- Diệp Tiểu Tịch, em nghĩ nếu tôi muốn làm gì em thật thì em sẽ chống cự được ư?
Anh cất giọng khe khẽ hỏi lại.
Diệp Tiểu Tịch nản luôn, Long Mộ Thần lại đang cố ý trêu cô.
- Vậy…
Diệp Tiểu Tịch hơi bối rối, cô định nói gì đó nhưng lại thôi.
- Đừng suy nghĩ quá nhiều.
Long Mộ Thần khuyên nhủ:
- Giao cho tôi xử lý mấy việc khác đi.
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh đầy kinh ngạc, rõ ràng là cô còn chưa nói mà anh đã biết cô định nói gì rồi à?
Cũng đúng, Long Mộ Thần chạy đến tìm cô muộn thế này, hẳn là anh đã biết chuyện gì vừa xảy ra rồi.
- Ngủ sớm chút đi.
Long Mộ Thần xoa xoa đầu cô.
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh với vẻ oán trách, xoa đầu cô làm chi, cô có phải con nít đâu.
Anh đi mất, Diệp Tiểu Tịch quấn chăn lăn qua lăn lại trong tâm trạng xấu hổ.
Vừa rồi sao cô lại hôn môi Long Mộ Thần chứ!
Diệp Tiểu Tịch xoa xoa gương mặt đã nóng lên, trái tim còn đang đập thình thịch. Cô chợt nhận ra không phải là mình không có cảm giác gì với Long Mộ Thần.
Cô có thể tìm nhiều lý do để lừa anh nhưng không thể lừa nổi trái tim mình.
Lúc mới bắt đầu, Diệp Tiểu Tịch cảm thấy anh rất nguy hiểm nên tránh xa anh theo bản năng. Giờ đây cô mới hiểu được cảm giác “nguy hiểm” này là gì, bởi anh là người quá hấp dẫn, cô sợ tiếp xúc gần gũi với anh thì sẽ khó có thể cầm lòng rung động trước anh.
Cô chưa từng có cảm giác đó với người khác, sự rung động khác lạ này làm cho cô sợ hãi.
Giờ nghĩ lại, cô thấy trước kia mình thật quá buồn cười.
Nhưng mà… cảm giác của Long Mộ Thần đối với cô là như thế nào đây?
Diệp Tiểu Tịch có phần mơ hồ không rõ.
Nếu chỉ xem cô là ứng cử viên tuyển chọn cho vị trí người mang thai hộ thì sau khi việc này xảy ra, Long Mộ Thần hoàn toàn có thể bo bo giữ mình, tách bạch quan hệ với cô.
Nhưng anh lại là người đầu tiên tìm thấy cô, lại còn đưa cô về nhà họ Long như thể chẳng sợ người khác phát hiện ra vậy.
Thôi, không nghĩ nữa.
Bị giày vò đến tối muộn, Diệp Tiểu Tịch đã mệt lả người, cô chìm hẳn vào giấc ngủ.
Sáng sớm tỉnh giấc, Diệp Tiểu Tịch phát hiện có một bộ quần áo sạch được đặt bên cạnh giường.
Ngoại trừ quần áo còn có di động của cô và các loại giấy tờ khác.
Long Mộ Thần chuẩn bị hết những thứ này à? Anh cố ý mang đồ của cô đến cho cô sao?
Cô vội vàng cầm điện thoại lên, không biết chuyện của cô đã ồn ào tới mức nào rồi.
Vừa mở điện thoại lên, Diệp Tiểu Tịch cảm thấy lòng mình nặng trịch.
Cô cũng hiểu sơ sơ về những gì vừa xảy ra, thế nhưng diễn biến vượt quá dự liệu của cô rồi.
Cư dân mạng ném đá cô tơi tả, chủ yếu là vì mấy bức ảnh.
Ảnh cô ngồi trên xe Long Mộ Thần, xe Hàn Tư Viễn, xe An Tử Dục và cả xe của Lăng Dật Phong đều bị người khác lén chụp lại.
Mỗi lần lên một chiếc xe sang khác nhau, mọi người đều cho rằng cô đang bị bao nuôi.
Bài viết trên diễn đàn trường cũng bị đào lên, Lý Mộng Tuyết dùng trạng thái ẩn danh tiếp tục bôi xấu cô lần nữa. Mọi người đều cho rằng cô đã gian lận trong lúc tham gia dự tuyển người mang thai hộ.
Bây giờ ngay cả trường học cũng đã lan truyền tin đồn muốn đuổi học cô để răn đe.
Tuy rằng việc này làm cô thấy khổ sở nhưng lại không quá bất ngờ.
Điều làm cô kinh ngạc chính là tất cả mũi dùi đều chỉ thẳng vào Long Mộ Thần.
Đám truyền thông còn tuyên bố hùng hồn rằng buổi dự tuyển người mang thay hộ có điều khuất tất, hơn nữa tin tức này do nội bộ Long thị truyền ra ngoài làm cho nó càng đáng tin hơn.
Long thị vẫn giữ im lặng, tất cả mọi người đều đang sốt ruột muốn nghe phát biểu của tập đoàn. Thậm chí cổ phiếu Long thị cũng bị ảnh hưởng mạnh bởi sự kiện này.
Sao tin tức này được truyền ra từ nội bộ Long thị được? Diệp Tiểu Tịch không nhịn được nhíu mày, không thể nghĩ thông.
Long Mộ Thần định xử lý việc này thế nào đây?
Cô rửa mặt xong thì rời khỏi phòng, chuẩn bị đi tìm anh.
- Cô Diệp, tỉnh rồi à?
Má Trương ở ngoài cửa đang nhìn cô đầy vẻ yêu thương.
- Má Trương cứ gọi con là Tiểu Tịch là được rồi, cô Diệp thì khách sáo quá ạ.
Diệp Tiểu Tịch cười nhẹ.
- Được, Tiểu Tịch.
Má Trương hỏi:
- Má chuẩn bị bữa sáng cho con nhé, con muốn ăn gì không?
- Không cần phải phiền vậy đâu ạ, con không đói lắm.
Diệp Tiểu Tịch hỏi:
- Long Mộ Thần đang ở đâu vậy ạ?
- Cậu chủ đang ở phòng làm việc đấy, con đi tìm cậu ấy đi.
Má Trương cười cười:
- Má xuống lầu chuẩn bị vài món cho con, không ăn sáng là không được đâu đó.
Nóng xong, má Trương vui vẻ đi xuống lầu.
Sắc mặt Diệp Tiểu Tịch hơi phiền muộn, ít nhất phải nói cho cô biết phòng làm việc ở đâu chứ.
Thôi được, tự cô đi tìm vậy.
Diệp Tiểu Tịch đi đến một căn phòng gần đó rồi thuận tay đẩy cửa.
Cửa phòng đang khóa, Diệp Tiểu Tịch hơi kinh ngạc. Cô không nhịn được mà bắt đầu tưởng tượng, chẳng lẽ trong đây có thứ gì đó không thể để cho ai thấy à?
- Em đang làm gì thế?
Thanh âm Long Mộ Thần truyền đến sau lưng cô.
Diệp Tiểu Tịch đang đứng trước cửa phòng, vừa nghe thấy tiếng của anh thì hoảng đến mức vội vàng xoay người lại. Cô chột dạ đáp như một đứa bé vừa mắc lỗi:
- Tôi đi tìm phòng làm việc của anh.
- Tìm phòng làm việc làm chi?
Anh hỏi.
- … Tìm anh.
Diệp Tiểu Tịch cạn lời.
Khóe môi Long Mộ Thần hơi cong lên, anh hỏi bằng giọng dịu dàng:
- Vết thương ở chân sao rồi?
Diệp Tiểu Tịch ngẩn ra, cô lắc đầu nói:
- Ổn rồi.
Nếu Long Mộ Thần không nhắc thì cô cũng suýt quên mất. Không ngờ anh còn nhớ vết thương của cô, đáy lòng cô bất giác ấm sực lên.
- Có muốn vào xem không?
Đôi mắt Long Mộ Thần trở nên sâu thẳm.
- Hở?
Diệp Tiểu Tịch quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, cô lắc đầu nguầy nguậy:
- Không cần đâu.
Vừa rồi bởi vì phòng đang khóa nên cô tò mò trong nhất thời thôi, cô không quá thích dòm ngó việc riêng tư của người khác.
Long Mộ Thần tựa như chẳng hề nghe thấy, anh mở cửa, đôi mắt vẫn sâu thăm thẳm:
- Vào đi.
Diệp Tiểu Tịch đi vào với vẻ lúng túng.
Gian phòng rất sạch sẽ, hẳn là có người quét dọn thường xuyên. Phòng được trang trí cực kỳ thanh nhã làm người ta cảm thấy thoải mái.
Ánh mắt Diệp Tiểu Tịch chạm vào khung ảnh chụp trên mặt bàn.
Trên đó ghi lại hình ảnh một đôi nam nữ trẻ tuổi đang ôm lấy nhau tươi cười vui vẻ. Hơn nữa, không biết vì sao, Diệp Tiểu Tịch cảm thấy rất thân thiết với hai người trên ảnh.
- Đây là…
Diệp Tiểu Tịch không nhịn được cầm ảnh chụp lên.
- Bố mẹ tôi, chụp lúc còn trẻ đấy.
Đôi mắt sâu thẳm của Long Mộ Thần nhìn về phía cô.
- Nhất định là bọn họ rất yêu nhau.
Diệp Tiểu Tịch cười khen:
- Vậy giờ bọn họ đang ở đâu?
- Qua đời nhiều năm rồi.
Thần sắc Long Mộ Thần trở nên ủ dột.
- Xin lỗi…
Diệp Tiểu Tịch lúng túng buông ảnh chụp.
- Không sao, em không biết mà.
Long Mộ Thần trả lời thàn nhiên:
- Em tìm tôi có việc gì à?
- Ừ.
Diệp Tiểu Tịch nhíu mày, nói:
- Dường như chuyện của tôi liên lụy đến anh rồi. Bọn họ đều đang cho rằng có ẩn tình đằng sau đợt tuyển chọn người mang thai hộ… Anh định giải quyết thế nào?