CHƯƠNG 16: EM HỌ GAN TO BẰNG TRỜI
Cố Đoàn Thuần kéo Hoắc Thủy Nhi đứng lên rồi xin phép ông nội đi về.
Cố Hàn Tình vội vàng bước lên bảo: “Anh Đoàn Thuần không ở lại nghỉ ngơi một lát rồi hãy đi sao? Em vừa pha trà hoa quả xong, hai người uống trà tiêu cơm rồi về.”
Ông cụ Cố nghe xong cũng mỉm cười: “Hàn Tình đã pha trà rồi thì đừng để lãng phí, hơn nữa tối nay hai cháu không về cũng được, dù sao nhà chúng ta cũng nhiều phòng. Không phải Thủy Nhi nói muốn xin một bản ‘Lan Đình Tập Tự’ ông viết sao? Các cháu ở lại đây, lát nữa ông viết xong tặng Thủy Nhi, coi như quà gặp mặt luôn!”
Ông cụ rất thích tính cách của cô cháu dâu này, cảm thấy cô hoạt bát đứng đắn, vô tư không giả tạo. Khi nói chuyện cô cũng không ngại xuất thân của mình, nói rất nhiều chuyện còn nhỏ khi sống cùng bà nội cho ông.
Điều này khiến ông cụ Cố không kìm được nhớ lại những vất vả thời trẻ của mình, cũng nhớ tới bà nội mình, vì thế ông lại càng thích Hoắc Thủy Nhi hơn.
Cố Đoàn Thuần nhìn Hoắc Thủy Nhi, dường như đang hỏi ý kiến cô.
Đương nhiên Hoắc Thủy Nhi không muốn ở lại đây, vì ngoài ông cụ Cố ra, những người khác đều khiến cô không được tự nhiên.
Nhưng ông cụ Cố đã nói rồi, cô cũng không muốn làm mất mặt ông bèn cười bảo uống trà em gái pha xong sẽ đi.
Cố Hàn Tình nghe cô gọi mình là em gái thì cực kỳ khó chịu, cô ta giật giật khoé miệng rồi xoay người đi vào bếp chuẩn bị trà hoa quả.
Cô ta vừa chuẩn bị nước trà vừa nhìn về phía cửa, không biết bao giờ tên Cố Thích Phi kia mới về, vở kịch tối nay không có anh ta thì không diễn được.
Chuông cửa vang lên, Hoắc Thủy Nhi bất giác nhìn qua.
Cô thấy một chàng thanh niên loạng choạng bước vào, có vẻ anh ta đã say.
Ông cụ nhíu mày: “Đã nói bao lần rồi mà không thay đổi. Hàn Tình, pha trà giải rượu cho thằng ngỗ nghịch này đi.”
Cố Hàn Tình ở trong bếp đáp lại một tiếng.
Ân Khiết vội nói: “Ôi ba đừng nóng! Hay là con đưa ba ra ngoài đi dạo, đỡ phải nhìn thấy Thích Phi, ba lại giận!”
Sau khi Ân Khiết và ông cụ đi, Cố Đoàn Thuần nói nhỏ bên tai Hoắc Thủy Nhi: “Nói với em rồi đó, tên kia là em họ tôi, Cố Thích Phi.”
Hoắc Thủy Nhi gật đầu hiểu ra, nhưng vừa rồi Cố Đoàn Thuần dựa vào cô gần quá, cánh tay lại để ở lưng ghế sau, nhìn như đang ôm cô, nói lời ngọt ngào tình cảm.
Cố Hàn Tình đứng trong bếp, đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ thân mật này của hai người thì tức đỏ mắt, nhưng thấy Cố Thích Phi say mèm bước vào thì khoé môi cô ta lại cong lên, đến đúng lúc lắm.
Cô ta đã biết em họ mình háo sắc từ lâu, vừa nãy mẹ cũng đã nói với cô ta rằng tối nay Cố Thích Phi sẽ đến, hơn nữa còn uống rất nhiều rượu, chỉ cần để Cố Thích Phi và Hoắc Thủy Nhi ở riêng một mình thì kiểu gì cũng có kịch hay để xem.
Đến lúc đó Cố Đoàn Thuần nhìn thấy Hoắc Thủy Nhi quyến rũ em họ mình, chắc chắn sẽ đuổi cô ra khỏi nhà họ Cố!
Cố Hàn Tình nghĩ đến đây, lòng càng ngày càng kích động.
Khi cô ta pha trà thì Cố Thích Phi đã đi vào phòng khách.
Anh ta nhìn thấy Hoắc Thủy Nhi thì sững người.
Anh ta thuộc kiểu con nhà giàu chơi bời lêu lổng, không có công ăn việc làm đàng hoàng điển hình. Tuy đã 26 tuổi nhưng lại chẳng hề có chí tiến thủ, ngày nào cũng tới câu lạc bộ để chơi, ngay cả một người bạn gái cố định còn chẳng có chứ nói gì là thành gia lập nghiệp.
Hai ngày nay anh ta bị tin tức báo chí về Cố Đoàn Thuần làm cho rất tức tối.
Nhìn cô vợ nhỏ khí chất thoát tục, miệng mồm lanh lợi của Cố Đoàn Thuần, còn anh ta vẫn chỉ cô đơn một mình thì có hơi ghen tỵ.
Quan trọng nhất là ngày trước còn có video mập mờ về Hoắc Thủy Nhi và Cố Đoàn Thuần truyền ra, nhìn ánh mắt biết ghẹo người của cô, Cố Thích Phi chỉ thấy lòng ngứa ngáy, muốn được gặp người chị dâu nhỏ này.
Anh ta ngồi lên ghế sofa đơn, vừa nói câu được câu chăng với Cố Đoàn Thuần, vừa thi thoảng liếc Hoắc Thủy Nhi.
Hoắc Thủy Nhi trời sinh thông minh, sao cô lại không nhìn ra tên này có ý đồ gì, nhưng cô cũng không tức giận, ngược lại khi người khác không chú ý, cô còn nở nụ cười nhẹ với anh ta.
Nhưng trong lòng Hoắc Thủy Nhi lại thầm nghĩ, ngay cả vợ của anh họ mà cũng mơ tưởng, đúng là tên khốn kiếp, xem ra không cho anh một bài học thì anh không biết sự lợi hại của bà đây.