Mục lục
Một Đêm Bất Ngờ: Tổng Giám Đốc Sủng Vợ Nghiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 144

Bộ đồ công sở trên người cô chẳng hề đường đột, ngược lại còn tăng thêm vẻ ngây thơ.

Cô như vậy… thật sự khiến bất kỳ cấp trên nào cũng phải động lòng.

“Anh có nghe thấy những gì tôi nói không đấy? Lỡ ông cụ Trình thật sự là người nhà của tôi, đến lúc đó biểu hiện… hả?”

Hoắc Thủy Nhi đang đi về phía trước thì chợt nhận ra không thấy bóng dáng Cố Đoàn Thuần đâu cả, cô vừa xoay người lại đã thấy anh đang lạnh lùng nhìn cô, nên nhất thời quẫn bách, rồi lúng túng chạy tới bên anh: “Sao anh bỗng ngừng lại thế?”

“Vì em quá phiền.” Câu nói của Cố Đoàn Thuần càng làm Hoắc Thủy Nhi quẫn bách hơn.

Cô bất đắc dĩ nhún vai, làm động tác kéo khóa miệng, bày tỏ mình sẽ làm không phiền nữa. Nếu vì cô không ngừng lải nhải, mà Cố Đoàn Thuần không chịu dẫn cô đi gặp ông cụ Trình, thì cô sẽ được một mất mười.

Lúc cô cùng Cố Đoàn Thuần quay về công ty đã tới giờ làm buổi chiều rồi.

Hoắc Thủy Nhi vội quay về làm việc, thật ra giờ nội dung công việc của cô cũng chẳng có gì, về cơ bản thì chẳng khác gì người chạy vặt, cuộc họp đã đổi xuống bốn giờ chiều, nên trong khoảng thời gian này, Hoắc Thủy Nhi lên mạng tra một số thứ đơn giản cần phải chú ý trong cuộc họp, đến khi cô và chị Đan họp xong, thì cô phải gửi biên bản cuộc họp trước sáu giờ tan làm.

Làm xong mọi chuyện, Hoắc Thủy Nhi mới vươn người, rồi nhận được điện thoại của trợ lý Chu: “Bà chủ, hôm nay tổng giám đốc có việc nên đã ra ngoài rồi, tôi sẽ sắp xếp tài xế ở dưới lầu đợi cô, để đưa cô về nhà.”

“Được, cảm ơn anh.”

Nghe thấy tin tức này, Hoắc Thủy Nhi thở phào nhẹ nhõm.

Dù gì cô cũng không muốn cho các đồng nghiệp nhìn thấy mình và Cố Đoàn Thuần cùng ra vào công ty.

Cô tắt nguồn máy tính, các đồng nghiệp đã lần lượt tan làm rồi, ánh chiều tà ở chân trời đang dần buông xuống, chiếu vào bàn làm việc, làm mọi thứ trở nên ấm áp. Hoắc Thủy Nhi vui vẻ dọn dẹp xong thì tan làm, nhưng cô không ngờ rằng thứ đang mình ở phía trước…

Hoắc Thủy Nhi đeo túi xách khẽ ngâm nga ra khỏi văn phòng, lúc đi tới cửa chính thì bỗng nghe thấy có người gọi mình, nên nghi ngờ quay đầu lại: “Hả?”

Nhưng cô chưa kịp phản ứng lại, thì đầu đã bị trùm bao tải.

“Ưm ưm… các người thả tôi ra…” Ban ngày ban mặt ai dám làm chuyện phạm pháp thế này.

Hoắc Thủy Nhi nhất thời vùng vẫy, nhưng chưa kịp phản ứng lại, đã cảm thấy mình bị nhấc bổng, cô bị bế lên rồi. Hoắc Thủy Nhi định hét lớn, nhưng chưa kịp phát ra tiếng thì người đã bị nhét vào trong xe van rồi.

Xe nhanh chóng lao vút đi.

“Ưm ưm…”

Trước mắt bỗng tối đen, hình như có người đang túm cánh tay cô để đề phòng cô chạy trốn, Hoắc Thủy Nhi sợ hãi, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô có thể nghe thấy tiếng xe lao vun vút, cũng như tiếng hít thở của đàn ông.

Bọn họ muốn làm gì? Cướp tiền hay cướp sắc?

Tim cô bỗng run lên, cô chỉ là người tầm thường, chưa từng đắc tội với ai, chẳng lẽ mấy người này là vì… Cố Đoàn Thuần?

Hoắc Thủy Nhi nhất thời khóc không ra nước mắt.

“Rốt, rốt cuộc mấy người là ai? Mấy người muốn gì? Nếu mấy người định dùng tôi để uy hiếp Cố Đoàn Thuần, thì các người nghĩ sai rồi, anh ta sẽ không vì tôi…” Vì hoảng sợ nên giọng nói Hoắc Thủy Nhi hơi run rẩy, cô liên tục nhắc nhở mình phải thận trọng, giờ điện thoại của cô đang nằm trong túi xách dây xích đeo trên vai, cô vừa giả vờ vùng vẫy, vừa lén luồn tay vào trong định cầm điện thoại báo cảnh sát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK