Yên Nhiên đứng ở trước mặt Trinh Nương, Nhữ Dương vương đã xác định hoài nghi.
Dù Trinh Nương sinh hạ đứa nhỏ có bộ dáng giống như hắn, thì hắn vẫn cảm thấy không giống, chỉ cần hắn nghĩ không giống, dù người bên ngoài có nói gì cũng không có tác dụng.
Sắc mặt Trinh Nương tái nhợt, lại ôn nhu cười nói:
- Không quay về, nếu trở về, đứa nhỏ sẽ không bảo đảm.
- Ngươi có ý tứ gì? Ai hại hắn?
Yên Nhiên sẽ không gánh vác tội danh này, Trinh Nương đứng đối diện Yên Nhiên:
- Ngươi nói đi? Ta không tin ngươi không biết, đại tỷ vì bảo hộ nhi tử mà không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, ta...Vì sao ta lại không thể noi theo? Hay là nhi tử của nàng mới là nhi tử, còn nhi tử của ta lại không phải là thân sinh sao?
Yên Nhiên cắn môi:
- Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì, mang thai gần mười tháng...Ngươi tính ở lại phủ công chúa?
Nếu lúc này Trinh Nương hồi phủ, Nhữ Dương vương nhất định sẽ tự tay đưa dược sẩy thai cho nàng.
Hoặc là dung túng người nào xuống tay với Trinh Nương, nếu nàng ở lại vương phủ, đứa nhỏ không thể bảo đảm.
Yên Nhiên khinh miệt nói:
- Ngươi ở lại phủ của An Ninh công chúa bao lâu? Ngự y cũng nói, hai ngày này ngươi không thể di chuyển, nhưng qua năm ngày nữa, ngươi phải trở về vương phủ.
- Ta tự có biện pháp để ứng phó, Yên Nhiên, ta không thua Nhàn Nương.
Trinh Nương tươi cười nở rộ:
- Nhi tử của ta...Sẽ nhìn thấy những điều tốt đẹp nhất.
Yên Nhiên thản nhiên nói:
- Hy vọng tương lai sau này bọn chúng sẽ không trách ngươi.
Làm nhi tử dù cố gắng thế nào cũng không được phụ thân yêu thích, động một cái liền bị phụ thân trách mắng.
Làm cái gì cũng sai, là đứa nhỏ làm nền cho Nhữ Dương vương phủ, Trinh Nương thật sự sẽ không hối hận khi sinh ra hắn?
Trinh Nương có năng lực giáo dục bảo hộ hắn bao lâu? Hắn thật sự sẽ không đi vào lối rẽ sao?
Yên Nhiên nhịn không được quay đầu nhìn lại, nhìn thấy bóng hình Trinh Nương thấp thoáng sau ánh nến.
Bóng dáng Trinh Nương phản chiếu lên khung cửa sổ, nàng đang tràn ngập hy vọng, cũng rất tự tin, lại có một loại cảm giác được làm mẫu thân.
Nếu phần tự tin của Trinh Nương bị sự vô tình đánh tan hết thảy, nhi tử vì không có được đãi ngộ công bằng, bị phụ thân vứt bỏ mà mang thù hận, hắn sẽ không hận Trinh Nương?
Yên Nhiên giữ chặt áo choàng, trời đêm rơi rớt tuyết trắng, nàng ngẩng đầu, tuyết rơi lên mặt nàng.
Trong trời đêm hình bóng đại di lạnh nhạt...mông lung đang bình tĩnh nhìn xuống kiếp người.
Nàng đã sớm đoán Trinh Nương sẽ lựa chọn sinh hạ nhi nữ, thống khổ nhất chính là vĩnh viễn không chiếm được, mặc kế cố gắng cỡ nào cũng không chiếm được.
Nhữ Dương vương rất đa nghi, không có nam nhân nào khách khí với thê tử đã thông gian với người khác còn hạ sinh dã loại.
Cũng không có ai muốn dưỡng dã loại. Cơ hội để Trinh Nương có thể chứng minh quá ít, lấy máu nhận thân...
Qua hai ngày nữa, sẽ xuất hiện loại chuyện kỳ lạ rõ ràng không phải là người chung huyết thống chung dòng, mà máu lại dung hợp cùng nhau.
Quan trọng hơn là bọn hắn cùng tuổi, chuyện này lưu truyền khắp kinh thành, rất nhiều người chứng kiến lấy máu nhận thân dù máu dung hợp, cũng chưa chắc là thân nhân.
- Đại di, người cười.
Yên Nhiên xoa đôi mắt, rõ ràng nhìn thấy đại di mỉm cười:
- Ta có thể hiểu được.
An Ninh công chúa động phòng, Yên Nhiên không thể gặp nàng cáo từ, dẫn theo Triệu ma ma ngồi trong xe ngựa hồi vương phủ.
Ở trên xe ngựa nàng thấp giọng phân phó Triệu ma ma, Triệu ma ma vừa nghe vừa gật đầu.
- Thế tử phi hãy yên tâm, giao cho lão nô, lão nô dám cam đoan toàn bộ kinh thành không ai không biết mấy cọc kỳ sự.
(Yul: kỳ sự là chuyện kì lạ, chuyện gây hiếu kỳ)
- Vương gia ở nơi nào?
Xuống xe ngựa, Yên Nhiên nói.
- Mẫu phi sẽ ở lại phủ công chúa mấy ngày.
Trinh Nương không trở về mà trụ lại ở phủ công chúa, khiến Nhữ Dương vương càng xác định Trinh Nương bất trung.
- Vương gia đi từ đường, không cho kẻ nào quấy rầy.
Cẩm Sắt đỡ Yên Nhiên xuống xe ngựa, đè thấp giọng:
- Minh Yên bên người vương gia bị trượng tễ đến chết, máu còn chưa có rửa sạch sẽ.
Yên Nhiên nói:
- Ừ.
- Biểu muội.
Triệu Duệ Kỳ cầm ô đi tới, hắn đã thay y phục khác, Triệu Duệ Kỳ mỉm cười hỏi Yên Nhiên:
- Lạnh không?
Hắn vòng tay ôm vai nàng che ô cho nàng:
- Đi, chúng ta trở về.
Yên Nhiên theo sát Triệu Duệ Kỳ, không ai quý trọng hạnh phúc hơn nàng.
Kiếp trước biểu ca làm gì cũng sai, cả đời áp lực thống khổ, lúc này Trinh Nương tự mình đưa nhi nữ vào hoàn cảnh xấu hổ thống khổ.
Nếu không phải là mẫu thân yêu thương nhi nữ, thì sẽ không thống khổ.
Nhưng Trinh Nương có thể nhẫn tâm với rất nhiều người, nhưng nàng rất để ý đến huyết mạch tương liên.
Kiếp trước Yên Nhiên trơ mắt nhìn biểu ca chịu khổ, kiếp này đến phiên Trinh Nương?
Trời cao có mắt, phải nói là nhân quả tuần hoàn, báo ứng khó thoát.
Trở về phòng, sau khi rửa mặt xong, Yên Nhiên dựa vào lòng Triệu Duệ Kỳ, tay của hắn đặt lên eo nhỏ của nàng.
Bàn tay cẩn thận xoa bụng nàng, nở nụ cười thỏa mãn trong đôi mắt có một phần giãy dụa, rất nhanh bình tĩnh trở lại.
- Biểu ca.
- Hử?
Yên Nhiên nhẹ giọng nói:
- Biểu ca đi đi, ta sẽ ở vương phủ chờ chàng.
Thân thể Triệu Duệ Kỳ cứng ngắc, sau đó thoải mái nói:
- Nói mê sảng gì vậy, ta không ở bên cạnh nàng thì có thể đi đâu?
- Cánh đồng hoang vu.
Yên Nhiên lặp lại:
- Cánh đồng hoang vu, Man Di.
Tuy Nhàn Nương thiết kế chu toàn, cũng vì phương thuốc giả khiến Man Di tổn thất phần lớn thanh niên hán tử.
Nhưng Man Di vị ở nơi hoang lạnh khủng khiếp, bọn hắn chỉ có thể lấn chiếm phía nam, chiến trận hết sức căng thẳng.
Triệu Duệ Kỳ là Nhữ Dương vương thế tử đương nhiên sẽ thay thế Nhữ Dương vương xuất chinh.
Triệu Duệ Kỳ quay người Yên Nhiên lại, trán đụng trán nàng:
- Biểu muội, ta không đi.
Đôi mắt Yên Nhiên trong suốt, tay đặt lên ngực của Triệu Duệ Kỳ:
- Ta không muốn nhìn biểu ca nhu nhược, ta muốn nhìn biểu ca kiến công lập nghiệp, ra chiến trường dương uy.
So với tách biệt lo lắng, thì Yên Nhiên càng không muốn nhìn thấy biểu ca cô đơn nhìn người khác lập chiến công.
Kiếp trước Triệu Duệ Giác đại chiến phong hầu trở về kinh, bách quan nghênh đón...
Biểu ca uống say không còn biết gì, nàng còn nhớ rõ lúc đó bờ vai nàng ẩm ướt.
Nếu không có bản lĩnh dựa theo phẩm hạnh của biểu ca sẽ ra chúc phúc, nhưng rõ ràng hắn cũng có diệu thế kinh tài.
Cũng bởi vì là Nhữ Dương vương thế tử cho nên hắn chỉ có thể điệu thấp làm người tầm thường.
- Biểu ca, ta muốn nhìn chàng khải hoàn, hắn cũng muốn nhìn.
- Ai?
- Nhi tử của chúng ta.
Yên Nhiên hôn môi Triệu Duệ Kỳ:
- Nhi tử của chúng ta sẽ vì chàng mà vinh quang.
Triệu Duệ Kỳ ôm chặt lấy nàng, khẽ nói:
- Ta lo lắng.
Yên Nhiên vòng tay ra sau lưng hắn, tiếp tục nói:
- Ta đâu có vô dụng đến vậy? Có tổ mẫu đau tiếc, có An Ninh công chúa hậu thuẫn, có hoàng hậu nương nương coi trọng, nếu đã như vậy mà ta cũng không thể bình an, ta thì uá ngu xuẩn rồi.
Yên Nhiên nhéo lỗ tai Triệu Duệ Kỳ:
- Nhưng chàng lại khác, đao kiếm không có mắt, chàng phải để ý nhiều lắm.
Triệu Duệ Kỳ nhìn Yên Nhiên:
- Trước ngày nàng lâm bồn ta sẽ trở về.
- Ta sẽ cao hứng nếu lúc đó có biểu ca bên cạnh, nhưng trên chiến trường không có chuyện gì có thể theo ý mình mong muốn, biểu ca, an toàn của chàng là quan trọng nhất.
Yên Nhiên ngồi trên đùi Triệu Duệ Kỳ, đôi tay ôm lấy cổ hắn, Triệu Duệ Kỳ cười nhẹ:
- Ta nhớ rõ.
Cánh tay hắn ôm chặt Yên Nhiên:
- Ta nhớ rõ.
Nhữ Dương vương một mình quỳ gối trong từ đường, tóc bạc dưới ánh trăng phản chiếu ánh bạc, trước mặt hắn là linh bài của tổ tông.
Nhữ Dương vương áy náy, ngực lại đau đớn, cho một cái dã loại mang họ Triệu, là chuyện vô cùng nhục nhã, sau khi hắn chết đi còn mặt mũi nào đi gặp tổ tông?
- Tuy Kỳ nhi là thế tử, nhưng nếu kế phi sinh hạ nhi tử, đối với hắn mà nói vẫn là uy hiếp.
Nhữ Dương vương nhìn linh bài của Nhàn Nương, nghĩ đến Nhàn Nương cuối cùng chỉ có mấy bộ y phục và di vật nhập táng, hắn đau lòng không thôi.
- Nhàn Nương, ta đáp ứng nàng, sẽ không để bất luận kẻ nào uy hiếp đến Kỳ nhi, hắn là nhi tử duy nhất của bản vương.
Sắc trời tờ mờ sáng, Nhữ Dương vương chậm rãi đứng lên, chân đã muốn chết lặng không cảm giác.
Từ cửa sổ nhìn mặt trời đang lên cao:
- Ngươi cho rằng tránh ở phủ công chúa phủ thì ta sẽ không có biện pháp xử trí ngươi? Mạnh Trinh Nương, ngươi quá ngây thơ.
- Chủ tử, nô tài có việc bẩm báo.
- Nói.
- Vương phi phái người đi phía nam, phát tán...Phát tán ôn dịch.
Nhữ Dương vương chấn động:
- Ngươi nói cái gì? Phát tán ôn dịch? Ngươi có thể ngăn cản không?
- Không kịp nữa, người không nói phải giám sát vương phi điện hạ.
Thân thể Nhữ Dương vương lung lay sắp ngã:
- Nàng muốn hoàng thượng trở thành hôn quân? Ôn dịch, nàng muốn hại chết toàn bộ Nhữ Dương vương phủ, ngươi...Ngươi đem chuyện này tận lực xử lý sạch sẽ.
- Dạ, nô tài thấy bệ hạ chưa chú ý tới, nhưng thất hoàng tử có thể biết rõ ràng, thuộc hạ nhận được tin tức là từ ám vệ của thất hoàng tử.
Nhữ Dương vương miễn cưỡng duy trì bình tĩnh:
- Thất hoàng tử cùng thế tử có chút giao tình, bản vương sẽ nói thế tử đi tìm thất hoàng tử thanh minh, còn có ai chú ý tới việc này?
- Không có, thuộc hạ nhìn ôn dịch không phải loại trí mạng, nhưng nếu lan tràn sẽ chết người.
- Ngươi đi an bài, khóa chết tiếng gió, sau này hậu viện trong vương phủ...Cũng phải giám sát cho bản vương.
( Yul: khóa chết tiếng gió nghĩa là không để lọt ra ngoài)
- Dạ.
Trong tay Nhữ Dương vương cũng có ám vệ, nhưng số lương ám vệ không nhiều lắm lại bị hạn chế phạm vi do khác họ hoàng gia.
Bởi vậy hắn trở thành vô dụng chỉ có thể ở sau hậu viện.
Nhữ Dương vương không thể tin Trinh Nương thanh nhã như cốc u lan lại có thể phát tán ôn dịch.
Hơn nữa chuyện Trinh Nương làm, thiếu chút nữa khiến Vương phủ lâm vào vạn kiếp bất phục.
- Vì dã loại trong bụng ngươi, cái gì ngươi cũng dám làm.
Sau nạn lũ lụt, ôn dịch lan tràn khắp phía nam người chết vô số, Nhữ Dương vương kế phi có danh xưng là Chủng Đậu Nữ, Mạnh thị Trinh Nương xin đi chủng đậu cung tu hành, hoàng thượng ân chuẩn.
Trinh Nương rời phủ công chúa đi đến Chủng Đậu Cung, Nhữ Dương vương nhận được thư Trinh Nương gữi về cũng không xem trực tiếp thiêu hủy.
Nhữ Dương vương phủ chỉ có thể hoàn toàn nghiêng về phía thất hoàng tử, không có cách gì duy trì trung lập.
Thất hoàng tử đưa chén rượu cho Triệu Duệ Kỳ:
- Yên Nhiên tỷ tỷ khỏe không?
Triệu Duệ Kỳ nói:
- Nàng vẫn mạnh khỏe, điện hạ không cần lo lắng.
- Yên Nhiên tỷ tỷ là người thiện tâm, không nhìn người khác chịu khổ được, chuyện ôn dịch không cần nói với nàng.
- Tuân mệnh.
Thất hoàng tử vỗ vỗ vai Triệu Duệ Kỳ:
- Ta xem ngươi như là tỷ phu.
- Đa tạ điện hạ.
Triệu Duệ Kỳ khom người, từ nay về sau Nhữ Dương vương tránh không khỏi, đoạt chính thành công...Còn có thể làm tỷ phu sao?
Tuy hắn trung thành hướng về thất hoàng tử, nhưng không có đề cập đến chuyện đoạt chính.
Nhưng hiện nay nhược điểm nằm trong tay thất hoàng tử, hắn không có cách gì chỉ lo cho bản thân.