Triệu Duệ Kỳ đứng gần bên, Nhữ Dương vương nhìn thấy một mình Yên Nhiên vào cửa thì có chút sửng sốt.
Sau đó lại tiếp tục cùng thái phi nói chuyện, đơn giản chính là hỏi thân thể trạng huống, có cái gì muốn ăn hay không muốn ăn, nô tỳ hầu hạ có được hay không, đều là chuyện tầm thường mỗi ngày.
Thái phi cũng rất để ý đến nhi tử, vẫn hỏi Nhữ Dương vương không ngừng, Yên Nhiên nói:
- Tổ mẫu, người gặp phụ vương liền không còn thương tôn tức với biểu ca nữa.
- Ngươi nha, ai nói ta không đau ngươi?
Thái phi hé miệng cười, ngón tay chỉ chỉ vào Yên Nhiên:
- Ta đã lâu không gặp phụ vương ngươi, cho nên mới nói mấy câu.
Đây là lần đầu tiên sau khi Nhữ Dương vương thú kế phi, mới đến thỉnh an thái phi.
Đã hơn nửa tháng hắn vẫn luôn ở trong phòng dưỡng bệnh, thái phi cố kỵ mặt mũi của Nhữ Dương vương.
Tuyệt đối ngậm miệng không nói hắn dưỡng bệnh là vì chuyện gì, trong lòng Nhữ Dương vương biết rõ ràng.
Còn muốn vì Trinh Nương nói hai ba câu lời hay ý đẹp cầu tình cho nàng, lúc này cũng buông bỏ tâm tư.
- Nếu tổ mẫu thật sự đau tôn tức, vậy một chút nữa có canh gà để dùng không?Hay là tôm sủi cảo? Có đậu phông bánh xốp không? Hay là thịt viên?
Nhữ Dương vương giương mắt nhìn, này nọ phần lớn đều là món hắn thích ăn, thái phi gật đầu nói:
- Có, có, đều có, này nọ đều là tôn nhi cùng Thanh nhi thích ăn, nhìn bộ dạng ngươi tham ăn như vậy, sợ là đói bụng đi.
- Tổ mẫu anh minh, tôn tức cùng biểu ca luyện kiếm, sau đó lại xem phụ vương cùng biểu ca múa kiểm, bọn họ trừ chuyện đổ thiệt nhiều mò hôi, nhất định mệt muốn chết rồi, chúng ta đều rất đói bụng.
- Không ngờ là như thế các ngươi không phải đến thỉnh an ta, mà là muốn ăn nhiều đồ ăn chổ ta.
- A, bị tổ mẫu phát hiện, thỉnh an, là tới thỉnh an, nhưng tổ mẫu từ ái làm sao có thể để phụ vương đói bụng được? Người cũng luyến tiếc không muốn chúng ta chịu khổ, đò ăn ngon nhanh chóng bưng lên đỉ, tổ mẫu...
Yên Nhiên làm nũng, chọc thái phi cười to, Nhữ Dương vương bất giác mỉm cười.
Tuy nàng là do Nhàn Nương tự tay dạy dỗ, nhưng lại không mưu lược giống Nhàn Nương.
Nhàn Nương sẽ không như thế, nàng có lẽ đã từng thế, chỉ là hắn không có chú ý tới.
Nhữ Dương vương nói:
- Nhi tử có một chuyện cần bẩm báo với mẫu thân.
Thái phi ý bảo Nhữ Dương vương tiếp tục nói, chỉ càn không phải cầu tình cho Mạnh thị Trinh Nương là được.
Lúc thái phi nhìn thấy Nhữ Dương vương cả người đầy máu, đã sợ tới mức hồn vía lên mây.
Buổi tối hôm đó nếu chậm một chút nữa, hắn sẽ bị Trinh Nương hấp tới khô.
(Yul: TN là máy sấy khô)
Trong mắt thái phi Trinh Nương chính là hồ ly tinh chuyển thế chuyên môn câu dẫn nam nhân.
Nếu không phải thì sao Nhữ Dương vương ăn mệt nhiều như vậy, thiếu chút nữa cả mạng cũng dâng lên, đã như thế thì làm sao có thể bày ra vẻ mặt ôn hòa với Trinh Nương?
Thái phi tuyệt đối không thừa nhận nhi tử có gì không tốt, đều là tại Trinh Nương mê hoặc câu dẫn.
Nhữ Dương vương nói:
- Nhi tử muốn đem Lạc Ngọc Đảo gia nhập sân viện.
Yên Nhiên rũ mắt, dù Nhữ Dương vương cả ngày đứng ở trong phòng đại di từng ở, thì đại di cũng không tới gặp hắn.
Thái phi cũng không thích nhi tức cường thế là Nhàn Nương trong mắt hoàn toàn không có bà bà này.
Nhưng nhìn thấy Nhữ Dương vương sẽ không dễ dàng thay đổi chủ ý hoài niệm Nhàn Nương so với cả ngày cùng hồ ly tinh ở chung một chỗ thì tốt hơn nhiều.
Thái phi không muốn làm trái tâm ý của nhi, trong lòng thầm oán hận Triệu gia có phải thiếu nợ oan tình với Mạnh gia?
Trái một cái phải một cái đều thú vào cửa, thái phi nói:
- Ta đã sớm nhìn ngươi ở Lạc Ngọc đảo là không thuận tiện, vương phủ nhiều gian phòng như vậy lại không đủ cho ngươi trụ còn cần chen chúc trên đảo? Chuyển về là tốt, phòng ở không cần rộng lớn, nhưng ta cũng phải thỉnh phong thủy sư về xem sao.
Triệu Duệ Kỳ nhíu mày:
- Bài trí trong phòng nương không thể di dời.
Hắn vẫn chưa nói thẳng là phản đối không thỉnh phong thủy sư, nhưng vẫn biểu bộ ý không tán thành.
- Kỳ nhi nói đúng, bài trí trong phòng không thể động, duy trì nguyên dạng.
Nhữ Dương vương băn khoăn mặt mũi của thái phi:
- Dạo này vương phủ cũng không mấy thuận lợi, mới phải thỉnh phong thủy sư đến xem trạng huống.
- Nếu phải thỉnh phong thủy sư, hay là lẫy cớ vương phủ cần tu sửa làu các ở phía tây một lần nữa?
Yên Nhiên nhẹ giọng nói:
- Phụ vương vừa thú kế phi, kinh thành mớiyên tĩnh, tôn tức thật sự không muốn để người nhàn tản lắm mồm luôn lấy vương phủ ra nói chuyện thị phi.
Nhữ Dương vương gật đầu, đem vương phủ giao cho Yên Nhiên, hắn cũng có thể yên tâm.
Mấy năm gần đây Nhữ Dương vương phủ nhàn thoại tuyên truyền, này nọ không phải là chuyện mà Nhữ Dương vương mong muốn nhìn thấy.
Thái phi cũng tán thưởng:
- Cũng là ngươi suy nghĩ chu toàn, ta già rồi đầu óc theo không kịp ngươi, việc này cứ làm theo lời ngươi nói.
- Tôn tức chỉ là giúp người kiểm phần bổ sung, đại sự vẫn phải nghe theo người.
- Nha đầu miệng thật là ngọt.
Thái phi tươi cười đầy mặt, nói với Cầm ma ma:
- Bày thiện.
-Dạ.
Trinh Nương đứng ở cửa nghe rõ âm thanh động tĩnh trong phòng, nghe Nhữ Dương vương hoài niệm Nhàn Nương, nghe vương gia thái phi đều rất coi trọng Yên Nhiên.
Cũng nhận ra Yên Nhiên hiện tại rất cơ trí, này nọ giống như tảng đá đặt ở trong lòng Trinh Nương, con đường phía trước rất khó đi.
Đám nha hoàn mặc y phục giống nhau bưng thức ăn vào phòng, Trinh Nương còn đang suy nghĩ có gọi nàng đi vào hầu hạ thái phi dùng bữa hay không.
Nhưng đợi rất lâu cũng chưa thấy ai gọi, Trinh Nương cười khổ, thái phi một chút tình cảm cũng không lưu cho nàng.
Nhưng nàng được thú sính đàng hoàng lại gả vào vương phủ kế phi, chỉ cần Trinh Nương không phạm sai lầm lớn.
Thì vương phủ không có khả năng đình thê tái thú, sau này thái phi còn phải trông cậy vào bọn hắn, đáng lẽ không có trở ngại mới đúng.
Trinh Nương cũng không hiểu, rõ ràng thái phi cũng không phải là người thông minh.
Nếu không tiên Nhữ Dương vương cũng sẽ không lướt qua nàng mà đem quyền chấp chưởng gia vụ trong vương phủ giao cho Nhàn Nương.
Bà bà quá tinh minh, nhi tức sẽ khó chịu, nếu bà bà quá hồ đồ hoặc là tùy tâm sở dục cũng không cần đối phó.
Lúc dùng bữa, Yên Nhiên giúp đỡ chia thức ăn, Nhữ Dương vương vẫn muốn mở miệng lại phát hiện không có lời nào để nói.
Thê tử cùng thân mẫu, người luôn luôn lấy chử hiếu làm đàu như hắn vẫn luôn nghiêng về phía mẫu thân.
Huống chi hắn còn đang hoài nghi Trinh Nương, tân nương chịu ủy khuất, ở trong đám huân quý danh môn thì chuyện này rất bình thường.
Sau khi dùng điểm tâm xong, Nhữ Dương vương trở về phòng tiếp tục dưỡng bệnh.
Triệu Duệ Kỳ rời phủ lo công vụ, sau khi Nhữ Dương vương ra cửa nói với Trinh Nương vẫn đứng đợi từ sáng tới giờ:
- Về đi.
Trinh Nương yên lặng đi theo sau Nhữ Dương vương, trừ một câu này, thì suốt cả đường đi một câu hắn cũng không nói.
Lúc đầu Trinh Nương còn tính toán sẽ biểu hiện mình không trách thái phi, nhưng những lời muốn nói lại bị Nhữ Dương vương trầm mặc mà giữ nguyên trong miệng.
Cho đến lúc ly biệt, Nhữ Dương vương mới nói:
- Tinh thành sở trí, kim thạch vi khai.
(Yul: câu trên là câu thành ngữ nghĩa là thành tâm thành ý, vàng đá cũng bị cảm động)
Hắn trước sau như một vẫn đi đến sân viện của Nhàn Nương, Trinh Nương vừa thành thân lại cùng hắn hai người hai nơi.
Còn có lời gì có thể nói, Trinh Nương cắn chặt răng, hắn còn muốn làm cho nàng mặt nóng dán mông lạnh?
Không được vương gia coi trọng, không được thái phi yêu thích, hạ nhân trong vương phủ còn để nàng vào mắt sao?
Trinh Nương tâm sự nặng nề, tiến vào cửa viện đột nhiên có một bóng người rơi xuống.
Trinh Nương theo bản năng tiếp nhận được, thụt lùi hai bước vẫn đứng không vững.
Trong lòng nàng là người, hơn nữa còn rất nặng, thân thể Trinh Nương chống đỡ không nổi.
Nàng ngã ngồi trên mặt đất, cột sống chấn động một chút, nửa người tê đau.
Trinh Nương sợ tới mức biến sắc, sẽ không xui xẻo như vậy, nàng nghe nói có người ngã sấp xuống đập cột sống chằn dây thần kinh, nàng cũng bị vậy?
- Tứ quận chúa, tứ quận chúa.
Một vị ma ma ăn mặc như nhũ mẫu vội vàng chạy đến, từ trong lòng của Trinh Nương ôm lấy tiểu cô nương béo mập:
- Tứ quận chúa sao có thể chạy loạn như vậy? Từ trên tường nhảy xuống đất nếu ngã sấp xuống thì biết làm thể nào?
- Vương phi điện hạ, người làm sao vậy?
Vân Nhi định nâng chủ tử lên, Trinh Nương vội nói:
- Đừng đụng vào ta, ta có thể tự đứng dậy.
Tiểu cô nương đụng ngã Trinh Nương đang hoang mang nhìn nàng.
Người trước mặt là tân mẫu phi? Nhớ di nương dặn dò, phải được tân mẫu phi yêu thích mới được.
Nhưng nàng mới đụng ngã mẫu phi, có phải mẫu phi sẽ không thích nàng?
Tiểu cô nương bỏ tay nhũ mẫu, chạy đến bên người Trinh Nương, không để ý Vân Nhi đang ngăn trở, đỡ lấy Trinh Nương, ân cần nói:
- Mẫu phi, nữ nhi nâng người đứng lên.