- Lời ngươi nói là không muốn đắc tội hai bên, nói cũng như không.
Thần sắc Trinh Nương thần ngưng trọng, Yên Nhiên mặc kệ Trinh Nương, nói với Văn Thục Hoa:
- Nếu ngươi không tin lời ta nói, thì lên lầu nhìn là được? Lúc này chặn ta lại, chỉ muốn hỏi tình trạng thân mình của điện hạ?
Nếu Văn Thục Hoa có thể lên được lầu hai, cũng sẽ không ở dưới này chờ, Yên Nhiên rõ ràng đang cười nhạo nàng.
Trinh nương nhẹ giọng khuyên giải:
- Yên Nhiên, hành sự chớ bộc lộ tài năng.
Nếu nàng muốn làm người tốt, Yên Nhiên sẽ không khách khí, phủi phủi tay áo:
- Ta cùng nàng nói chuyện, liên quan gì ngươi? Ta có phụ mẫu giáo dưỡng, ngươi có tư cách gì dạy ta? Ngươi có năng lực dạy ta cái gì? Ngươi giỏi cái gì? Cầm kỳ thi họa? Châm tạc nữ hồng? Trong hầu phủ có tú nương, An Bình hầu phủ cũng không cân ta châm tuyến, ngươi và ta được giáo dưỡng khác nhau, ngươi vừa trở thành đích nữ, nên không biết phương pháp xử sự của đích nữ, ta là đích trưởng nữ của An Binh hầu phủ, ngươi muốn dạy ta cũng vô dụng, huống chi bộc lộ tài năng thì thế nào? Nơi nạy là phủ công chúa, An Ninh công chúa cũng chưa nói ta một câu, ngươi tự đem mình trở thành thượng khách của An Ninh công chúa?
Mặt Trinh Nương đầy lệ, Yên Nhiên nói:
- Tu đức hành phương có thể dạy dỗ người, đại di còn cân nhắc dạy dỗ ta, ngươi so với nàng còn lợi hại hơn? Ngươi và ta không giống nhau, câu này chính ngươi từng nói, muốn ta giống ngươi...Không được đâu.
sắc mặt Trinh Nương trắng bệch, Yên Nhiên không nhìn Trinh Nương nữa, nói với Văn Thục Hoa:
- Chuyện ngươi muốn biết, ta đã nói cho ngươi biết, tin hay không, tùy ngươi.
Yên Nhiên xoay người rời khỏi Yên Vũ Các, ngồi vào xe ngựa trở về An Bình hàu phủ.
Sau khi nàng đi, đám tiểu thư cũng không còn hứng thú trò chuyện, Lý Yên Nhiên vẫn là đại tiểu thư của hàu phủ, ngạo khí ngẩng cao đầu.
Nhưng so với dĩ vãng càng bình tĩnh cùng kiêu ngạo.
Tề tam tiểu thư an ủi Trinh Nương, Trinh Nương rưng rưng nước mắt lắc đàu:
- Yên Nhiên còn nhỏ, ta không trách nàng.
- Công chúa điện hạ phân phó, nàng đã tiếp khách xong, thỉnh chư vị tiểu thư rời khỏi Yên Vũ Các.
sử ma ma xuống lầu thông báo với mọi người:
- Còn nói một câu, An Bình hầu phủ đại tiểu thư là khách quý của phủ công chúa, được công chúa điện hạ yêu thích, người nào đắc tội với Lý tiểu thư; phủ công chúa sẽ không tiếp đãi, Mạnh tiểu thư; mời đi.
Trinh Nương xém ngất xỉu, Tề tam tiểu thư muốn nâng nàng, bị người bên cạnh kéo lại, nhẹ giọng nói:
- Ngươi choáng váng? Nàng có xuất sắc hơn nữa vẫn là thứ nữ, ngươi ở chung một chổ với nàng, bị người nhìn thấy sẽ bị xem nhẹ, chẳng lẽ ngươi muốn giống nàng, bị điện hạ đuổi ra khỏi cửa, nghe nói biểu dượng sẽ trở lại kinh thành làm quan, muốn nhờ cậy điện hạ trợ giúp, còn không biết suy nghĩ, ngươi định làm hỏng?
(Yul: biểu dượng là chồng của biểu cô)
Tề tam tiểu thư cúi đầu, thân thể Trinh Nương lung lay, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Một lúc lâu mới bình ổn được tâm tình, nhìn lên lầu hai phúc thân:
- Công chúa điện hạ, thần nữ cáo lui.
Trinh Nương rời khỏi Yên Vũ Các, lưu lại bóng lưng ẩn nhẫn kiên cường trong mát mọi người.
An Ninh công chúa chống cằm, đả kích nàng như vậy cũng không khiến nàng thất thố...
An Ninh công chúa phân phó người bên cạnh:
- Thỉnh Vô Vi đại sư vào kinh.
Một thứ nữ dưỡng trong khuê phòng, nếu không có người giáo dưỡng tuyệt đối sẽ không được như hôm nay, Dương ma ma thấp giọng hỏi:
- Điện hạ, có phải đã đánh giá nàng quá cao?
- Khâm Thiên giám nói, sao chổi ngang trời, quốc hữuyêu nghiệt, ta không tin, nhưng phụ hoàng tin, phụ hoàng yêu thích, sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người.
An Ninh công chúa cười khẽ:
- Không biết nàng sẽ làm thế nào để giải quyết, thật muốn nhìn một chút.
#####
Yên Nhiên trở lại hầu phủ, đến vấn an Nhu Nương.
Yên Nhiên ngồi bên người Nhu Nương, xử lý gia vụ, Nhu Nương thưởng thức trà, nhìn Yên Nhiên xử lý mọi chuyện rõ ràng.
Nàng không ngờ Yên Nhiên trí tuệ như vậy, có nàng cùng Nhàn Nương dạy dỗ, Yên Nhiên xử lý chuyện sinh ý rất độc đáo.
Ở đế quốc Đại Minh thương nhân có địa vị thấp, nhưng hầu phủ cùng phần lớn thương nhân thường lui tới, chỉ là bọn nàng không ra mặt.
- Nữ nhỉ đã xem sách nông, cũng đã hỏi qua mười lăm người nông phu, năm nay khí hậu không thích hợp, nên chuẩn bị cẩn thận cho năm sau, sang năm, đầu mùa xuân ruộng tốt của hầu phủ nên đào thêm nhiều giếng nước.
- Nữu Nữu.
Nhu Nương mở miệng, Yên Nhiên nói:
- Nữ nhi chỉ lo trước tránh hoạ mà thôi, hàng năm tá điền thuê ruộng đất của chúng ta rất vất vả, phải tự tìm nước tưới, nhà nào thiếu nước thu hoạch sẽ không tốt, hầu phủ không thiếu ít bạc này, dù sang năm mưa thuận gió hoà, có được nhiều giếng nước, không chỉ thu hoạch được nhiều lương thực, mà đám tá điền có thể cảm động và ghi nhớ ân của hầu phủ, cũng coi như tích góp cho tiểu đệ trong bụng nương có một chút phúc khí, nương thiện tâm, không phải là chủ nhân hà khấc.
Yên Nhiên đem một đống lí do thoái thác nói ra, trong trí nhớ của nàng, sang năm có một trận tai hoạ lớn.
Ngàn dặm khô hạn, dân chúng khốn khổ, Yên Nhiên chỉ hy vọng hầu phủ bị tổn thất nhỏ nhất.
Cũng muốn giúp tá điền thuê đất của hầu phủ có một đường sống, vượt qua nạn hạn hán.
Lúc An Bình hầu phủ dàn dần xuống dốc, đối thủ muốn hại chết ca ca, tính thu mua tá điền Lý gia.
Sai tá điền nói Hạo Nhiên xa hoa dâm dục, tàn khốc vô tình, tính tình nóng nảy bắt nạt sĩ nhục tá điền...
Đối mặt với dụ hoặc của vàng bạc, phần lớn bọn họ đều cự tuyệt.
Yên Nhiên từ phủ công chúa trở về, trên đường vô tình nhìn thấy tá điền Lý gia bán lương thực, mới nhớ tới chuyện này. Nhu Nương cười gật đàu:
- Là Nữu Nữu thiện tâm, theo ý ngươi.
Yên Nhiên nhìn lướt qua sổ sách, bình thản nói:
- Nương, mảnh đất ở Tây Sơn bán cho Lưu gia đi.
Nhu Nương nói:
- Không phải ngươi không cho bán sao? Đòi chết đòi sống nói là muốn sửa lại thôn trang ở Tày Sơn, sao hôm nay lại muốn bán?
- Thôn trang ở đâu mà chảng tu sửa được? Ta không thích Tây Sơn.
Yên Nhiên rất tùy hứng, nghe nàng nói như vậy Nhu Nương cũng không nghi ngờ:
- Lý phu nhân cũng nhắc vài lần, trước kia ta nghĩ lưu lại cho ngươi, nếu ngươi đã không thích, thì thuận nước đẩy thuyền bán cho Lưu gia cũng được. Bạc để chổ ngươi thích nơi nào thì mua, nương sẽ tu sửa thôn trang cho Nữu Nữu.
- Nữ nhi thích nơi nào nương cũng mua?
- Nói đi, ngươi muốn xây thôn trang ở nơi nào?
Nhu Nương rất sủng Yên Nhiên, trước kia Yên Nhiên không thân cận với nàng, hiện tại Yên Nhiên luôn vây quanh nàng, Nhu Nương càng sủng nàng nhiều hơn, Yên Nhiên ngồi bên người Nhu Nương, nói:
- Chúng ta mua đất dưới chân núi Ly Sơn đi.
- Ly Sơn? Nơi đó rất hoang vu, không đáng bao nhiêu bạc, Ly Sơn trừ mùa đông có cảnh tuyết rơi, thì không có gì hay mà nhìn, mùa đông ở trên Ly Sơn rất lạnh, lại cách xa kinh thành, lui tới cũng không tiện, dù cảnh tuyết ở Ly Sơn có đẹp hơn nữa, cũng không có người đến Ly Sơn chịu lạnh, nếu xây thôn trang dưới chân núi...Rất hoang vắng, Nữu Nữu không cần tiếc kiệm bạc dùm nương, chọn nơi khác đi, ngươi xem Phòng Sơn thể nào?
- Nương, nữ nhi thích cảnh tuyết rơi ở Ly Sơn, nương nghĩ thử xem, ở thôn trang có thể ngắm tuyết mai không phải đẹp lấm sao? Tuyết mai, không có trắng như tuyết, hoa mai cốt tinh thần, ở nơi lạnh giá, mới có ngạo tuyết hoa mai, chọn Ly Sơn đi, chúng ta mua hết đất hoang, cũng không có người giành với chúng ta.
Nhu Nương từ ái dịu dàng nhìn Yên Nhiên:
- Ngươi nói Lưu gia? Nữu Nữu, hầu phủ chúng ta không sợ Lưu gia.
Kiếp trước chỉ vì mảnh đất ở Tây Sơn, mà Lưu gia kết thù với An Bình hầu phủ.
Ai cũng không ngờ được nhị thiếu gia Lưu gia lại bỏ văn tòng quân, lập được công lớn, sau này Lưu nhị thiếu gia dùng thế chèn ép ca ca.
Trọng sinh cả đời, Yên Nhiên sao xó thể không thay đổi, mặc kệ Lưu nhị thiếu gia có thể lập công hay không, Yên Nhiên cũng không muốn vì một mảnh đất mà kết thù với Lưu gia.
Thiên hạ to lớn, cần gì phải tranh giành một mảnh đất? Lúc nay ở dưới chân núi Ly Sơn nhiều đất hoang váng không ai hỏi thăm.
Nhưng hai năm sau, đất đai nơi đó thiên kim khó cầu, chung quanh Ly Sơn có ôn tuyền, mùa đông ngâm người trong nước nóng, ngắm tuyết thưởng mai là chuyện phong nhã.
Đến lúc đó, sẽ kiếm một khoản lớn, phải xem quyết định của ca ca. Yên Nhiên cười lắc đâu:
- Chúng ta không sợ Lưu gia, không phải nói là liên lụy đến phong thủy của Lưu gia sao? Việc này liên quan đến chuyện dòng họ, khó trách Lưu gia lại thận trọng, oan gia nên giải không nên kết, càn gì phải vì một miếng đất mà huyên náo không vui? Lại không phải là vật gì quan trọng, chúng ta cúi đàu không thấy ngẩng đầu thấy, giăng co căng thẳng, không tốt.
- Nữu Nữu hiểu chuyện, nương thật cao hứng, bán đi, mua đất hoang dưới chân núi Ly Sơn cho Nữu Nữu.
- Chúng ta bán cho Lưu gia, cũng phải nói rõ ràng, vì tình nghĩa hai phủ mới bán, đỡ phải để bọn hắn nghĩ hầu phủ chúng ta sợ bọn hắn.
Hạo Nhiên không đi con đường giống kiếp trước, mà đi Tây Sơn quân doanh, không cần ở Ngự Lâm quân hao phí năm tháng.
Tuy Tây Sơn quân doanh huấn luyện khắc khổ nghiêm khắc, nhưng sau này tướng quân danh tiếng, cũng từ Tây Sơn quân doanh mà ra.
Yên Nhiên hy vọng tương lai ca ca cũng sẽ ở trong hàng ngũ danh tướng, làm rạng rỡ An Bình hàu phủ, không cần giống như kiếp trước cô đơn tịch mịch.
Yên Nhiên muốn dựa vào trí nhớ của chính mình, cố gắng hổ trợ ca ca, đầu tiên chính là...
- Khởi bẩm đại tiểu thư, Nhị tiểu thư Lâm gia đưa bái thiếp cho người.
Yên Nhiên nhận thiếp mời, chữ viết quen thuộc, cách viết quen thuộc, Yên Nhiên nói:
- Ngươi đi nói với bọn họ, ngày mai ta đi gặp Nhữ Dương vương phi, không đi hoa yến.
Nha hoàn truyền lời có chút giật mình, đại tiểu thư cùng Lâm nhị tiểu thư thân thiết như tỷ muội, cũng không dám nhiều lời vội đi ra trả lời, Nhu Nương hỏi:
- Sao vậy? Lâm Lam đắc tội ngươi?
- Nàng giao hảo với nữ nhi là vì đại ca, cũng không chỉ vì đại ca, mà là vì vị trí hầu phu nhân của An Bình hầu phủ.
Yên Nhiên không thể quên, lúc ca ca bị phế đi cánh tay, nàng ta ghét bỏ khinh bỉ, Yên Nhiên vội vàng về phủ chiếu cố ca ca.
Nàng lại đem tất cả tiền tài trong hầu phủ quản lý rất chặt chẽ, thậm chí không thỉnh đại phu cho ca ca.
Yên Nhiên cùng nàng tranh cãi, Lâm Lam mới nói những lời thật lòng, nàng lấy lòng nàng, là vì muốn làm hầu phu nhân.
Vì muốn áp chế trên đầu Lâm đại tiểu thư, nếu Hạo Nhiên không phải là trưởng tử của An Bình hầu phủ, nàng sẽ không coi trọng Lý Hạo Nhiên phàm phu tục tử.
Là một tay Yên Nhiên thúc đấy đoạn nhân duyên này...
Nhu Nương nói:
- Ai mà không nhìn trúng vị trí hầu phu nhân?NữuNữu a, chuyện thành thân là hai người cân nhắc lựa chọn, nếu ca ca ngươi không phải là trưởng tử, sẽ không giống như lúc này được đám tiểu thư thân thiết, liếc mắt
- Cũng không thể để ca ca thú một thê tử ham lợi mê phú quý.
Yên Nhiên tức giận bất bình:
- Ca ca tốt như vậy, lại không có vị tiểu thư nào thật lòng với hắn?
- Hắn giống biểu ca của ngươi, hầu phủ thế tử là Hạo Nhiên không thể dễ dàng mất thân phận, nương cũng không dám thú nhi tức nhìn trúng địa vị của ca ca ngươi, chỉ cần có sáu bảy phần thật lòng là đủ rồi.
- Nàng không có, nàng không có sáu bảy phần, mà một phần cũng không có, Lâm Lam không hề thưởng thức ca ca.
- Trước kia nữ nhi không biết, được đại di dạy bảo, còn có chuyện của Trinh di, nữ nhi ngẫm nghĩ một chút, mỗi lân nữ nhi cùng Lâm Lam ở cùng một chỗ, gặp đại tỷ Lâm Phong của nàng, nàng sẽ thẹn thùng nhắc tới ca ca, lúc bình thường lại không biểu hiện là thích ca ca nhiều.
- Lâm Phong?
Nhu Nương nhớ Lâm đại tiểu thư trầm ổn:
- Nương nhớ kỹ, Lâm Lam tâm tư quá nặng, cách xa một chút cũng tốt, Nữu Nữu cũng không thể bị người ham lợi làm hỏng.
Yên Nhiên cười vui vẻ, trong vòng một ngày nàng đã giải quyết hai tai hoạ ngầm, nhào vào trong lòng Nhu Nương.
Yên Nhiên kiên định, nàng nhất định sẽ làm được, sẽ khiến người thân của nàng được hạnh phúc.
Nhu Nương ôm Yên Nhiên, thỏa mãn cười, nàng cùng Nhàn Nương bỏ ra tâm huyết cũng không uổng phí, Yên Nhiên hiểu chuyện, biết đạo lí đối nhân xử thế.
Nhu Nương vuốt đầu Yên Nhiên, nàng phải cảm tạ Trinh Nương, có thể là chuyện ngoài ý muốn, khiến Yên Nhiên nhìn thấu Trinh Nương, mới có thể hiểu chuyện như vậy.
Không ai có thể giả tạo một đời không lộ sơ hở, rời càng xa, càng có nhiều cơ hội nhìn thấu nàng.