***
Đó là lúc Tô Khánh Vũ tới tìm cô, y muốn thò tay sờ cô thì bị cô đập ngược lên bàn. Chẳng qua góc chụp lại khiến cảnh tượng đó trông giống như Diệp Tiểu Tịch đang tán tỉnh Tô Khánh Vũ!
Trong lòng Diệp Tiểu Tịch rất tức giận. Cô tức giận không phải bởi vì Triệu Chí Huy muốn đưa mấy tấm hình này cho Long Mộ Thần, mà vì gã dám theo dõi cô! Chẳng trách lúc cô vừa ra khỏi ký túc xá thì thấy gã đã đứng ở đây chờ cô.
Nhìn thấy vẻ mặt khó coi của cô, Triệu Chí Huy cứ tưởng rằng gã đã nắm được nhược điểm của Diệp Tiểu Tịch rồi, trong lòng có phần đắc ý.
- Nhưng mà cô yên tâm đi. Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời tôi thôi, tôi cũng đâu phải người lắm chuyện.
- Hờ hờ.
Diệp Tiểu Tịch cười khẩy một tiếng, xem Triệu Chí Huy không chỉ muốn cô tham quan trường với gã đơn giản như vậy. Vậy ra gã còn muốn sử dụng tấm hình này để uy hiếp cô sao?
- Anh cứ việc đưa cho Long Mộ Thần. Có cần tôi đưa số của anh ấy cho anh không?
Diệp Tiểu Tịch mỉa mai gã.
Triệu Chí Huy ngây người ra, Diệp Tiểu Tịch lại không sợ ư?
Nhác thấy Diệp Tiểu Tịch sắp đi khỏi, gã vội vàng đuổi theo sau rồi hỏi với vẻ không cam lòng:
- Diệp Tiểu Tịch, lẽ nào cô thật sự không hiểu chuyện gì sẽ xảy ra sau khi tôi đưa ảnh cho anh ta hay sao? Vốn dĩ bố mẹ tôi đã không thích cô. Nếu họ biết được chuyện này, nhất định sẽ dùng nó để ép cô chia tay với Long Mộ Thần!
Diệp Tiểu Tịch lạnh lùng ồ một tiếng rồi nói:
- Biết rồi.
Triệu Chí Huy nhìn Diệp Tiểu Tịch với ánh mắt lạnh lùng, nham hiểm. Xem ra Diệp Tiểu Tịch chẳng quan tâm tới mấy tấm hình này. Gã nhớ tới lời dặn của người bèn hỏi tiếp:
- Cho dù cô tin Long Mộ Thần sẽ không nổi giận vì mấy tấm hình này, nhưng cô không sợ anh ta sẽ khó xử hay sao?
Diệp Tiểu Tịch chợt đừng bước lại. Đúng vậy, nếu xảy ra cãi vã giống như Triệu Chí Huy nói thì Long Mộ Thần sẽ bị kẹp giữa cô và nhà họ Triệu. Nhất định anh sẽ rất khó xử, nhưng mà gã tính dùng loại thủ đoạn để uy hiếp cô ư?
Diệp Tiểu Tịch hít sâu một hơi rồi nói:
- Cho dù bây giờ anh ấy không khó xử thì sau này cũng sẽ khó xử thôi. Thay vì cứ giấu diếm, chi bằng chết sớm đầu thai sớm. Nếu tôi với anh ấy chia tay nhau, vậy chẳng phải đúng ý mấy người rồi à?
Diệp Tiểu Tịch vừa dứt lời thì quay đầu đi thẳng.
Vẻ mặt Triệu Chí Huy vô cùng khó coi, Diệp Tiểu Tịch cứng mềm đều không ăn, dù gã có đuổi theo thì cũng vô dụng mà thôi.
Diệp Tiểu Tịch không sợ bị uy hiếp, dù gã có lắm mưu mẹo cũng chẳng làm được gì cả. Xem ra chỉ có thể đưa sấp hình này cho Long Mộ Thần, xem thái độ của anh ta thế nào.
Long Mộ Thần vừa họp xong thì nhìn thấy Hàn Tư Viễn bước tới với vẻ bất đắc dĩ.
- Bên nhà họ Triệu lại có chuyện nữa à?
Anh nhíu mày hỏi.
- ... Đúng thế ạ.
Hàn Tư Viễn cười khổ.
Nhà họ Triệu không có số của Long Mộ Thần nên lần nào bọn họ cũng gọi cho anh. Bây giờ anh cảm thấy nhà họ Triệu phiền không tả nổi. Long Mộ Thần thấy vẻ mặt của anh như thế cũng biết anh muốn nói gì rồi.
- Sao nữa?
Long Mộ Thần hỏi.
- Bọn họ gửi vài tấm hình tới đây.
Hàn Tư Viễn đưa điện thoại cho Long Mộ Thần, trong lòng cảm thấy cạn lời.
- Bọn họ nói cô Diệp bắt cá hai tay sau lưng ngài, bắt ngài phải chia tay với cô ấy.
Long Mộ Thần xem qua vài lần rồi trả điện thoại lại cho Hàn Tư Viễn.
- Bảo bọn họ bớt nhiều chuyện lại đi. Còn nữa cậu tiếp tục hối họ, hỏi xem chừng nào họ mới rời khỏi đây.
Cho dù người nhà họ Triệu có lớn lối tới đâu đi nữa, chuyện hối thúc họ trở vể mãi mãi là mối uy hiếp của bọn họ. Mà bọn họ lại đang bào mòn lòng kiên nhẫn của anh.
- Vâng.
Hàn Tư Viễn đáp.
Sau đó anh nhanh chóng gọi điện cho người nhà họ Triệu. Lúc nhận được điện thoại, hai vợ chồng Triệu Lập Dũng còn tưởng mình đã nghe lầm. Xác nhận mấy lần, bọn họ nhất thời đơ ra.
- Sao lại như thế này?
Vương Hương sốt ruột nói:
- Chẳng lẽ Diệp Tiểu Tịch đã mua chuộc được Hàn Tư Viễn, để Long Mộ Thần không nhìn thấy sấp ảnh kia hay sao?
- Không thể nào.
Triệu Lập Dũng nói:
- Chắc anh ta chẳng to gan tới vậy đâu. Lại nói chuyện này cũng khó mà giấu được.
- Làm sao bây giờ? Anh ta lại hối thúc chúng ta trở về kìa!
Vương Hương tức tối mắng:
- Thằng con chết bầm này. Rõ ràng nó đã gặp chúng ta, thế mà không chịu nhìn nhận chúng ta!
Triệu Lập Dũng cũng hết cách, ông ta nghĩ một hồi rồi nói:
- Bà nói chuyện này cho Chí Huy biết đi, bảo nó hỏi cô ta xem có cách gì không.
Vương Hương lập tức gọi điện cho Triệu Chí Huy. Chẳng bao lâu sau, Triệu Chí Huy đã trả lời lại.
Nhìn thấy Vương Hương cúp máy với ánh mắt phức tạp, Triệu Lập Dũng vội hỏi:
- Sao rồi? Con nó nói thế nào?
- Cách thì có rồi.
Vương Hương do dự một lúc rồi mới nói tiếp:
- Nhưng chúng ta phải trả giá đắt chút.
- Trả cái giá thế nào?
Ông ta hỏi.
Vương Hương thuật lại cách mà Triệu Chí Huy đã nói cho bà ta biết, Triệu Lập Dũng nghe xong thì do dự một lát, đoạn ông ta cắn răng nói:
- Cứ làm theo cách đó đi. Nếu chúng ta muốn ở lại đây thì chỉ còn cách đó thôi!
Chẳng mấy chốc thì sập tối, má Trương đã sai người đưa lễ phục tới trường cho Diệp Tiểu Tịch từ sớm.
Sau khi Diệp Tiểu Tịch thay đồ xong thì cùng hai người Lâm Hân tới quảng trường của trường. Bây giờ, khắp quảng trường được thắp đèn sáng trưng như ban ngày. Những người tới tham dự buổi lễ đều khoác lên mình những bộ lễ phục xinh đẹp, thậm chí có nhiều người đã nhảy múa theo tiếng nhạc.
Diệp Tiểu Tịch đứng trong góc quảng trường, nhưng cô lại nghe thấy hình như có người đang bàn tán về cô.
- Cô gái kia là ai vậy, trông cũng đẹp ghê, là sinh viên trường mình hả?
- Hình như là Diệp Tiểu Tịch thì phải?
- Diệp Tiểu Tịch? Là người có scandal với Long Mộ Thần ở học kỳ trước ấy à? Trông cô ta đâu có đẹp tới mức đó đâu?
- Đúng đó, tôi nhớ hình của cô ta trên web trường rất bình thường, lẽ nào cô ta đã làm phẫu thuật thẩm mỹ rồi ư?
- Chắc là thế! Chắc chắn lúc trước ngài Long phủi sạch quan hệ với cô ta là vì cô ta quá xấu, bởi vậy cô ta mới đi phẫu thuật thẩm mỹ!
Nghe bọn họ nói thế, Diệp Tiểu Tịch vừa hạn hán lời lại bó tay. Trí nhở của bọn họ tốt thật đấy, Chẳng trách, sáng nay Tô Khánh Vũ lại khẳng định chẳng có ai tới mời cô nhảy. Cũng đúng thôi, người nào khiêu vũ với cô dưới tình huống này cũng phải can đảm lắm.
- Tiểu Tịch à, sao nam thần vẫn chưa tới thế?
Từ Văn Văn ra vẻ háo sắc hỏi.
- Mình mới gọi điện cho anh ấy rồi.
Diệp Tiểu Tịch mỉm cười nói:
- Anh ấy đang chạy tới đây, chắc sắp tới rồi đấy.
- Vậy thì tốt rồi.
Từ Văn Văn nhỏ giọng nói:
- Cậu đừng để ý tới mấy người đang nói xấu cậu làm gì. Chờ tới khi nam thần tới đây thì mấy ả bà tám này sẽ hâm mộ cậu muốn chết luôn cho xem!
- Được rồi.
Diệp Tiểu Tịch bật cười.
- Mình chỉ muốn bạn trai nhảy với mình thôi, chẳng có ý khoe khoang gì hết.
- Cậu có bạn trai như thế đã khoe khoang lắm rồi!
Từ Văn Văn khóc ròng.
Hai người cười đùa một chập. Lát sau có người tới mời Từ Văn Văn khiêu vũ, cô nàng vô cùng vui vẻ mà đi.
Còn Diệp Tiểu Tịch thì đứng yên một chỗ, cô lấy điện thoại ra xem giờ. Bây giờ buổi tiệc vẫn chưa chính thức bắt đầu, chắc Long Mộ Thần sẽ tới kịp.
- Diệp Tiểu Tịch đừng đợi nữa.
Chẳng biết từ lúc nào Triệu Chí Huy đã tới cạnh bên cô, gã nói một cách chắn chắn:
- Hôm nay Long Mộ Thần sẽ không tới đâu.