Hôm nay lại thấy Phó Tuấn Khanh tiêu sái tuấn dật như vậy, Yên Nhiên cảm thấy mình thật nực cười, sao có thể cho rằng hắn là nam sinh nữ tướng, sao có thể lấy con hát ra so sánh với hắn?
(Yul: nam sinh nữ tướng: ý chỉ nam nhân sinh ra có tướng mạo giống nữ nhân)
Sau lưng Lý Hạo Nhiên, Yên Nhiên sửa sang lại y phục, đi đến trước mặt hắn, phúc thân nói:
- Thỉnh Phó công tử tha thứ cho Yên Nhiên, ngày đó đã hồ ngôn loạn ngữ, công tử kinh thái tuyệt diễm, dung mạo so cùng Phan An, Tống Ngọc, ngày đó là Yên Nhiên sai.
Phó Tuấn Khanh sửng sốt ngây người, người trước mắt là Lý gia đại tiểu thư sao? Nàng bị ma nhập hay sao mà lại nhận sai lầm? Còn nhẹ giọng mềm mại?
- Ngươi là Lý Yên Nhiên?
- Tuấn Khanh ca ca, là ta đây.
Yên Nhiên vui vẻ cười nói:
- Để hiểu lầm tan thành mây khói đi, ca ca muội luôn nhận Tuấn Khanh ca ca là tri kỷ, nếu huynh không chịu tha thứ cho muội, muội liền rời khỏi, nhưng mà huynh đừng cùng ca ca muội... Bởi vì muội không hiểu chuyện mà trở lên xa lạ, có được không?
Trong mắt Lý Yên Nhiên tràn đầy cầu xin, Phó Tuấn Khanh nắm chặt tay, nàng là thật lòng nhận sai? Hay là có mục đích riêng?
Không, nàng không phải dạng người dối trá, tuy rằng lỗ mãng ngạo khí một chút, nhưng thích chính là thích, chán ghét chính là chán ghét, tính tình của nàng sẽ không thay đổi, nếu không có người che chở, ăn bao nhiêu mệt?
- Ngươi cũng đã kêu ta là Tuấn Khanh ca ca, thì không cần nhắc lại chuyện cũ nữa.
- Vâng!
Yên Nhiên cúi đầu lau khóe mắt, thật tốt quá, hắn tha thứ cho bản thân vô tâm mà mắc sai lầm, ca ca ở quan trường có hắn nhắc nhở, nhất định sẽ không giống kiếp trước, phải làm giá y cho người khác:
- Người khác đều kêu Tuấn Khanh ca ca là Ngọc lang, bắt đầu từ khi nào?
- Muội đừng hỏi tới danh hiệu Ngọc lang, hắn sẽ phiền chán.
Lý Hạo Nhiên cười ha ha đi vào, nâng tay khoát lên vai Phó Tuấn Khanh bỡn cợt hỏi:
- Có phải không Tuấn Khanh hiền đệ?
Yên Nhiên và Phó Tuấn Khanh đã hết hiểu lầm, người cao hứng nhất đó là hắn:
- Tiểu muội không biết, lúc Tuấn Khanh hiền đệ tuấn dật nhất là...
Phó Tuấn Khanh khuất khuỷu tay chống vào ngực Lý Hạo Nhiên, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên tức giận:
- Huynh nói thêm câu nữa, đệ sẽ không khách khí.
- Nhìn đi, nhìn đi, nổi giận rồi, cứ nhắc tới chuyện này là đệ liền tức giận.
- Sao lại không tức giận? Đệ bị như vậy là ai hại?
- Ngọc lang có gì không tốt? Bao nhiêu người muốn cũng không được.
- Lý Hạo Nhiên.
Yên Nhiên xì một tiếng, cười ra tiếng, người mới vừa rồi tức giận thực sự là Phó Tuấn Khanh? Hắn như vậy... Như vậy thật thú vị, nào có giống như binh sĩ trên chiến trường đàm luận là có khí phách, cũng không có hình tượng giống mưu sĩ giúp đỡ cửu hoàng tử đăng cơ.
- Tiểu muội.
Lý Hạo Nhiên bước một bước, đứng ở giữa tiểu muội cùng Phó Tuấn Khanh, không phải là sợ tiểu muội lại đắc tội hắn, mà là tiểu muội cười rộ lên thật sự nhìn rất đẹp mắt, trong ánh mắt như phồn tinh rơi xuống. Phó Tuấn Khanh có chút kinh ngạc, vỗ vỗ cái trán, Hạo Nhiên hỏi:
- Muội cười cái gì?
- Muội sẽ không nói cho ca biết, muội cười Tuấn Khanh ca ca.
Yên Nhiên khẽ nghiêng đầu, cười cười chớp chớp ánh mắt, Phó Tuấn Khanh liền xoay người bỏ đi, Yên Nhiên nói:
- Ca, làm sao bây giờ? Muội lại chọc Tuấn Khanh ca ca tức giận rồi, có phải huynh ấy sẽ không để ý tới muội nữa?
- Sẽ không, sẽ không, hắn là bụng ông Tể tướng có thể chống được thuyền, sẽ không để ý.
(Yul: bụng ông Tể tướng có thể chống được thuyền là cái bụng lớn có thể dung chứa được những điều mà thiên hạ không thể dung chứa. Ý muốn nói, làm người phải có tấm lòng rộng lớn, biết khoan dung độ lượng.)
- Thật vậy sao?
- Lão hữu, lão hữu chậm một chút đi, đợi chúng ta một chút, lão hữu.
Phó Tuấn Khanh dừng lại, đưa lưng về phía bọn họ,
- Lão hữu, cũng đừng quên ngày đó như thế nào.
- A, lão hữu đợi chút, đợi ta với.
Yên Nhiên nhìn huynh trưởng bước nhanh vài bước đuổi theo Phó Tuấn Khanh, khẽ thở dài chấp nhận, Yên Nhiên có thể cảm thấy trên người hắn vô cùng lo lắng, trước kia như thế nào chỉ cảm thấy hắn âm ngoan hung ác? Là bị đôi mắt nhìn rõ thế sự của hắn dọa đến.
Hắn là trưởng tử của Thành Dương bá phủ, bá phủ đã sớm không còn như trước, bản thân lại không có đan thư thiết khoán, lão bá năm trước đã qua đời, đương kim hoàng thượng liền thu hồi tước vị, hắn nổi danh ở kinh thành, không kém gì so với đám công hầu huân quý tử đệ.
(Yul: công hầu huân quý tử đệ: con cháu nhà quyền quý, quan lại có chức vị cao trong triều đình)
- Tiểu muội, mau tới đây, hắn tha thứ chúng ta rồi.
- Vâng.
Yên Nhiên bước nhanh đi qua, cười nói:
- Tuấn Khanh ca ca không lạnh sao?
-...
Phó Tuấn Khanh liếc nhìn Yên Nhiên đang nghịch ngợm, nói cánh tay trái của hắn đang lộ ra bên ngoài, Lý Hạo Nhiên cười cười không dám nói gì nữa, Yên Nhiên lại nói:
- Áo choàng của muội không thích hợp với Tuấn Khanh ca ca, áo choàng của ca mau đưa cho huynh ấy, nếu Tuấn Khanh ca ca nhiễm lạnh, muội sẽ bất an ái ngại, ca ca cũng sẽ lo lắng phải không.
Lý Hạo Nhiên cởi áo choàng khoát lên vai Phó Tuấn Khanh nói
- Là tâm ý của muội muội ta, không cho phép từ chối.
Phó Tuấn Khanh nắm thật chặt áo choàng:
- Ta có khi nào từ chối ngươi?
Hắn luôn luôn không thích tiếp xúc tay chân với người khác, huynh muội Lý gia lại nhiều lần khiến hắn mất kiên trì, lúc nãy va chạm với Yên Nhiên, là vì hắn theo bản năng mà bảo hộ nàng, cái người đã từng chế giễu hắn, vũ nhục hắn là tiểu thư cao ngạo, vì sao? Hắn lại dễ dàng tha thứ cho nàng? Lúc nàng nhận sai, cơ hồ trong nháy mắt hắn liền quên.
- Ca, này thật đẹp, lá phong thật đẹp, nha, bên kia có đá ngọc bích? A! sao lại có bóng dáng của muội?
- Ca, thật thú vị a, ngọc bích như thế nào sẽ có bóng dáng đâu?
- Một hồi sẽ hết, muội nên rời khỏi đá ngọc bích.
- Vì sao?
- Lúc Nhật nguyệt song huy (trời trăng cùng chiếu sáng), ở trong ngọc bích sẽ lưu lại bóng dáng, người trên Tây Sơn có thể nhìn thấy, vì vậy Tây Sơn mới có rất nhiều truyền thuyết về thần tiên.
- Thật thần kỳ.
Yên Nhiên tán thưởng, thu hồi cánh tay hỏi:
- Truyền thuyết về thần tiên trên Tây Sơn đã được lưu truyền từ rất lâu, chẳng lẽ trước kia cũng có người phát hiện chỗ bí cảnh này?
- Ở kia.
Phó Tuấn Khanh đi đến bên cạnh Yên Nhiên, chỉ vào khối đá ngọc bích đứng một mình bên cạnh gốc cây phong đại thụ nói:
- Nó chiếu trong đá ngọc bích nhìn rất giống bóng người, khi có gió lớn thổi đến, nhánh cây lay động, giống như thần tiên đang say rượu.
- Thì ra là như vậy a, nếu muội ở đây nhảy một khúc vũ (điệu múa), có phải ngày mai sẽ có tiên cô hạ phàm?
Lý Yên Nhiên ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Phó Tuấn Khanh.
- Có phải không.
- Muội muốn khiêu vũ?
Yên Nhiên trầm mặc chớp mắt, lẩm bẩm nói:
- Điều mà mắt nhìn thấy cũng không nhất định là thật, tin tưởng cũng không phải là tin cậy, đôi mắt cũng sẽ gạt người.
Truyện đăng ở.
Phó Tuấn Khanh có loại xúc động muốn vuốt lên hàng mi đau thương của nàng, những ký ức chôn dấu dưới đáy lòng dần dần thức tỉnh, là ai khiến nàng đau thương?
Rõ ràng trong trí nhớ của hắn,nàng lúc nào cũng kiêu ngạo tinh quang, Phó Tuấn Khanh đối với Hạo Nhiên cũng chưa từng nói qua, trước kia hắn đã gặp Yên Nhiên, ở phố xá sầm uất Yên Nhiên vì một tiểu cô nương mà xuất đầu lộ diện, là một bộ dáng linh động tươi sáng, nhưng đến lúc hắn gặp lại nàng, lại là bộ dáng cao ngạo ngang ngược làm cho người chán ghét.
- Nếu mắt không thể tin, vậy còn tâm thì sao?
- Tâm?
Phó Tuấn Khanh lấy chiếc lá phong dính trên tóc Yên Nhiên thì thầm nói:
- Hoa không phải hoa, sương chẳng phải sương, cuối cùng tâm muội đã thất lạc ở nơi nào.
- Tuấn Khanh ca ca có mang ngọc tiêu không?
- Có!
- Chút nữa vì muội thổi một khúc, được không?
- Muốn nghe bài gì?
- Tái Sinh Duyên.
Quên đi quá khứ sao? Phó Tuấn Khanh cong khóe miệng đáp:
- Được!