Bỗng nhiên gã ngẩng đầu lên, cười khẽ một cái với Diệp Tiểu Tịch
Lâm Hân và Từ Văn Văn lập tức chắp tay trước ngực lộ vẻ háo sắc.
- Trông người này buê đuê quá …
Diệp Tiểu Tịch không nhịn được phê bình.
- Buê đuê gì chứ!
Từ Văn Văn lập tức nổi giận, ngay sau đó, đôi mắt cô biến thành trái tim.
- Đây rõ ràng là phóng đãng! Anh ấy cũng đẹp trai thật đấy, không ngờ lại có người mặc vest màu đỏ rượu đẹp như vậy, mà người còn phóng đãng hơn cả bộ đồ của mình nữa!
- Tiểu Tịch, anh ấy chính là Long Mộ Thần sao?
Lâm Hân háo sắc hỏi.
- Không phải.
Diệp Tiểu Tịch lắc đầu.
- Diệp Tiểu Tịch, cậu còn muốn gạt bọn mình à?
Từ Văn Văn tức giận nói:
- Lẽ nào cậu không thấy anh ấy luôn cười với cậu hay sao? Hơn nữa nam thần nói sẽ đón chúng ta mà, nếu anh ấy không phải là nam thần thì là ai chứ?
- Mình lừa mấy cậu làm gì, cậu không thấy anh ta lái xe thể thao à?
Diệp Tiểu Tịch cạn mọe lời.
- Nếu đúng là Long Mộ Thần, hai cậu sẽ ngồi ở đâu đây, trên bánh xe chắc?
Từ Văn Văn và Lâm Hân lập tức tịt ngòi.
An Tử Dục chợt giơ ngón tay lên, ra hiệu giữ im lặng.
Ký túc xá nữ đương ổn ào trong nháy mắt đã yên tĩnh trở lại.
- Diệp Tiểu Tịch.
An Tử Dục nhìn về phía cô hô to.
Diệp Tiểu Tịchgiật mình, sao An Tử Dục lại tới đây tìm cô vậy nhỉ?
Từ Văn Văn và Lâm Hân cũng giật mình nhìn sang cô.
- Mình nói nè Tiểu Tịch, cậu quen được một anh chàng cao ráo, đẹp trai, giàu có lại phong cách như thế này từ bao giờ vậy?
Diệp Tiểu Tịch chưa kịp trả lời thì lại nghe thấy An Tử Dục nói tiếp:
- Tôi có quà muốn tặng cho em.
Đoạn gã mở cốp xe ra, một chùm bóng bay đột nhiên bay ra ngoài, rồi bay về phía Diệp Tiểu Tịch.
- Wow!
Nhóm nữ sinh phát ra âm thanh ngạc nhiên hâm mộ, nhưng tiếng kinh hô của họ nhanh chóng thay đổi.
- Ơ?
Dưới bong bóng còn treo một chùm cúc trắng, mà dưới bó hoa kia là một bức thư pháp màu trắng giống như câu đối viếng vậy, viết bốn chữ to oành ‘ Tiếng Thơm Muôn Đời!’
Từ Văn Văn và Lâm Hân cũng ngớ ra, một lúc sau, hai người họ chợt cười ha hả một trận.
Trông thấy hai người kia cười phá lên, Diệp Tiểu Tịch tức đến nghiến răng.
- Ha ha ha mình còn tưởng anh ta muốn tỏ tình với Tiểu Tịch chứ...
- Làm gì có ai lại lấy hoa cúc trắng đi tỏ tình! Ha ha ha Tiểu Tịch à, sao cậu lại đắc tội với anh ta vậy?
- Sao mình biết được!
Diệp Tiểu Tịch tức đến mức siết chặt tay, cô chạy về phía cổng ký túc xá đầy tức giận.
- Hôm nay không dạy anh ta một trận thì mình viết ngược tên mình lại cho các cậu xem!
Nghe thấy từng trận cười to từ ký túc xá nữ truyền tới, An Tử Dục vẫn chưa bình tĩnh lại.
Rõ ràng gã chuẩn bị hoa hồng mà, hơn nữa câu đối cũng là màu đỏ luôn, trên đấy còn viết mấy lời tỏ tình nữa. Sao lại biết thành thế này?
Chợt trong đầu An Tử Dục hiện lên dáng vẻ nham hiểm của Long Mộ Thần.
- Tên khốn này!
An Tử Dục tức tối thầm mắng.
- An Tử Dục!
Diệp Tiểu Tịch hùng hổ lao xuống, vẻ mặt đầy tức giận:
- Tôi có thù oán gì với anh, mà anh lại chế nhạo tôi như thế?!
An Tử Dục lúng túng vươn tay ra, muốn giải thích:
- Tiểu Tịch à, em hãy nghe tôi giải thích...
Diệp Tiểu Tịch lạnh lùng, chợt cầm lấy cánh tay của An Tử Dục, vặn mạnh một cái!
An Tử Dục căn bản không đề phòng, chờ tới khi gã phản ứng lại thì đã bị Diệp Tiểu Tịch đè lên xe rồi, còn tay gã thì bị cô vặn ra sau lưng khiến cho gã không dùng lực được.
Bây giờ An Tử Dục cảm thấy dở khóc dở cười, vốn dĩ gã tới đây để tỏ tình mà, nhưng lại biến thành một trò cười, còn bị đối tượng tỏ tình dạy dỗ một phen.
Thì ra Diệp Tiểu Tịch biết đánh người thật, hơn nữa lại thuần thục cầm nã thủ như thế, chắc hẳn từ nhỏ đã có người dạy cho cô rồi.
- Tiểu Tịch à, đây chỉ là hiểu lầm thôi...
An Tử Dục bất đắc dĩ.
Nhưng gã vẫn chưa kịp giái thích thì nghe thấy một giọng nói nghiêm túc:
- Xe ai thế? Chỗ này không cho đỗ xe, bộ cậu không biết à?
Người vừa lên tiếng trách mắng gã chính là dì quản lý ký túc xá nữ, An Tử Dục đáp với vẻ bất đắc dĩ:
- Là xe của cháu.
- Chỗ này cho phép cậu đỗ xe hả? Đã lớn từng này sao không hiểu chuyện thế hả...
Dì quản lý ký túc xá bắt đầu dạy dỗ gã không ngừng nghỉ.
Diệp Tiểu Tịch vừa thấy dì quản lý bật mode dài dòng thì thở phào nhẹ nhõm, buông An Tử Dục ra.
- Cháu đi ngay đây, đi ngay mà.
An Tử Dục xấu hổ mở cửa xe.
Dì quản lý ký túc xá không hài lòng kéo gã lại:
- Lẽ nào cậu cho rằng chỗ này muốn đến thì đến, muốn đi thì đi à? Mau đưa tiền phạt đây...
Trông thấy dáng vẻ thảm hại của An Tử Dục, lúc này Diệp Tiểu Tịchmới nguôi giận. Cô hừ một tiếng rồi xoay người trở về ký túc xá.
Trong ký túc xá, Từ Văn Văn và Lâm Hân cười đến ná thở.
- ... Tiểu..Tiểu Tịch
Từ Văn Văn xoa má nói:
- Chuyện khi nãy đã bị người ta đăng lên weibo rồi đấy. Ha ha ha, anh chàng cao ráo, đẹp trai, giàu có lại dùng hoa cúc trắng và câu đối viếng để tỏ tình, chuyện này sắp trở thành đề tài hot nhất rồi!
- Ha ha ha, có nhiều meme ghê, mình muốn save lại hết!
Lâm Hân nhanh chóng di chuyển chuột.
- Không phải chứ?
Diệp Tiểu Tịch không nhịn được rên một tiếng:
- Mình không muốn nổi tiếng đâu, hơn nữa lại là chuyện kỳ cục thế này...
- Yên tâm đi.
Lâm Hân đáp:
- Trên post không hề nhắc đến cậu. Nhưng mà chuyện hài này chắc là đủ cho toàn trường cười cả năm luôn đấy.
Diệp Tiểu Tịch khóc ròng, trong lòng hết sức bực bội.
- Có điều Tiểu Tịch à, anh ta là ai thế?
Lâm Hân hỏi với vẻ tò mò.
- Hình như là bạn của Long Mộ Thần, tên là An Tử Dục.
Diệp Tiểu Tịch đáp.
- An Tử Dục?!
Đôi mắt Từ Văn Văn và Lâm Hân lập tức sáng rực.
- Anh ta nổi tiếng lắm à?
Diệp Tiểu Tịch ngạc nhiên hỏi.
- Tất nhiên rồi!
Lâm Hân đáp:
- Tuy không thể xem anh ta là một cậu ấm an phận, nhưng lại là cậu ấm đẹp trai nhất! Không ngờ ngoài đời còn đẹp hơn trong anh nhiều! Lại còn phong cách như vậy, thật mê người!
Diệp Tiểu Tịch lập tức đen mặt lại, cô chẳng có chút ấn tượng tốt với An Tử Dục.
- Đừng nói mấy chuyện này nữa.
Từ Văn Văn nhắc nhở:
- Lâm Hân chúng ta phải trang điểm cho Tiểu Tịch nhanh lên, sắp đến trưa rồi!
Diệp Tiểu Tịch bất đắc dĩ rên lên:
- Này! Sao hai cậu nhớ rõ thế!
Sau khi An Tử Dục nghe dì quản lý niệm kinh xong, đóng tiền phạt cho dì thì dì quản lý mới để cho gã lái xe đi.
An Tử Dục vô cùng bực bội, gã bực dọc lấy di động ra, bấm số Long Mộ Thần.
- Cậu An chơi vui không?
Long Mộ Thần thản nhiên hỏi.
An Tử Dục suýt chút nữa tức đến ói máu.
- Long Mộ Thần, cậu giỏi lắm!
- Ha ha, quá khen rồi.
Giọng điệu Long Mộ Thần vẫn bình tĩnh như cũ, ánh mắt chợt lóe.
- Tử Dục, đừng chọc cô ấy nữa.
Ai cũng được ngoại trừ An Tử Dục ra.
Nếu là người khác thì anh sẽ không quan tâm, cũng không xem bọn họ là đối thủ. Nhưng giữa An Tử Dục và cô ấy từng có hôn ước đấy.