thử nhưng không đậu.
Nhưng chỉ sợ đã thi qua khoa cử, bọn hắn thi hội không thể so với lần đầu trải qua tình cảnh này.
Vì vậy bọn cử sĩ hưng phấn thì ít, khẩn trương thì nhiều.
Đế quốc có quy định, nếu ngang nhau, sẽ lấy cử tử lần đầu tiên tham gia khoa khảo, lấy vậy mới công bằng.
Đứng ở trên lầu trường thi Khai Long, hoàng đế mặc thường phục, nâng tay chỉ vào đám cử tử đang bước vào Khai Long.
- Tiểu Thất, anh tài trong thiên hạ đều nằm trong tay trẫm.