CHƯƠNG 56
Sao có thể mua được bằng tiền?
Vì vậy Hoắc Thủy Nhi quyết định dùng cả lý trí và tình cảm: “Tôi ra ngoài làm việc cũng là để chứng minh cho người khác thấy phu nhân tổng giám đốc Cố không phải người kém cỏi mà, đúng không? Tôi cầu tiến như vậy, anh không nên cảm thấy tự hào sao?”
“Tự hào?” Cố Đoàn Thuần như nghe thấy chuyện cười lớn, anh nheo mắt, trên người toát lên khí chất cao quý: “Phụ nữ của tôi còn phải ra ngoài làm việc sao?”
“… Tôi nói không lại anh.”
Hoắc Thủy Nhi cúi đầu, cảm thấy hơi bất lực lại buồn bã, nhưng ngày nào cũng cứ ở nhà mãi thật sự rất chán. Nhưng Cố Đoàn Thuần nói cũng không phải không có lý, cô là người phụ nữ của tổng giám đốc Cố, ai dám thuê? Ai thuê nổi cô?
Cô nghĩ đến đây thì Cố Đoàn Thuần đã vùi đầu vào công việc rồi, Hoắc Thủy Nhi chỉ đành nằm bò trên sofa thất thần.
Cố Đoàn Thuần là một người cuồng công việc, khi làm việc, trên người anh toát lên khí thế người lạ chớ làm phiền, dường trên có vầng sáng mờ bao quanh người anh khiến người ta không thể rời mắt.
Hoắc Thủy Nhi chống cằm nhìn một lúc, phát hiện khối lượng công việc của Cố Đoàn Thuần nhiều đến mức đáng sợ!
Trong khoảng thời gian này, Đinh Tuyết Lan đến báo cáo lịch trình mấy lần, Hoắc Thủy Nhi hơi buồn chán, dứt khoát đi theo cô ta ra ngoài hít thở không khí. Đinh Tuyết Lan thấy cô buồn chán thì cười bảo: “Phu nhân, trong phòng nghỉ có máy chơi game, cô có thể đến đó chơi một lúc.”
“Thôi thôi, tôi không có hứng với trò chơi.”
Hoắc Thủy Nhi vội xua tay.
Đinh Tuyết Lan gật đầu, quan sát Hoắc Thủy Nhi một lượt từ đầu đến chân.
Hôm nay cô ăn mặc rất thục nữ, nhưng quần áo của cô lại rất rẻ. Lẽ nào… là cô không thích quần áo và trang sức đắt tiền? Hay là tổng giám đốc không hề thích cô như vẻ bề ngoài?
“Phu nhân, chỗ tôi có vài quyển tạp chí, còn có một số trang phục và phụ kiện bộ phận quan hệ công chúng gửi đến. Nếu rảnh rỗi nhàm chán, chi bằng cô đi xem cùng tôi?” Đinh Tuyết Lan đề nghị.
“Được thôi.” Dù sao nhàn rỗi cũng chán, hơn nữa con gái đều thích đồ lấp lánh mà, Hoắc Thủy Nhi cũng không ngoại lệ!
Nhưng Hoắc Thủy Nhi không nhìn thấy vẻ mỉa mai loé lên trong mắt Đinh Tuyết Lan.
Rốt cuộc là cô bé lọ lem hay là… Thử là biết thôi.
Thấy Hoắc Thủy Nhi không chút phòng bị nào đi về phía trước, Đinh Tuyết Lan cũng đi theo, đồng thời lấy điện thoại ra: “Nhạn Mỹ, bộ phận quan hệ công chúng gửi một số quần áo tới, cô lấy ra đi. Tôi với phu nhân tổng giám đốc sẽ qua kiểm tra ngay bây giờ.”
Hoắc Thủy Nhi tò mò theo sau Đinh Tuyết Lan, nghe cô ta chỉ bảo.
Cô vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan, hơn nữa luôn có hứng thú với mọi chuyện.
“Những mẫu này được các thương hiệu khác gửi tới, thông thường đều được nhân viên cấp giám đốc kiểm tra trước khi gửi đến nhà máy để thiết kế mẫu. Tập đoàn Đế Quốc tham gia vào các ngành bất động sản, đầu tư phim, quần áo và các thương hiệu thời trang khác. Năm nay công ty bắt đầu phát triển ngành công nghiệp điện tử, cũng đang phát triển rất tốt.”
Đinh Tuyết Lan giải thích, Hoắc Thủy Nhi gật đầu cái hiểu cái không.
Cô chỉ biết ngày nào Cố Đoàn Thuần cũng rất bận rộn, nhưng không biết anh làm gì. Khi hai người nói chuyện thì đã đến một góc, căn phòng phía trước có vẻ rất rộng, cửa đang mở, Đinh Tuyết Lan làm tư thế mời với cô.
Hoắc Thủy Nhi đi vào trước, cô nhìn thấy rất nhiều nhân viên đang chăm chỉ làm việc. Căn phòng rộng chừng 100 mét vuông, giá trên tường bày đủ loại quần áo, tất cả đều được bọc trong túi trong suốt, có lẽ là để chống bụi. Trên tủ cũng bày đầy các trang sức phụ kiện, có khuyên tai, vòng cổ, vòng tay, khăn lụa của nữ giới, đồng hồ và cà vạt của nam giới cũng có.