Long Mộ Thần hơi nhướn mày, khóe môi nở nụ cười trêu chọc.
Anh lại tiến thêm mấy bước đến gần Diệp Tiểu Tịch.
Diệp Tiểu Tịch bối rối lùi lại, thế nhưng sau lưng là tủ áo, cô đã không còn đường lui nữa.
Long Mộ Thần chống một tay lên tủ áo sau lưng Diệp Tiểu Tịch, tay còn lại nâng cằm cô lên:
- Nếu Tiểu Tịch đã tự học thành tài rồi thì chúng ta học hỏi lẫn nhau đi, lấy dài bù ngắn, xâm nhập tìm hiểu một chút xem sao, nhé?
- Anh… anh… đồ dê xồm!
Mặt Diệp Tiểu Tịch đỏ lựng lên như ráng chiều đang xuống.
Sao mà Long Mộ Thần có thể nói mấy câu mờ ám bằng cái mặt nghiêm trang như vậy chứ?
Nhìn thì rõ là quân tử, hành động rõ là lưu manh! Cuối cùng hôm nay cô cũng biết thế nào là lưu manh giả danh trí thức rồi!
- Anh nói chuyện bình thường mà, dê chỗ nào?
Long Mộ Thần nhìn cô bằng ánh mắt đến là vô tội, trong mắt còn lấp lánh nét cười:
- Hay là Tiểu Tịch nghĩ đi đâu?
- Em nghĩ gì đâu!
Diệp Tiểu Tịch vội vàng chối bay chối biến:
- Anh ra ngoài đi, em đi ngủ đây!
- Tóc ướt thế này thì ngủ thế nào?
Anh giật cái khăn của cô rồi giúp cô lau tóc.
Diệp Tiểu Tịch giật mình.
Long Mộ Thần sao thế nhỉ?
Anh nói bao nhiêu câu đen tối chọc cô, bắt nạt cô tới đỏ mặt tía tai, xong… rồi ngồi lau tóc cho cô là thế nào?
Làm ăn gì mà bỏ dở giữa chừng thế… ơ không phải, khụ khụ, sao lại có thể đùa giỡn cô thế chứ?
- Diệp Tiểu Tịch, em đừng nhìn anh như thế.
Anh nói với giọng thật trầm.
- Dạ?
Diệp Tiểu Tịch chẳng hiểu gì cả.
Long Mộ Thần hít sâu một hơi.
Anh không nên khiêu khích cô như thế, nhìn dáng vẻ ngây ngô thẹn thùng kia của cô, anh sắp sửa không kìm lòng nổi nữa rồi.
Cho nên anh mới phải bẻ lái đề tài sang hướng khác. Nào ngờ cô nhỏ này không biết anh nhịn vất vả chừng nào, còn dám nhìn anh bằng ánh mắt mong chờ thế kia nữa.
Ánh mắt của Long Mộ Thần càng thêm sâu thẳm:
- Em mà còn nhìn anh như thế thì anh sẽ tưởng là em hi vọng anh làm gì em đấy. Lúc đó em có từ chối thì anh cũng không tha cho em đâu.
Diệp Tiểu Tịch thấy tim mình đập nhanh quá đỗi. Cô ở cùng phòng với Long Mộ Thần như thế này nguy hiểm quá đi. Nếu cứ tiếp tục thì sợ là sẽ xảy ra chuyện thật mất.
- Anh ra ngoài đi, để em tự làm.
Cô xấu hổ đẩy anh một cái.
Long Mộ Thần bất ngờ bị cô đẩy lùi ra phía sau mấy bước.
Thế nhưng Diệp Tiểu Tịch dùng sức mạnh quá, làm chiếc khăn quấn quanh người rơi tuột xuống.
Trên người cô chẳng có mảnh vải nào.
Ánh mắt Long Mộ Thần nhìn cô sâu hun hút.
Diệp Tiểu Tịch vừa xấu hổ vừa luống cuống, bây giờ che chỗ quan trọng cũng không kịp nữa rồi, nói không chừng càng che càng chết ấy chứ.
Với lại đây cũng đâu phải lần đầu bị anh thấy hết đâu.
Cách tốt nhất bây giờ là đuổi ngay anh ra cửa kìa!
- Anh nhìn gì em!
Diệp Tiểu Tịch giật cái khăn trong tay Long Mộ Thần rồi ném thẳng vào mặt anh:
- Anh còn không mau đi ra… Á!
Cô vốn muốn đẩy anh ra, lại không để ý dưới chân, thế là đạp phải cái khăn tắm đánh rơi lúc này. Cô vấp khăn tắm, ngã quỳ xuống sàn.
Sàn nhà trải thảm mềm không làm đau Diệp Tiểu Tịch, thế nhưng Long Mộ Thần ở gần cô quá, cô vừa quỳ xuống thì hai tay đã giơ lên ôm eo anh theo bản năng, còn mặt thì… úp ngay vào chỗ đó!
Nhận ra xúc cảm truyền từ nơi ấy lại, Long Mộ Thần cũng đoán ra chuyện gì đang diễn ra. Anh hô nhỏ một tiếng đầy nôn nóng.
Diệp Tiểu Tịch muốn chết luôn đi cho rảnh.
Cô! Quỳ! Xuống! Đũng! Quần! Người! Ta!
Sao lại xấu hổ thế này cơ chứ?!
Cô vội vàng buông tay rồi nhặt chiếc khăn tắm dưới đất lên.
Bỗng nhiên, Long Mộ Thần bế xốc Diệp Tiểu Tịch lên. Cô thậm chí còn chưa kịp kêu thành tiếng thì đã bị ném lên giường.
- Anh… Ưm!
Cô vội ngồi dậy, thế nhưng Long Mộ Thần đã đè người lên, đôi môi phủ xuống môi cô như lửa nóng.
Diệp Tiểu Tịch còn muốn giãy dụa, thế nhưng trong nụ hôn triền miên ấy, động tác của cô cứ đuối dần, đuối dần.
Nhận ra sự thay đổi nơi cô, Long Mộ Thần hạ giọng dỗ dành:
- Tiểu Tịch, cho anh đi.
- Hả?
Hai mắt Diệp Tiểu Tịch giăng kín sương mù. Lời anh nói như mê như hoặc, khiến cho cô chẳng thể suy nghĩ gì thêm nữa.
- Ngoan, nói vâng đi em.
Anh dụ dỗ.
Đôi môi hé mở, Diệp Tiểu Tịch mê đắm trong sự dẫn dắt của anh, suyt nữa đã thốt tiếng vâng thành lời.
Thế nhưng tiếng ấy còn chưa ra khỏi miệng thì chuông điện thoại đã dồn dập vang lên, Diệp Tiểu Tịch tỉnh táo lại chỉ trong chớp mắt.
Cô đang làm gì đây?
Vệt hồng xấu hổ lan tràn trên gò má xinh đẹp.
- … Em nghe điện thoại cái đã.
Cô chống một tay lên ngực anh rồi sờ tìm chiếc điện thoại dưới gối đầu.
- Không cho!
Sắc mặt Long Mộ Thần sa sầm xuống, anh bắt lấy tay cô.
Anh đang khó chịu lắm đó nhé.
Sắp sửa đột phá cánh cửa cuối cùng mà lại bị người quấy rối thì ai mà chịu được!
- Anh buông ra! Em giận bây giờ!
Diệp Tiểu Tịch la lên.
Long Mộ Thần than nhẹ một tiếng bực bội rồi buông lỏng tay ra.
Diệp Tiểu Tịch sờ thấy di động, bèn ấn xuống nút nghe:
- Alo, anh ạ? Sao tự nhiên anh lại gọi cho em thế?
Long Mộ Thần càng khó chịu hơn.
Thì ra là anh trai của Diệp Tiểu Tịch phá rối họ! Dù là anh trai của Diệp Tiểu Tịch thì cũng là đàn ông mà!
- Anh nghe bố mẹ nói em về thủ đô rồi, nên mới gọi cho em hỏi thăm một chút.
Diệp Nhược Cẩn hỏi:
- Sao năm nay đi sớm thế?
- Gần đây em phải thực tập, công ty có việc cần làm, với lại thầy hướng dẫn cũng muốn gặp em để trao đổi về luận văn nữa.
Diệp Tiểu Tịch giải thích với anh trai, lý do này không khác với lý do cô nói cho bố mẹ là mấy.
- Tiểu Tịch, trước kia em thích ở nhà lắm mà, giờ vì lý do nhỏ đó mà đi sớm vậy à?
Diệp Nhược Cẩn ra chiều suy nghĩ:
- Hay là em có người yêu rồi?
- Làm gì có! Em thì yêu đương gì?
Diệp Tiểu Tịch căng thẳng, không hổ là anh trai lớn lên bên cô từ nhỏ, đoán chuẩn quá đi mất!
Nhưng bây giờ cô không thể thừa nhận được.
Nếu để bố mẹ biết cô gạt họ để đi với Long Mộ Thần thì họ sẽ ghét cay ghét đắng Long Mộ Thần mất thôi.
Bố mẹ cô rất khắt khe với những người đàn ông bên cạnh cô, họ đã dọa vô số anh bỏ chạy mất dép rồi đó.
Cho dù là đàn ông giỏi giang đẹp trai đến mức nào thì họ cũng bới ra được cả đống tật xấu. Đây cũng là lí do mà cô chưa dám nói cho bố mẹ biết quan hệ giữa mình với Long Mộ Thần.
Ánh mắt Long Mộ Thần tối đi, đắng hết cả lòng.
Quen anh mà xấu mặt dữ vậy hả? Sao cô cứ giấu nhẹm anh đi mãi vậy?
Trong mắt ánh lên nét cười hư hỏng, anh cúi đầu, cắn xuống chỗ đó của cô.
- Á!
Cơn đau tê dại truyền tới từ đầu ngực làm Diệp Tiểu Tịch kêu lên một tiếng, nhưng cô nhớ ra mình còn đang nói chuyện với Diệp Nhược Cẩn nên đành vội vàng nín lại.
- Tiểu Tịch, em sao thế?
Diệp Nhược Cẩn hỏi đầy quan tâm.
- Dạ không sao… ban nãy em đứng không vững nên suýt ngã thôi.
Diệp Tiểu Tịch cố nén cảm giác khác lạ trên thân thể rồi nói với giọng run run.