CHƯƠNG 133
“Vậy mà đã khóc rồi hả?” Thấy dáng vẻ tủi thân của cô, chị Đan cười lạnh một tiếng: “Nếu không chịu nổi áp lực, nhân lúc còn sớm hãy đi đi, nếu không thì, bây giờ quay ra ngoài, làm việc.”
“Vâng.” Hoắc Thủy Nhi cố nặn ra một nụ cười nhìn còn khó coi hơn khóc, cô khịt mũi một cái: “Tôi đi ra ngoài làm việc.”
Thật vất vả mới có được cơ hội làm việc, cô sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy…
Hoắc Thủy Nhi hít sâu một hơi, nhưng mà vừa ra khỏi văn phòng của chị Đan, nhìn thấy tất cả các đồng nghiệp đang cúi đầu làm việc, khóe mắt cô không kìm được cay xè.
Rốt cuộc, cô không thuộc về nơi này.
Tại sao…
“Thủy Nhi, cô làm sao thế?” Cô gái ngồi bên cạnh Hoắc Thủy Nhi bỗng ghé sang hỏi.
Hoắc Thủy Nhi lắc đầu, sau đó bước nhanh vào phòng giải khát, cô rất sợ mình sẽ thất thố ở trước mặt mọi người, rõ ràng mình làm không tốt nên bị mắng, tại sao lại tủi thân như thế chứ? Là cô chưa làm tốt, lần này làm chưa tốt, lần sau làm tốt không được sao?
Nhưng mà nước mắt vẫn rơi xuống như vòng châu bị đứt, Hoắc Thủy Nhi ngửa đầu, chợt cảm thấy hết sức tủi thân.
Người khác đều trưởng thành trong gia đình hạnh phúc, bình thản học xong đại học, tìm công việc tốt, nhưng mình thì sao? Cô cái gì cũng không biết… thậm chí ngay cả văn bằng tử tế cũng không có.
Ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng cười nói của các đồng nghiệp, Hoắc Thủy Nhi vội lau khô nước mắt, rót cốc nước nóng lấy lệ đi ra.
Suốt buổi sáng, cô đều cố gắng làm quen công việc, thật ra cô chẳng qua chỉ là một nhân viên thực tập, có thì cũng chỉ làm những việc đơn giản như đóng dấu văn kiện, gửi chuyển phát nhanh, điền bảng biểu v.v… nhưng mà ngay cả bảng biểu đơn giản cô cũng không biết, may mắn em gái Hà Ngôn bên cạnh hết sức nhiệt tình, nên Hoắc Thủy Nhi mới không đến mức tay chân luống cuống.
Đến trưa, Hà Ngôn mời cô cùng đi ăn cơm, Hoắc Thủy Nhi vừa định đồng ý thì điện thoại bỗng vang lên.
“Đi lên, đi ăn cơm.”
“Nhưng mà tôi…” Đã hẹn với đồng nghiệp rồi. Hoắc Thủy Nhi còn chưa dứt lời, Cố Đoàn Thuần đã cúp điện thoại, không hề cho cô thời gian phản ứng. Hoắc Thủy Nhi khó xử nhìn Hà Ngôn: “Tôi xin lỗi, tôi…”
“Yên chí, là tổng giám đốc gọi cô cùng ăn cơm phải không? Vậy tôi đi cùng người khác nhé.” Hà Ngôn mỉm cười, không có vẻ gì là để bụng cả, bật cười lớn rồi đi theo nhóm với những người khác đến nhà ăn.
Nhìn theo bóng lưng cười cười nói nói của bọn họ, Hoắc Thủy Nhi bỗng cảm thấy hơi hụt hẫng.
Cô cười khổ một tiếng, sau đó mới thu dọn gọn gàng rồi đi lên tầng, đồ ăn của Cố Đoàn Thuần vẫn luôn là dì Liễu chuẩn bị cho, bây giờ cũng không ngoại lệ.
Vừa đẩy cửa đi vào, cô đã thấy Lâm Nghi Đan đang ngồi bên cạnh bàn trà, đã động đũa: “Anh Đoàn Thuần, tay nghề dì Liễu đúng là càng ngày càng tốt, khi ở nước ngoài, em nhớ nhất là món ăn do dì Liễu nấu, hôm nay xem như đã ăn được rồi.”
“Ừm.”
Hoắc Thủy Nhi đứng ở cửa, không biết có nên đi vào hay không.
Lúc này, ánh nắng rọi vào qua ô cửa sổ, trai xinh gái đẹp đứng cùng nhau có vẻ vô cùng ấm áp… Cố Đoàn Thuần đã cởi bỏ áo vest, tiện tay xắn tay áo lên, ngồi bên cạnh Lâm Nghi Đan, Lâm Nghi Đan mặc váy đỏ xinh đẹp, trang điểm tinh tế.
Giơ tay nhấc chân, đều toát lên khí chất thục nữ, quý phái.