CHƯƠNG 137
Trên đường về, Cố Đoàn Thuần không nói gì nữa.
Anh có thể nhìn ra Hoắc Thủy Nhi đang phớt lờ anh… Điều này đã làm anh khó chịu, nhưng lòng kiêu ngạo không cho phép Cố Đoàn Thuần hỏi tiếp.
Về đến nhà, dì Liễu đã nấu nướng xong xuôi rồi, Hoắc Thủy Nhi dọn bát đũa giúp dì Liễu, đợi Cố Đoàn Thuần ngồi vào bàn thì cắm cúi ăn, chưa tới 10 phút cô đã lau miệng đặt đũa xuống nói: “Tôi ăn xong rồi, nên về phòng trước, hai người cứ từ từ mà ăn.”
Dứt lời, cô đã chạy lên lầu.
Cố Đoàn Thuần nhìn chỗ ngồi trống trơn ở trước mặt, thì híp mắt lại.
“Cậu chủ, có phải cậu đã cãi nhau với mợ chủ đúng không?” Lúc thu dọn bát đũa, dì Liễu không nhịn được hỏi. Buổi sáng lúc rời đi hai người vẫn còn rất tốt mà, hơn nữa mợ chủ còn chủ động massage cho cậu chủ, sao đến tối quay về không khí giữa hai người lại thay đổi vậy?
Cố Đoàn Thuần cũng rất muốn biết.
“Dì Liễu, dì cứ đi nghỉ đi.” Cố Đoàn Thuần đặt đũa xuống, rồi cũng kéo ghế đứng dậy.
Anh ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn gọi cho trợ lý Chu, bảo anh ta điều tra xem hôm nay Hoắc Thủy Nhi đã làm những gì trong công ty.
Cô là người của anh…
Nên anh phải thường xuyên nắm rõ mọi phương hướng.
“Cái này… trông có vẻ thích hợp với phong cách dễ thương hơn.” Giờ Hoắc Thủy Nhi đang ngồi trên tủ đầu giường ở phòng ngủ bên cạnh, liên tục sửa đổi bản vẽ. Cô không học chuyên ngành thiết kế, chứ đừng nói là hội họa, nhưng rất thích vẽ, như thể trời sinh.
Cô đã vẽ xong avatar cho một đàn em, là một cô gái mặc váy lolita màu hồng, cô đã phóng to đôi mắt một cách trừu tượng, tóc cũng đổi sang màu vàng óng đáng yêu, cô điều chỉnh tỉ lệ nhân vật, rồi gửi cho đàn em.
Chưa tới một phút sau, đàn em đã gửi tin nhắn messenger đến.
“Woa, đẹp quá đi mất! Khi nào đàn chị có thể hoàn thành mấy tấm còn lại ạ? Em xin thay mặt cả phòng ký túc xá bọn em cảm ơn chị.”
Có lẽ là vì ảnh cô cho xem trước quá đẹp, nên các cô gái đều khá yêu thích, cô gái lại gửi thêm sáu bức ảnh nữa: “Phòng ký túc xá sát bên cũng muốn nữa ạ!” Rồi cô lại nhận được tin nhắn chuyển khoản…
Cách màn hình điện thoại, Hoắc Thủy Nhi vẫn có thể cảm nhận được sự yêu thích của cô gái, khóe miệng cô không khỏi cong lên.
Có lẽ 540 nghìn này hoàn toàn không đáng là bao, nhưng lại làm cô tự tin hơn.
Thế là Hoắc Thủy Nhi càng nghiêm túc cặm cụi vào vẽ, hoàn toàn không cảm nhận được Cố Đoàn Thuần đang tới gần.
Cố Đoàn Thuần nhìn dáng vẻ cắm cúi của cô, thậm chí còn không hay biết anh đã đi vào, đến khi anh lặng lẽ tắm xong, rồi ra ngoài thì Hoắc Thủy Nhi vẫn giữ dáng vẻ đó, cuối cùng anh cũng nhận ra điều khác thường, nên đi tới hỏi: “Em vẫn chưa ngủ à?”
Cảm giác bị xem nhẹ này không hề thoải mái chút nào.
“Nếu anh buồn ngủ thì cứ đi ngủ trước đi, tôi mắc làm một tý, nếu anh cảm thấy tôi làm phiền anh thì tôi sẽ ra phòng khách làm.” Hoắc Thủy Nhi dụi đôi mắt hơi chua xót, thật ra cô cũng là người cuồng công việc, một khi đã bận rộn sẽ mặc kệ tất cả, hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt đã u ám của Cố Đoàn Thuần, cô định ôm laptop rời đi thì bị anh giữ lại.