CHƯƠNG 116
Mấy người bắt đầu không ngừng líu lo tán thưởng, Hoắc Thủy Nhi đỏ mặt, kéo váy cưới, lỗ tai đỏ bừng, bước từng bước chậm rãi tới trước mặt Cố Đoàn Thuần, cô cố ép trái tim đang đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, nói: “Có đẹp không?”
“Tạm được, không đến mức làm mất mặt nhà họ Cố tôi.” Cố Đoàn Thuần nhận xét.
Cắt ~~ Có biết nói chuyện hay không thế?
Rõ ràng là tiên nữ hạ phàm có được không?
Hoắc Thủy Nhi kéo váy xoay một vòng trước gương, nhưng lại chợt nghĩ tới điều gì: “Cố Đoàn Thuần, không phải anh muốn cử hành hôn lễ chứ?” Bọn họ chỉ là hợp đồng hôn nhân, nếu như cử hành hôn lễ, vậy chẳng phải sẽ thật sự trở thành vợ chồng sao? Nhớ tới cái đêm mê loạn đó, Hoắc Thủy Nhi đỏ mặt.
“Cô không vui à?”
Thấy Cố Đoàn Thuần dường như có vẻ không vui, Hoắc Thủy Nhi vội vàng xua tay.
Người ta tỉ mỉ chuẩn bị áo cưới, cô sao có thể nói không vui chứ?
Nhưng mà…
Hoắc Thủy Nhi quyết định dùng chút thủ đoạn để đạt được mục đích. Cô kéo váy, đi tới trước mặt Cố Đoàn Thuần, dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe thấy nói: “Nhưng mà chúng ta có thể đừng cử hành hôn lễ hay không? Tôi biết xã hội thượng lưu các anh đều cử hành hôn lễ rất rùm beng, rất lớn, đến lúc đó không chỉ phải thông báo cho rất nhiều người, hơn nữa còn phải lãng phí rất nhiều tiền, ngộ nhỡ sau này chúng ta ly hôn, cũng không hay…”
“Ly hôn?”
Vẻ mặt Cố Đoàn Thuần lập tức cứng lại.
Hai người mới tân hôn không lâu, mà cô gái nhỏ này lại đã nghĩ đến ly hôn rồi?
“Đúng vậy, dù sao chúng ta cũng không có tình cảm với nhau, hơn nữa, không phải anh đã nói mục đích chỉ là để tôi chặn hoa đào giúp anh sao, ngộ nhỡ sau này anh gặp được người khiến anh động lòng thì chúng ta chắc chắn là phải chia tay rồi.”
Hoắc Thủy Nhi nghiêm túc phân tích.
Cô cũng đã nghĩ kỹ rồi, dù sao mình ở nhà họ Cố không lo ăn không lo mặc, cuộc sống vẫn rất hạnh phúc, nên trước khi Cố Đoàn Thuần chưa tìm được người trong lòng, cô hoàn toàn có thể đóng vai một người vợ tốt.
“Hừ.” Cố Đoàn Thuần bỗng hừ nhẹ một tiếng, cũng chẳng buồn nhìn Hoắc Thủy Nhi lấy một cái, quay người trực tiếp rời đi.
“Này này này, tôi còn chưa nói xong…”
Hoắc Thủy Nhi khó hiểu nhìn theo bóng lưng mà Cố Đoàn Thuần lưu lại, cô định đuổi theo, lại phát hiện mình còn mặc áo cưới, đành phải dừng bước…
“Cố Đoàn Thuần, đồ khốn nạn… tiểu nhân… không có nghĩa khí…”
Buổi sáng, sau khi Cố Đoàn Thuần rời đi, Hoắc Thủy Nhi đuổi theo ra ngoài thì đã chẳng thấy bóng dáng của anh đâu, nói cách khác, Cố Đoàn Thuần đã vứt cô lại một mình ở lại trung tâm thương mại.
Tên đàn ông tâm trạng thất thường này.
Trên đường trở về, Hoắc Thủy Nhi vẫn luôn oán thầm, nhất là biệt thự của Cố Đoàn Thuần lại ở khu nhà giàu, xe buýt không đi đến… hừ, khu nhà giàu ai cũng có xe, nên căn bản sẽ không có bến tàu điện ngầm và xe buýt, vì vậy cô đành phải bỏ tiền gọi một chiếc taxi.
Hoắc Thủy Nhi vẫn chưa có công việc ở thành phố S, nên về cơ bản là miệng ăn núi lở.
Hoắc Thủy Nhi uất ức bĩu môi, dù ở đây không lo ăn uống, nhưng cũng không có thu nhập.
“Cô chủ, cậu chủ nói còn có việc phải làm, bảo cô cứ ăn cơm trước đi.” Dì Liễu bỗng đi tới nói. Hoắc Thủy Nhi gật đầu. Từ sau khi cô trở về, dì Liễu nói với cô Cố Đoàn Thuần đã đi phòng sách, có lẽ vẫn đang bận làm việc.
Thôi thôi, anh ta không ra mới tốt.