CHƯƠNG 87
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, khi Hoắc Thuỷ Nhi ngồi vào xe theo yêu cầu của Cố Đoàn Thuần, cuối cùng cô cũng biết hối hận là gì…
Mẹ kiếp! Nếu biết sẽ chơi trò nguy hiểm như vậy thì có đánh chết cô cũng sẽ không đồng ý!
Hoắc Thuỷ Nhi khóc không ra nước mắt, bây giờ đổi ý còn kịp không?
“Thất thần làm gì? Bịt mắt cho tôi đi.”
Mấy ngón tay thon dài của Cố Đoàn Thuần đang cầm một tấm vải lụa đen, Hoắc Thuỷ Nhi nhìn thấy, bỗng nhiên bĩu môi: “Chuyện đó, bây giờ tôi có thể chọn bỏ cuộc không?”
“Bỏ cuộc?”
“Uhm… Kỳ thật nói gì đi nữa thì Cố Thích Phi cũng là em họ của anh? Cố Đoàn Thuần, thật ra tôi muốn nói cho anh biết một chuyện, anh cũng biết là tôi đã sống trong trại trẻ mồ côi từ khi còn nhỏ, không ai thương cũng không ai yêu, tôi rất hiểu những đứa trẻ như vậy, bề ngoài Cố Thích Phi đang khó chịu với anh, nhưng trên thực tế, anh ta làm như vậy là có lý của mình. Tất cả là để thu hút sự chú ý của nah, những đứa trẻ nghịch ngợm đều như thế, giống như một cậu bé luôn cố gắng thu hút sự chú ý của cô bé khinh thường họ vậy.”
“Ý của cô tôi là cô bé đó?”
“Tôi…”
“Hay cô muốn nói Cố Thích Phi có ý với tôi?”
“Phụt….”
Hoắc Thuỷ Nhi bị lời nói của Cố Đoàn Thuần làm cho nghẹn họng, cô mím môi không biết giải thích thế nào.
Cô không tin Cố Đoàn Thuần không hiểu ý cô, chỉ là anh không muốn hiểu mà thôi. Hoắc Thuỷ Nhi mếu máo, khóc không ra nước mắt, Cố Đoàn Thuần biết thừa không thể trông cậy vào cô mà anh cũng không có ý định đó nên trực tiếp buộc miếng vải đen lên mắt, động tác lưu loát, vô cùng nhanh chóng.
Tấm vải đen đã che mắt của anh lại.
“Ực.” Hoắc Thuỷ Nhi nuốt nước miếng, trông chẳng còn chút cốt khí nào, bộ dạng của Cố Đoàn Thuần đúng là lạnh lùng mà…
Sao anh ấy lại đẹp trai như vậy chứ? Là hàng thủ công mỹ nghệ do ông trời tạo ra à? Mày kiếm thẳng tắp, đôi mắt sâu trầm tĩnh, sống mũi cao thẳng một tác phẩm nghệ thuật xuất chúng trên trời, đôi môi mỏng hồng nhạt như anh đào làm cho người ta muốn hôn một cái!!!
“Nhìn đủ chưa?”
“Ực…” Hoắc Thuỷ Nhi lúc này mới nhận ra mình đang chảy nước miếng vì anh. Đáng sợ quá, thật là đáng sợ.
Cô từ từ mở mắt thì thấy Cố Đoàn Thuần đã bắt đầu vặn chìa khóa, khởi động xe, động tác lưu loát.
Mà bên cạnh, Cố Thích Phi cũng đã đeo một chiếc khăn đen.
Cố Hàn Tình đang ngồi trên ghế phụ, nhìn cô chằm chằm với ánh mắt u oán! Bầu không khí nguy hiểm lập tức khiến Hoắc Thuỷ Nhi cảm thấy lo lắng. Tim cô đập thình thịch, cô nhìn Cố Đoàn Thuần một cách uất ức hỏi lại lần nữa: “Thật sự không còn cơ hội hối hận nữa sao?”
“Chẳng phải vừa rồi cô rất cứng miệng sao?”
“Tôi làm vậy là vì anh!” Hoắc Thuỷ Nhi huơ huơ bàn tay nhỏ bé cả mình, giương nanh múa vuốt nói: “Tôi không muốn anh phải mất mặt trước em họ, nhưng mất mặt thì sao chứ, còn hơn chúng ta lấy tính mạng ra cược với anh ta? Cái mạng nhỏ bé này của tôi không đáng tiền, quan trọng là anh – tổng giám đốc tập đoàn Đế Quốc, lỡ như anh xảy ra chuyện không hay thì đám người ở tập đoàn Đế Quốc phải làm sao đây!”
“Ồn chết đi được.”
Hoắc Thuỷ Nhi còn chưa nói xong đã cảm nhận được một luồng áp lực mạnh mẽ ập tới.
Ngay sau đó, chiếc xe lao nhanh như tên rời cung.
Bên tai là tiếng gió gào thét, tóc đều bị gió thổi lên, Hoắc Thuỷ Nhi giữ chặt tay vịn: “A a a a a…”
Cô vẫn chưa muốn chết!