- Bệnh viện nào cháy?
Vị cảnh sát vừa vào đội không lâu, khi bị Hà Nhu tóm lấy nên cảm thấy hơi sợ. Gã nói lắp bắp:
- Thì, thì là bệnh viện của nạn nhân Kim Nghĩa Bằng đã tử vong đó…
- Sao nhà xác lại bị cháy được?
Diệp Hải Phong cũng hoảng theo nên tiến lên hỏi.
- Làm sao mà tôi biết vì sao lại cháy chứ?
Cảnh sát trẻ phân trần:
- Nghe nói trong nhà xác bị đốt cháy hết cả rồi, hẳn là có người cố ý phóng hỏa…
Hà Nhu lảo đảo, Diệp Hải Phong vội đỡ lấy bà nhưng sắc mặt ông cực kỳ khó coi.
Nhà xác bị cháy đúng y như dự đoán của Diệp Tiểu Tịch, có người đang muốn tiêu hủy chứng cứ. Nếu như thi thể Kim Nghĩa Bằng xảy ra chuyện thì vụ án lần này không thể tra rõ và Diệp Nhược Cẩn sẽ phải gánh trên mình một mạng người!
Diệp Tiểu Tịch vội nhìn sang Long Mộ Thần, anh cảm thấy rất bất đắc dĩ rồi hỏi vị cảnh sát kia:
- Cậu có thể nói rõ tình huống cụ thể ở đó được không?
- Tình huống cụ thể gì?
Vị cảnh sát trẻ chả hiểu gì sất.
- Không phải mọi người tăng ca khám nghiệm tử thi hôm qua à?
Long Mộ Thần hỏi.
Vốn dĩ Diệp Hải Phong và Hà Nhu đều tuyệt vọng cả rồi, nhưng nghe thấy mấy lời này của anh làm họ tỉnh táo ngay tức khắc. Họ lại túm lấy vị cảnh sát trẻ kia hỏi dồn:
- Đúng thế không? Các người đã khám nghiệm tử thi rồi hả?
- Đúng, đúng vậy.
Vị cảnh sát trả lời trong sự bối rối:
- Cũng đã có kết quả rồi.
- Nhưng chẳng phải cậu vừa mới nói là nhà xác bị cháy à?
Diệp Hải Phong ngỡ ngàng hỏi lại.
- Đúng là bị cháy rồi nhưng chả có liên quan gì đến khám nghiệm tử thi cả.
Vị cảnh sát trẻ nhận ra bọn họ hiểu lầm nên vội vàng giải thích:
- Tối hôm qua bệnh viện đã phối hợp với chúng tôi khám nghiệm tử thi nên đã dời thi thể đi rồi. Trong nhà xác chỉ còn lại một vài mô hình cơ thể người, có đốt thì cũng chỉ đốt được những thứ đó thôi.
- … Vậy anh hô hoán lên để làm gì?
Diệp Tiểu Tịch cạn lời. Cô rất yên tâm với phong cách làm việc của Long Mộ Thần nhưng vị cảnh sát này lại la toáng lên không ổn làm cô thực sự rất sợ hãi.
- Tôi chỉ không ngờ rằng có người lại dám đốt nhà xác bệnh viện ấy mà…
Giọng điệu vị cảnh sát trẻ pha vẻ ngượng ngùng.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, náo loạn cả buổi trời, thì ra chỉ là sợ bóng sợ gió.
- May mà chỉ là sợ bóng sợ gió thôi.
Diệp Hải Phong lau mồ hôi lạnh trên trán, suýt chút nữa thì ông muốn phát bệnh tim luôn rồi.
- Vậy báo cáo khám nghiệm tử thi đâu?
Hà Nhu hỏi.
- Mọi người đợi một lát, tôi mang ra đây.
Vị cảnh sát trẻ nói xong thì chạy biến nhanh như một làn khói.
Đám người Long Mộ Thần chẳng đợi bao lâu thì cục trưởng đã đích thân mang báo cáo đến đây.
Hà Nhu và Diệp Hải Phong vội nhận lấy báo cáo xem ngay, cục trưởng nói:
- Đã điều tra chuyện này xong, có một lượng không khí trong tâm thất phải nạn nhân, hẳn là do ai đó tiêm vào gậy ra triệu chứng phát bệnh tim giả. Chúng tôi đã điều tra được hung thủ chính là một hộ lý bị đứa con riêng nhà họ Kim mua chuộc, chúng tôi đã đi bắt hung thủ…
- Truy nã hung thủ là việc của cảnh sát các ông.
Long Mộ Thần bình tĩnh cắt ngang lời cục trưởng:
- Giờ đã chứng minh được Diệp Nhược Cẩn trong sạch rồi, chúng tôi có thể đưa anh ấy ra khỏi đây được chưa?
- Có thể có thể.
Cục trưởng vội vàng nói:
- Chúng tôi thả người ngay đây.
Diệp Nhược Cẩn được đưa ra ngoài rất nhanh, Diệp Hải Phong và Hà Nhu vừa thấy anh thì đã ôm lấy anh đầy kích động.
Hốc mắt Diệp Tiểu Tịch nóng lên, thấy Diệp Nhược Cẩn không có vấn đề gì, xem như cô cũng an lòng được rồi.
Thực ra, hai ngày nay cô luôn lo lắng sốt ruột, nhưng lại thấy dáng vẻ khổ sở của Diệp Hải Phong và Hà Nhu, cô buộc mình phải tỉnh táo. May thay, Long Mộ Thần vẫn luôn ở cạnh cô, giúp cô xử lý chuyện nan giải này nên cô mới có thể kiên trì đến hiện tại.
Long Mộ Thần dịu dàng ôm lấy cô, tay vỗ về lưng cô, Diệp Tiểu Tịch ngoan ngoãn dựa vào lòng anh.
Diệp Nhược Cẩn hạ giọng an ủi bố mẹ vài câu rồi đưa mắt nhìn sang dáng vẻ thân mật của Long Mộ Thần và Diệp Tiểu Tịch, anh cảm thấy hơi bực mình.
Mọi người rời khỏi cục cảnh sát, Long Mộ Thần lái xe đến đón.
- Đi thôi, cháu đưa mọi người về.
Long Mộ Thần đề nghị.
Diệp Nhược Cẩn không đợi mọi người lên tiếng thì đã giành nói trước:
- Không cần phiền cậu Long đâu, chúng tôi gọi xe taxi được rồi.
Diệp Hải Phong và Hà Nhu cảm thấy khá lúng túng, họ biết Diệp Nhược Cẩn không muốn Diệp Tiểu Tịch có quan hệ gì với Long Mộ Thần nữa, nhưng Long Mộ Thần chạy đôn chạy đáo giúp anh rửa sạch hiềm nghi suốt mấy ngày nay rồi. Kết quả là người vừa được cứu ra ngoài, bọn họ liền phủi sạch quan hệ với Long Mộ Thần thì thực sự qua cầu rút ván quá.
- Phiền gì đâu ạ, gọi taxi mới phiền đó.
Diệp Tiểu Tịch mở cửa xe rồi cất giọng không kiên nhẫn:
- Bố mẹ lên xe đi, nếu anh con muốn gọi taxi thì để anh ấy gọi một mình.
Diệp Hải Phong và Hà Nhu nhìn Diệp Nhược Cẩn rồi lại nhìn Diệp Tiểu Tịch, cuối cùng thì ngồi lên xe trong sự ngượng ngùng. Rốt cuộc thì họ không thể làm được chuyện mặt dày như vậy.
Diệp Nhược Cẩn nhíu mày, bố mẹ anh không còn bài xích Long Mộ Thần như trước nữa. Anh bất đắc dĩ, đành phải ngồi lên xe theo.
Long Mộ Thần đưa họ trở về khu cư xá La Hồ. Diệp Hải Phong cảm ơn anh lần nữa nhưng không giữ anh lại. Long Mộ Thần hiểu hẳn là nhà họ Diệp muốn nói vài lời cùng nhau nên không quấy rầy họ.
Anh đi mất, Diệp Hải Phong và Hà Nhu vội kéo Diệp Nhược Cẩn vào nhà. Gia đình Tạ Kiến Bình đang ở phòng khách từ lâu, khi họ vừa nhìn thấy Diệp Nhược Cẩn thì nhanh chóng đốt ngải cứu rồi nấu mỳ giò heo đuổi vận rủi cho anh, tất bật hơn nửa ngày mới yên chuyện.
Người nhà họ Tạ đi rồi, người nhà họ Diệp gọi Diệp Tiểu Tịch đến nói chuyện. Thấy vẻ mặt nghiêm túc của mỗi người, mí mắt Diệp Tiểu Tịch giật giật:
- Bố mẹ, sao vậy?
- Không có gì, ngồi đi, mọi người muốn nói chuyện với con chút thôi.
Hà Nhu nói.
Diệp Tiểu Tịch ngồi đối diện với họ mà không hiểu gì cả.
- Tiểu Tịch, may mà có Long Mộ Thần giúp đỡ chúng ta chuyện này.
Diệp Hải Phong nói:
- Nếu như không có cậu ta, anh con không thể đi ra ngoài dễ dàng như vậy. Chúng ta cũng nhìn ra được cậu ta là một chàng trai rất tốt.
- Đương nhiên rồi ạ!
Diệp Tiểu Tịch hơi vui sướng, rốt cuộc thì bố mẹ cô đã thay đổi cái nhìn về Long Mộ Thần rồi.
- Nhưng mà…
Diệp Hải Phong dừng một chút rồi trầm giọng nói:
- Hai đứa vẫn không thể quen nhau được. Bố mẹ đã mua vé máy bay rồi, con đi theo anh con về thành phố S, không được qua lại với Long Mộ Thần nữa.
Diệp Tiểu Tịch ngẩn ngơ.
Cô không mong chờ bố mẹ mình sẽ chấp nhận Long Mộ Thần vì chuyện này, nhưng cô chẳng thể ngờ được thái độ của bọn họ vẫn cứng rắn như thế, họ vẫn muốn đưa cô đi!
- Bố!
Diệp Tiểu Tịch sốt ruột:
- Bọn con yêu nhau mà, sao bố lại không đồng ý cho bọn con quen nhau?
- Cậu ta giúp đỡ một việc, hai đứa có quen nhau hay không lại là chuyện khác.
Hà Nhu nói.
- Nếu bố mẹ chấp nhận hai đứa vì cậu ta giúp gia đình mình thì bố mẹ là thứ gì đây, lũ bán con à?