- Biểu ca nhìn này.
Triệu Duệ Kỳ nhìn lướt qua giấy Tuyên Thành, hỏi:
- Ai đưa cho ngươi? Phó Tuấn Khanh?
Thấy Yên Nhiên gật đầu, Triệu Duệ Kỳ tươi cười cứng ngắc, ánh mắt nhìn tờ giấy Tuyên Thành đầy chữ, bình thản nói:
- Vất vả hắn, chờ hắn rảnh rỗi, ta sẽ gặp mặt cảm tạ hắn.
- Tuấn Khanh ca ca biết rất nhiều, nhất định có rất nhiều chuyện đàm luận cùng biểu ca.
Yên Nhiên rất muốn biểu ca thân cận Phó Tuấn Khanh, mặc kệ có biến hóa gì, người có tài học nhất định sẽ nổi bật, không ai có thể ngăn cản Phó Tuấn Khanh một bước lên trời.
Chỉ cần biểu ca cùng Phó Tuấn Khanh quan hệ thân cận một chút, đối với hắn rất hữu ích.
- Biểu ca, ngươi không nhìn đề, mà nhìn ta làm gì?
- Ngươi lại gặp Phó Tuấn Khanh?
- Lần trước Tuấn Khanh ca ca mang ta đi tới tầng cao nhất trong Trạng Nguyên Lâu, thấy được rất nhiều người có tiếng tăm viết thư pháp, còn gặp được Vương Túy Tửu nổi danh gần xa viết chữ cuồng thảo.
( Yul: chữ cuồng thảo là một trong năm phong cách viết thư pháp: Chân (khải) - Triện - Lệ - Hành - Thảo)
Kiếp trước sau khi biểu ca mất Yên Nhiên sống cô độc, hằng ngày luyện chữ, chơi cờ để giải tỏa tịch mịch.
Mà nàng yêu thích nhất chính là cuồng thảo tiêu sái không kềm chế được, nhưng Phó Tuấn Khanh lại nói nàng thích hợp trâm hoa tiểu khải, điều này cũng không ảnh hưởng đến chuyện Yên Nhiên mê luyến cuồng thảo.
Tầng cao nhất trong Trạng Nguyên Lâu, nếu không phải là tiến sĩ sẽ không được vào.
Dù Triệu Duệ Kỳ tài danh cao tới đâu, mà hắn không đi khoa cử, không phải là tiến sĩ, thì không thể đi lên tầng cao nhất của Trạng Nguyên Lâu, Yên Nhiên cười nói:
- Là Tuấn Khanh ca ca vụng trộm mang ta đi lên, ai cũng nghĩ hắn sẽ đỗ trạng nguyên, nên lão bản mới châm chước.
- Nếu hắn không thể đỗ đạt như mọi người nghĩ, không phải lão bản Trạng Nguyên Lâu đã phá hỏng quy củ?
- Không đỗ? Sao có khả năng này được? Tuấn Khanh ca ca tài học rất tốt, không thể kém hơn biểu ca, sao lại có khả năng không đỗ đạt được?
Triệu Duệ Kỳ nắm chặt giấy Tuyên Thành trong tay:
- Phải không? Trạng nguyên nhất định là hắn?
Yên Nhiên cảm thấy Triệu Duệ Kỳ có chút không ổn, kiếp trước tuy Triệu Duệ Kỳ chưa từng gặp Phó Tuấn Khanh, nhưng nghe Yên Nhiên kể về Ngọc lang, đôi mắt hắn âm trầm u ám.
- Biểu ca?
- Hử?
Lúc Triệu Duệ Kỳ nâng mắt nhìn Yên Nhiên, u ám âm trầm liền tan biến thay vào đó là ý cười thân thiết, sủng nịch, Yên Nhiên nói:
- Không có chuyện gì, tài học của biểu ca không hề kém cạnh Tuấn Khanh ca ca, biểu ca là thế tử, không cần thi khoa cử.
- Ngươi sẽ cùng ta đi tìm Bình Nhất Chỉ đúng không?
- Ừ.
Yên Nhiên gật đầu, Triệu Duệ Kỳ đem giấy Tuyên Thành vo thành một cục, Yên Nhiên kinh ngạc hỏi:
- Vì sao?
Trên giấy Tuyên Thành có viết nan đề mà Bình Nhất Chỉ từng ra, không chỉ Phó Tuấn Khanh nghĩ ra đáp án, còn có ba đạo đề là kiếp trước Yên Nhiên tự nghĩ ra, thắc mắc hỏi:
- Biểu ca đã xem xong?
- Không cần giấy Tuyên Thành, ta cũng có thể giải nan đề.
Triệu Duệ Kỳ thấy Yên Nhiên vui vẻ, nàng vẫn luôn tin tưởng hắn, hắn chỉ cần nghiêng đầu là có thể thấy nàng, khi nàng ở phía sau hắn tập tễnh bước đi,
『Biểu ca chậm một chút, biểu ca đợi ta với.』
Hắn vẫn luôn chờ nàng lớn lên, chờ nàng trở thành tân nương của hắn, cùng dắt tay nàng đến đầu bạc, hắn vẫn luôn che chở nàng, sao có thể dễ dàng tha thứ cho Phó Tuấn Khanh lấy đi ái mộ của nàng.
Trong phòng Nhàn Nương bóc từng hạt thông bỏ vào trong bát, hàng mi mệt mỏi buông xuống, ở trước mặt nàng bày một mâm hạt thông so với trượng phu Nhữ Dương vương, thì nàng càng chú ý đến hạt thông hơn.
Hoặc là nói Nhàn Nương hoàn toàn không nhìn Nhữ Dương Vương đã vài lần muốn mở miệng nói chuyện.
Ánh mắt Nhữ Dương vương Triệu Dật Thanh vẫn luôn nhìn Nhàn Nương, nàng không giống ngày xưa luôn đối chọi gay gắt với hắn.
Cũng không giống trước kia tuy bọn họ tranh cãi, nhưng đôi mắt của nàng luôn có bóng dáng của hắn, lúc Nhàn Nương bình tĩnh khiến hắn lạnh lòng.
Hắn bị bệnh còn nghĩ Nhàn Nương sẽ đến Lạc Ngọc Đảo an ủi hắn, vì hắn tìm kiếm danh y, hắn đợi mấy ngày, vẫn không thấy Nhàn Nương.
Tuy hắn từng nói không cho phép nàng đến Lạc Ngọc Đảo, nhưng trong bảy ngày dưỡng bệnh, hắn vẫn luôn hi vọng có thể nhìn thấy nàng.
Ánh mặt trời nhu hòa chiếu vào thân thể Nhàn Nương, đôi tay trắng nõn gần như trong suốt thuần thục bóc hạt thông, lấy ruột bỏ vào trong bát ngọc, cứ liên tục như thế.
Tuy nàng không nói chuyện, cũng không nói gì, Nhữ Dương vương không biết Nhàn Nương cũng sẽ có lúc bình tĩnh như vậy, nhìn nàng bóc hạt thông cũng là hưởng thụ, phiền lòng ẩn bệnh, cũng vì cảnh này mà phai nhạt rất nhiều.
- Nhàn Nương.
Nhữ Dương vương nhịn không được mở miệng:
- Ta...
Hắn lại không nói nên lời, hắn muốn đáy mắt Nhàn Nương có bóng dáng của hắn, hắn đưa tay nắm chặt cổ tay Nhàn Nương, so với trí nhớ của hắn còn tinh tế hơn.
Tám năm, nàng trúng độc tám năm, mà hắn không hề phát hiện, lúc hắn tưởng niệm Uyển Như, thì Nhàn Nương sẽ đau lòng cỡ nào.
Nhữ Dương vương áy náy nói:
- Ta cùng nàng đi tìm Bình Nhất Chỉ được không?
- Ta không cần ngươi thương hại.
Nhàn Nương xoay cổ tay, Nhữ Dương vương buông tay, Nhàn Nương bình thản nói:
- Năm năm trước ta đã thỉnh Bình Nhất Chỉ bắt mạch, hắn đã khẳng định ta sống không quá năm nay, bắt đầu từ tháng trước ta đã ho ra máu.
Tâm Nhữ Dương vương quặn thắt đau đớn, trong lòng càng áy náy, Nhàn Nương nhìn đôi tay của chính mình, bình thản như nói về chuyện của người khác:
- Hai tay ta dính rất nhiều máu người, vì... Vương gia không cần áy náy, ta đã gả cho ngươi, đương nhiên sẽ giúp ngươi làm rạng rỡ Nhữ Dương vương phủ, vương gia cho ta rất nhiều, là ta quá nghiêm khắc không nên muốn những thứ không thể có.
- Nhàn Nương.
Nhữ Dương vương muốn xóa đi ánh mắt mất mát của Nhàn Nương, nhưng hắn có tư cách gì? Hắn thậm chí sợ đụng chạm Nhàn Nương.
- Ta muốn Diêm Vương để quỷ sai tới đón ta đi, ta mang tội ác tày trời, giết hại người vô tội, mua bán quan tước tham ô hối lộ sao có thể đi đến tây phương cực lạc đây? Nếu địa ngục thật sự có mười tám tầng, ta nghĩ ta sẽ ở tầng thứ mười tám.
- Không, sẽ không.
Nhữ Dương vương nắm chặt tay Nhàn Nương, không để ý nàng giãy dụa.
Nhàn Nương che dấu sắc bén trong ánh mắt, bình tĩnh hờ hững đối diện với Nhữ Dương vương.
- Vương gia không cần áy náy, người nào mà chẳng phải chết, chẳng qua là chết sớm một chút hay muộn một chút mà thôi, nếu không phải gả cho vương gia, ta cũng không hưởng thụ được nhiều phú quý đến vậy, ta hãm hại người vô tội, cũng không phải tất cả là vì vương gia.
Nhàn Nương hiểu rõ Triệu Dật Thanh hơn bất kỳ kẻ nào, cả đời nàng khinh thường diễn trò, khinh thường làm bộ dạng khiến Triệu Dật Thanh ái mộ, nàng chỉ hi vọng có được tình cảm thuần túy nhất, hắn yêu thích thật tâm là Mạnh Nhàn Nương, không phải hư tình giả ý, đón ý nói hùa.
Nàng thất bại, đến lúc sắp chết mới tỉnh ngộ, nàng có thể kiêu ngạo chết đi, nhưng nàng không thể để hài tử duy nhất vì nàng mà chịu khổ.
Nếu Triệu Duệ Kỳ có cuộc sống không tốt, dù Nhàn Nương ở tầng cuối cùng của địa ngục thì tâm nàng cũng bất an.
Nhữ Dương vương thấy Nhàn Nương thả lỏng, đôi tay khoát lên vai gầy yếu của nàng, giữ chặt thân thể của nàng, từ từ, chậm rãi, đem Nhàn Nương ôm vào trong lòng, hắn có cảm giác như thứ đã mất đi mà có lại được rất sung sướng vui mừng.
- Ta đã nhớ lại, Mạnh phủ có cây hoa đào.
Nhàn Nương mệt mỏi nhắm mắt, có thể nàng đã quên, quên triệt để, thì ra Bình Nhất Chỉ nói phải bài trừ tâm ma chính là hắn.
Cũng may lúc nàng sắp sửa chết đi, nhờ Yên Nhiên, nhờ Trinh Nương mà nàng có thể nhìn rõ Triệu Dật Thanh.
Trước kia nàng an bày đủ loại phần lớn đều nhắm vào kế phi, chưa bao giờ nghĩ sẽ thương tổn Nhữ Dương vương Triệu Dật Thanh, thậm chí Nhàn Nương còn vì hắn mà lo lắng, lo lắng thứ hắn yêu thích, lo lắng Nhữ Dương vương phủ có thể bảo trụ phú quý hay không.
Cho nên nàng bỏ qua Huệ Nương, mà coi trọng người bị Yên Nhiên nói làm người rất khôn khéo là Trinh Nương.
Lúc nàng nhìn Trinh Nương, liền nghĩ Nhữ Dương vương sẽ thích nàng, chỉ cần Yên Nhiên cùng Triệu Duệ Kỳ bước theo con đường mà nàng đã an bày, dù Nhữ Dương vương thích nàng, cũng không có cách nào lay chuyển địa vị thế tử của Triệu Duệ Kỳ.
Nhưng Yên Nhiên đã từng nói, thế sự khó liệu, Nhàn Nương không sử dụng thủ đoạn với Trinh Nương, ngược lại nàng sẽ dùng trên người Nhữ Dương vương Triệu Dật Thanh.
- Ở dưới cây đào, ngươi đã tấu khúc Phượng Cầu Hoàng.
Hôm qua Nhữ Dương vương như nửa tỉnh nữa mê, nhớ tới những chuyện đã qua, rất nhiều thứ đã lãng quên trong trí nhớ lúc đó lại hiện về rõ ràng.
Nhữ Dương vương nghĩ hắn đã từng chung tình với Mạnh Nhàn Nương, đã từng hái đóa mẫu đơn diễm lệ khuynh thành cho riêng mình.
Mạnh gia tiểu thư trước kia rất có tiếng, nhưng chỉ có Mạnh Nhàn Nương xuất sắc như vậy mới khôi phục vinh quanh cho nữ nhi Mạnh gia.
- Nhàn Nương, bổn vương vì nàng đạn tấu Phượng Cầu Hoàng được không?
- Vương gia.
- Gọi là Thanh ca.
-...
Nhàn Nương gọi không được, thần sắc Nhữ Dương vương ảm đạm:
- Bổn vương biết ta đã khiến nàng thương tâm, Nhàn Nương cho bổn vương một cơ hội nữa, được không? Để bổn vương cùng nàng đến cuối cùng...
Nhàn Nương cúi đầu không nói một lời, Nhữ Dương vương buông nàng ra, đem đệm đặt phía sau lưng nàng:
- Người tới, chuẩn bị đàn cổ.