Long Mộ Thần bất mãn nói.
- Ai… Ai bảo là chúng ta đang tằng tịu chứ?!
Diệp Tiểu Tịch giận dỗi tới mức đỏ cả mặt.
- Vậy thì cho dù Lăng Dật Phong có trở lại đi nữa thì cũng không phải là bắt quả tang.
Ánh mắt Long Mộ Thần nhìn cô thâm trầm:
- Em đang sợ điều gì? Chột dạ cái gì?
- Ai bảo là tôi sợ hãi chột dạ chứ?
Diệp Tiểu Tịch tức muốn điên.
- Tôi đâu có gì với đàn anh đâu!
- Ừ, tôi biết rồi.
Long Mộ Thần nhếch môi cười khẽ.
Hửm? Diệp Tiểu Tịch nhìn anh kinh ngạc.
Không đúng! Cô không có gì với Lăng Dật Phong nhưng lại càng không có với Long Mộ Thần hết! Tại sao tình huống này lại y như là cô đang giải thích cho Long Mộ Thần nghe vậy?!
Cô đang định nói gì đó thì Long Mộ Thần lại bình tĩnh giải thích.
- Hôm qua bố mẹ em gọi điện thoại cho em mà không được, sau đó liên lạc với bạn cùng phòng của em. Tuy rằng bạn cùng phòng của em đã giải thích với họ rồi, nhưng họ vẫn không tin lắm, có lẽ sẽ tới tìm em.
- Thật á?
Diệp Tiểu Tịch giật mình.
Xem ra là vì cô không mở máy nên mới gây ra hiểu lầm này.
Vậy thì đúng là cô phải nhanh chóng trở về mới được. Bố mẹ cô rất quan tâm cô, nói không chừng sẽ thật sự xông tới trường học cũng nên.
Thì ra cô đã hiểu lầm Long Mộ Thần rồi.
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh hơi xấu hổ, rồi bỗng nhiên cô thoáng ngập ngừng. Hình như vừa rồi cô đang định nói gì đó thì phải.
- Diệp Tiểu Tịch! Cô đang trốn ở đâu đấy?!
Một giọng nói tức giận truyền tới từ ngoài cửa.
Diệp Tiểu Tịch nhướn mày ngạc nhiên. Cô còn chưa kịp mở cửa thì đã có người vội vã đẩy cửa phòng cô ra.
Lục Tử Nhàn đứng ngoài cửa, nhìn thấy Long Mộ Thần đứng trong phòng Diệp Tiểu Tịch thì không khỏi bất ngờ.
Nhưng khi cô nhìn thấy Diệp Tiểu Tịch đã thu dọn hành lý xong thì nổi giận ngay tắp lự.
- Diệp Tiểu Tịch! Đúng là chúng tôi đã nhìn lầm cô rồi! Thì ra cô là loại người ăn cắp vặt thích táy máy tay chân như vậy! Cô định trộm đồ của bọn tôi xong rồi chạy trốn với đồng bọn của cô đúng không?!
Diệp Tiểu Tịch không nhịn được nhíu mày.
- Có phải là chị Tử Nhàn đã hiểu lầm điều gì rồi không? Ai ăn trộm cơ?
Lăng Dật Phong và người khác cũng chạy tới. Thấy Long Mộ Thần trong phòng, sắc mặt Lăng Dật Phong cũng thay đổi.
- Tiểu Tịch, anh ta là ai? Có quan hệ gì với em?
Lăng Dật Phong nhìn Long Mộ Thần với vẻ khó chịu.
Diệp Tiểu Tịch lưỡng lự một lúc.
Cô không muốn nói cho mọi người biết thân phận của Long Mộ Thần cho lắm, bởi vì sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề sau đó. Quan hệ giữa cô và Long Mộ Thần… Thật ra thì cô cũng mù tịt, không biết rốt cục thì họ là gì của nhau nữa.
Huống hồ, cô không thích giọng điệu chất vấn này của Lăng Dật Phong.
- Tôi là bạn của Tiểu Tịch, đến đón cô ấy về.
Long Mộ Thần nói thản nhiên, làm cho Diệp Tiểu Tịch bớt xấu hổ hơn.
- Cậu xem, tôi nói cấm có sai mà! Họ muốn ăn trộm xong rồi chạy trốn đấy!
Lục Tử Nhàn cười lạnh nói.
Lý Thu Linh đi theo sau lưng mọi người, nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi mừng thầm.
Bây giờ tất cả mọi người đều hiểu lầm Diệp Tiểu Tịch là kẻ trộm, cho dù cô ta có nhảy vào Hoàng Hà thì cũng không rửa sạch được đâu.
- Tai cô có vấn đề à?
Sắc mặt Long Mộ Thần trở nên lạnh lẽo.
- Hay là cô không hiểu tiếng người hả?
- Anh… Anh…!
Lục Tử Nhàn không ngờ rằng Long Mộ Thần lại dám châm chọc cô như vậy!
- Chị Tử Nhàn.
Diệp Tiểu Tịch không nhịn được nhíu mày.
- Tại sao chị lại luôn mồm cho rằng tôi ăn trộm đồ của chị vậy? Tôi đã trộm thứ gì của chị?
- Cô còn dám ngụy biện à?
Lục Tử Nhàn hừ lạnh một tiếng.
- Tôi hỏi cô, máy ảnh của tôi đâu?!
- Đây nè.
Diệp Tiểu Tịch cầm máy ảnh đặt trên bàn lên đưa cho cô ta.
- Tôi lấy lại giúp chị, lúc trước…
Lục Tử Nhàn giật máy ảnh lại, mở túi đựng ra kiểm tra cẩn thận.
- Diệp Tiểu Tịch, cô đừng có mà giả mù sa mưa!
Lý Thu Linh vội ngắt lời cô, thêm mắm thêm muối nói:
- Rõ ràng là cô định ăn trộm máy ảnh của đàn chị. Bây giờ bị bắt quả tang rồi mà còn dám làm bộ như người tốt ở đây! Nếu cô không trộm máy ảnh thì tại sao nó lại nằm trong tay cô? Ngay cả hành lý cũng thu dọn xong rồi, rõ ràng là định cuỗm nó chạy trốn trước khi bọn tôi trở về! Em thấy chúng ta nên lục soát đồ đạc của cô ta xem thử, ai biết cô ta còn ăn trộm thứ gì khác không chứ!
Hai nam sinh nhìn nhau. Họ tiến lên một bước, thật sự định lục soát hành lý của Diệp Tiểu Tịch.
- Ai dám?
Long Mộ Thần bước lên trước, sắc mặt lạnh lẽo đáng sợ.
Hai người lưỡng lự. Khí thế của người có địa vị cao trên người Long Mộ Thần khiến họ khiếp vía.
Diệp Tiểu Tịch vội kéo anh lại, nói nhỏ.
- Anh làm gì vậy? Chẳng lẽ còn định đánh nhau với họ chắc?
Nếu đánh nhau thì chuyện này không thể vãn hồi được nữa đâu.
- Em nhìn mà xem.
Long Mộ Thần lia mắt nhìn những người trong phòng.
- Bạn của bạn em chưa chắc đã xem em là bạn đâu.
Diệp Tiểu Tịch cũng không khỏi cảm thấy thất vọng.
Càng khiến cô thất vọng hơn nữa là Lăng Dật Phong lại trơ mắt nhìn người khác nói xấu cô mà không nói giúp cô một lời.
- Lý Thu Linh, hẳn là cô phải biết rõ hơn bất cứ ai rằng tại sao máy ảnh lại nằm trong tay tôi mới đúng.
Diệp Tiểu Tịch hít sâu một hơi, gằn giọng nói:
- Tôi không thẹn với lòng. Không ăn trộm chính là không ăn trộm. Nếu các người không tin thì có thể gọi cho cảnh sát tới.
- Thôi, có lẽ đây chỉ là hiểu lầm thôi.
Lăng Dật Phong bỗng lên tiếng.
- Báo cảnh sát sẽ làm to chuyện. Chúng ta đều là bạn bè, không cần phải tranh cãi tới mức đó đâu. Tử Nhàn, máy ảnh của cậu không có vấn đề gì chứ?
Diệp Tiểu Tịch càng thất vọng hơn.
Lăng Dật Phong không đồng ý báo cảnh sát không phải là vì tin cô, mà chỉ vì không muốn làm to chuyện thôi sao?
Lâm Tử Nhàn đã kiểm tra máy ảnh xong. Cô ta nhìn Diệp Tiểu Tịch bất mãn.
- Cho dù tôi không so đo chuyện máy ảnh, nhưng còn chuyện của Thu Linh thì sao? Diệp Tiểu Tịch đẩy Thu Linh xuống sườn núi, em ấy chịu khổ tới mức đó, chẳng lẽ lại bỏ qua hay sao?!
- Chị nói tôi đẩy Lý Thu Linh xuống núi á?
Diệp Tiểu Tịch cười lạnh.
Rốt cuộc thì cô cũng hiểu rồi. Hóa ra Lý Thu Linh thuận thế đổ vạ cho cô. Cô có lòng tốt nhặt máy ảnh lại giúp cô ta, nhưng lại bị vu khống là ăn trộm.
Buồn cười thật đấy. Bọn người này…
- Đương nhiên là cô đẩy tôi xuống rồi!
Lý Thu Linh thoáng bối rối, ngay sau đó, cô ta khăng khăng nói:
- Diệp Tiểu Tịch, chẳng lẽ cô còn định nói rằng tôi đẩy cô chắc?
- Vốn là cô đẩy tôi…
Diệp Tiểu Tịch bực bội nói.
- Diệp Tiểu Tịch, cô đừng mặt dày thế được không? Thế mà cũng đổ vạ cho Thu Linh được sao?
- Nếu em ấy đẩy cô thì tại sao người bị thương lại là em ấy chứ? Cô còn dám nói bậy bạ thế à?
…
Nghe họ quở trách, Diệp Tiểu Tịch căm giận siết chặt nắm đấm.
Rốt cục cô cũng biết được cái gì gọi là đổi trắng thay đen. Thật muốn giải quyết chuyện này bằng cách xưa nay cô vẫn dùng quá!
- Tiểu Tịch, chuyện này em đã làm sai rồi, hãy xin lỗi Thu Linh đi.
Sắc mặt Lăng Dật Phong khó coi nói.
- … Anh nói gì cơ?!
Diệp Tiểu Tịch khó tin nhìn anh, trái tim cô hoàn toàn chùng xuống.