Tiêu Trì Dã xuống ngựa, nói: “Đại nhân có lòng quá.”
Chu Quế theo Tiêu Trì Dã cùng đi vào trong, mặt mày hồng hào nói: “Xem quân báo của Đàm Đài tướng quân, quần phỉ tại phía đông bị bắt làm tù binh rồi, triệt để tan tác rồi. Hầu gia tự mình đi truy Lôi Kinh Trập, đây thật sự là… thật sự là tốt quá!”
Tiêu Trì Dã đã nhìn thấy Thẩm Trạch Xuyên, Thẩm Trạch cũng nhìn thấy Tiêu Trì Dã rồi. Mấy cận vệ đi theo sau Thẩm Trạch Xuyên. Kiều Thiên Nhai nhấc đèn lồng, hiển nhiên là chờ đã lâu. Hắn đáp Chu Quế: “Chuyện có liên quan Lôi Kinh Trập, sáng mai ta vẫn cần cùng đại nhân nói chuyện trong thư phòng.”
Chu Quế cho là Tiêu Trì Dã chạy đã mệt, vội vã gật đầu nói “Được”. Khổng Lĩnh thì thông suốt hơn hắn chút, tuy rằng không quen nhưng cũng biết e ngại chuyện của người ta, vì vậy tùy tiện tìm cái cớ, dẫn Chu Quế rời đi.
Thần Dương tiến lên dẫn ngựa, cận vệ phía sau đồng thời quỳ một chân trên đất, nói rằng: “Chúc mừng chủ nhân chiến thắng trở về!”
Tiêu Trì Dã giải hết giáp tay cùng Bá Vương cung, nói: “Đứng lên đi. Đợi bao lâu rồi?”
Thẩm Trạch Xuyên cầm lấy đèn lồng từ tay Kiều Thiên Nhai, quay người cùng Tiêu Trì Dã đi trên đường, nói: “Một lúc thôi.”
Tiêu Trì Dã hạ ngón tay nhấc lấy đèn lồng từ trong tay Thẩm Trạch Xuyên. Thẩm Trạch Xuyên cầm lấy giáp tay mà hắn mới cởi xuống, lật xem.
Tiêu Trì Dã thấy thế thì nói: “Giáp tay này là vật cũ mấy năm trước rồi, thép do Ly Bắc rèn, dây thừng da bên trên vẫn là đồ Khuất Đô trực tiếp cấp cho tám đại doanh. Lần trước ở đây lúc kéo Bá Vương cung đã mài nứt nó, trước khi về Ly Bắc ta nghĩ cách thay cái khác vậy.”
Dây thừng da trên giáp tay đúng là đã bị mài nứt, Thẩm Trạch Xuyên dò xét mấy lần, nói với Kiều Thiên Nhai: “Trước tiên gác qua đi.”
Tiêu Trì Dã thấy hai người đi phương hướng không đúng, không khỏi quay đầu lại nhìn vị trí Chu phủ, lại nhìn Thẩm Trạch Xuyên, hỏi: “Chúng ta chuyển ra ngoài rồi à?”
“Đương nhiên phải dọn ra, ” Thẩm Trạch Xuyên cất bước lên bậc, “cứ ở trong phủ Chu Quế cũng không tiện, đầu năm hắn còn mới có cháu, người một nhà đều chen trong hai cái viện, chật chội lắm. Trước đó vài ngày ta đã sai người hỏi thăm tin tức rồi, vừa vặn nhìn trúng một tòa trạch bên này.”
Lúc y nói chuyện hai người đã tiến vào ngõ hẹp, đường lát đá nối thẳng hướng cửa lớn. Tiêu Trì Dã đánh giá: “Sát bên phố chính, cũng gần nơi Chu Quế, lúc thường thương nghị thuận tiện, vị trí chọn rất đẹp.”
“Có một khuyết điểm, ” Thẩm Trạch Xuyên dẫn Tiêu Trì Dã bước vào cửa, nói, “là rộng quá rồi, người của chúng ta ít ỏi lắt nhắt gộp lại cũng chẳng vừa mấy cái viện này.”
Tiêu Trì Dã nhìn thấy trước tòa trạch bố trí đài lên ngựa, gạch xanh xếp chồng. Điêu khắc trên cột trụ cửa thô, hoa văn không tinh tế như bên Khuất Đô, Quyết Tây, mà có chút ý tứ như Ly Bắc cùng Biên Sa. Năm cái viện đối với hai người bọn họ mà nói quả thực lớn quá. Toà trạch lúc Tề Huệ Liên còn làm chủ cung thái phó được ngự ban cho cũng không chênh lệch với cái này là bao, dù thêm tôi tớ cũng ở chẳng lấp kín được, huống hồ hai người bọn họ không có dòng dõi, cũng không có thiếp thất. Vách đá nhìn có chút tuổi tác, thế nhưng tầng mái hiên làm theo khí thế mạnh mẽ, không chắn sáng, là kiểu dáng Tiêu Trì Dã yêu thích.
“Không sao, ” Tiêu Trì Dã vào cửa rồi lại dắt Thẩm Trạch Xuyên, “để sư phụ ở một viện, ngươi và ta một viện, mấy huynh đệ bọn họ một viện, sau này còn có thêm người vào nữa, dựa theo thân phận phân chia, đợi đến khi bảy mươi tám mươi tuổi, kiểu gì cũng thấy được ngày đầy kín.”
“Viện sau trống, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “viện sau và gian nhà phụ đều phải thêm người, những viện này đều thông nhau, không sai người coi chừng thì không được, lúc bọn hắn luân phiên trực ban phải làm phiền chút.”
Hai người bọn họ ở phía trước bàn tính ngày sau nên mua thêm những thứ gì, phía sau Đinh Đào liền lấy sổ ghi lại con đường, nhỏ giọng nói: “Tòa trạch này tuy không lớn bằng vương phủ của chúng ta ở Khuất Đô, nhưng mà đi vòng vèo quá. Nếu ta mà phải ở khu sau, mỗi chuyện thuộc đường thôi đã mất gần nửa tháng rồi.”
“Không để ngươi đơn độc làm nhiệm vụ, có Cốt Tân dẫn theo rồi, sợ cái gì?” Kiều Thiên Nhai nói, “Tòa trạch này không rẻ, chủ tử ta mua mà mắt cũng chẳng chớp, giàu nứt đố đổ vách nhỉ.”
Đinh Đào ưu thương đầy mặt, lại viết viết vài nét bút, nói: “Huynh không hiểu rồi, chính là bởi có Tân ca dẫn nên mới có thể lạc đường đấy. Haiz, Tân ca thật là kỳ quái, ở trong quân làm trinh sát, ở bên ngoài điều tra việc, mấy cái địa phương xa lạ đó đều nắm bắt rõ rõ ràng ràng, vừa về tới nhà chúng ta thì lại không nổi nữa, hầu như toàn rẽ sai viện. Lúc huynh ấy còn ở trong nhà Ly Bắc ấy, thường vòng đi nơi khác lắm. Ta kể cho huynh nghe, trong viện đó có một người tên là Thuý Lan tỷ tỷ, thị nữ bên cạnh thế tử phi, ôn nhu dịu dàng, mỗi lần Tân ca đi sai đường, đều là nàng dẫnhuynh ấy về, còn cho ta kẹo, dù sao… Á á cái gì đấy!”
Cốt Tân lấy một tay kẹp Đinh Đào, bịt kín cái miệng của hắn, ngó Kiều Thiên Nhai vài lần, nói: “Phi lễ chớ nghe.”
“Ta còn chưa nghe ra chỗ nào ‘phi lễ’ đây, ” Mặt Kiều Thiên Nhai lộ vẻ vô cùng kinh ngạc, khẽ vỗ vỗ tay, “ngươi thì lại tự mình đóng đinh xác nhận rồi.”
“… Bên này loại cây trúc khó sống, mấy ngày nữa ta tìm loại khác.” Tiêu Trì Dã nói rồi quay đầu lại, nhìn bọn họ hỏi, “Đêm nay ai gác đêm?”
Thần Dương vẫn luôn mang tâm sự nặng nề, nghe vậy thì nói: “Một mình ta trông coi, mấy hôm nay đều là bọn họ luân phiên rồi.”
Tiêu Trì Dã biết Thần Dương đây là muốn bẩm báo sự tình với riêng mình, liền gật đầu, không hỏi nhiều nữa. Hắn vừa vào thành nhìn thấy thần sắc lúc Thần Dương đón mình liền biết là có việc. Lúc về tới viện nước nóng đã chuẩn bị xong, nhân lúc Tiêu Trì Dã đi tắm, Thẩm Trạch Xuyên gọi người làm nóng cơm canh.
Trời nóng nực, cửa phòng chính mở cả hai bên, chỉ rủ xuống tấm rèm trúc chắn muỗi. Vải thưa che cửa đều là mới đổi, dưới hành lang đặt một vại đồng bụng lớn, nuôi hai con cá chép đỏ, nổi ba, bốn đóa sen thanh. Trong viện trồng vài cây xanh, làm nổi bật ánh sáng ấm áp từ trong phòng chiếu ra, vây quanh Thần Dương đang ngồi ngẩn ngơ.
Thần Dương mặc áo choàng cũ, bọn họ chạy cả đường tới đây, y phục đã đều bị cọ mài đến tàn tạ. Thẩm Trạch Xuyên xin đại phu nhân của Chu Quế tìm thợ may tới đo cho từng người bọn họ, đợi thêm vài ngày nữa là có thể thay y phục mới.
Thần Dương cùng tuổi Triều Huy, thế nhưng Triều Huy đã thành gia lập nghiệp, hắn vẫn là thống lĩnh cận vệ, vẫn đi theo các huynh đệ ở chung một chỗ, thoạt nhìn thì chú ý lịch sự nhất, trên thực tế cũng qua loa sơ sài. Lúc này hắn ngồi dưới mái hiên, bị muỗi chích vài nốt, trong lòng lại loạn tùng phèo, còn đang cân nhắc xem lát nữa báo cáo Tiêu Trì Dã như thế nào.
Rèm trúc mở phân nửa, Thẩm Trạch Xuyên đã thay đổi thường phục trong nhà. Y nói với Thần Dương: “Buổi tối trông coi cửa thành suốt, ngồi đây còn phải cho muỗi ăn, vào cùng Sách An dùng cơm tối đi đã.”
Thần Dương đứng dậy đáp lại, đi theo vào.
Tiêu Trì Dã còn chưa đi ra, cơm nước rất đơn giản, bọn họ rất ít khi ăn thịt cá. Bây giờ Kỷ Cương trở lại rồi, ông coi sóc thức ăn chằm chằm, cái gì nên ăn cái gì bổ dưỡng đều dựa theo thực đơn đã cùng Tề Huệ Liên xác định lúc trong chùa Chiêu Tội. Mấy cận vệ bọn họ đều thích uống rượu, Kỷ Cương trước đây cũng thích uống, làm đồ nhắm rượu thì tay nghề số một.
Thần Dương ngồi trên chiếu, thị nữ bày cơm nước ra trên chiếc bàn con trước mặt hắn.
Trong phòng rất yên tĩnh, Thần Dương cúi đầu ngồi, nghe người hầu lui ra. Thẩm Trạch Xuyên ngồi ở bên cạnh, thật sự không câu nệ như Thần Dương. Y mặc áo trắng rộng, khi cử động lộ ra cổ tay, sự tinh tế từ dung mạo tản đi mấy phần, ngược lại có chút khiến người buông lỏng mà không chú ý tiểu tiết.
Nếu hai người ngồi lâu, có lẽ sẽ không tự giác được bị đối phương ảnh hưởng.
Thần Dương cảm thấy Thẩm Trạch Xuyên vào lúc này có chút cảm giác an tĩnh của Tiêu Trì Dã, đều có khí thế từ từ khiến người an tâm.
“Lo lắng quá nhiều lại không ổn, ” Thẩm Trạch Xuyên đặt đũa gỗ, y không nhìn Thần Dương, chỉ nói, “ngươi cứ báo cáo như thực chất, không thêm một chữ, không đổi một từ, kể sự tình cho hắn biết, hắn tự có ý nghĩ riêng. Thường nói người trong cuộc mơ hồ, kỳ thực không hẳn, hắn ở trong đó, so với người khác còn hiểu rõ hơn, có lẽ hắn còn nghĩ tới sớm hơn ngươi nữa đấy.”
Thần Dương cúi đầu trầm mặc hành lễ.
“Nếu ngươi xem thường hắn, tức là xem thường chính ngươi rồi.” Thẩm Trạch Xuyên chậm rãi nói, “Hắn chọn các ngươi từ trong ngàn vạn người, sao không phải là các ngươi từ trong ngàn vạn người chọn hắn. Sau này còn có gió táp mưa rào, sóng to gió lớn, nếu như mỗi một việc ngươi đều giống tối nay trù trừ, rề rà như vậy sớm có ngày sẽ không theo kịp bước chân của hắn. Bọn họ chỉ biết Tiêu Trì Dã sáu năm trước, nhưng ngươi nhìn thấy lại là Tiêu Trì Dã được mài giũa ra bén nhọn trong sáu năm này. Thần Dương và Triêu Huy đều là ánh mặt trời¹, Tiêu Trì Dã và Tiêu Kí Minh đều là sói Ly Bắc, ngươi còn đang sợ cái gì? Không nên để cho thời gian Khuất Đô làm chính mình mê muội, các ngươi đã sớm ngang tài ngang sức với bọn họ rồi.”
<cite>¹Tên của họ quả thực đều có nghĩa là Ánh Bình Minh</cite>
Thần Dương vùi mặt trên chiếu, cổ họng mơ hồ tiết ra nghẹn ngào. Ngón tay hắn hơi cuộn tròn, hồi lâu không nói gì. Hắn tự hiểu chuyện của chính mình không quá quan trọng cho nên không nói, mặc dù hắn không chịu nỗi oan không thể biện bạch như Cốt Tân, nhưng cũng cảm nhận được sự lạnh nhạt trong nhà đối với mình. Mấy ngày nay hắn trằn trọc trở mình, chính là bởi vì không biết nên làm sao mở miệng với Tiêu Trì Dã, lúc hắn cùng Cốt Tân rời khỏi Ly Bắc thậm chí đã âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Khi Thần Dương rời Ly Bắc, mọi thứ không hề kém hơn so với Triêu Huy. Chuyện gì hắn cũng đều không chịu thua kém, sợ bị nhất người ta cho là hắn kém cỏi hơn Triêu Huy, cho nên không ngừng đề cao yêu cầu với chính mình. Nhưng hắn trở lại được nửa tháng, lại có ý nghĩ tránh né Triêu Huy.
Hắn sợ rồi.
Mỗi một khắc hắn đều cho là mình đã thua rồi.
Hắn là tâm phúc của Tiêu Trì Dã, cũng là một phần khi Tiêu Trì Dã cùng Tiêu Kí Minh bị đem ra so sánh. Một khi chính hắn sinh lòng sợ hãi trước, như vậy Cốt Tân cùng Đinh Đào bên dưới cũng thế sẽ chịu ảnh hưởng theo, bọn họ sẽ không cách nào tiếp tục cùng nhóm cận vệ của Tiêu Kí Minh đánh đồng với nhau nữa, đây đối với Tiêu Trì Dã sắp đối mặt với sự dò xét hà khắc của Ly Bắc mà nói thì đúng là một loại trọng thương.
Tiêu Trì Dã không phải ai hết. Hắn không phải Tiêu Phương Húc cũng không phải Tiêu Kí Minh, hắn là chính hắn, đặc điểm hung hăng nhất của hắn chính là dũng cảm tiến lên và buộc phải quyết tâm. Thần Dương theo hắn, chính là giống như sóng cuồng hung mãnh. Thẩm Trạch Xuyên nói không sai, nếu như Thần Dương sợ hãi, sớm muộn gì cũng có một ngày hắn phải ở lại, bởi vì thứ ban đầu hắn lựa chọn chính là dám cùng Tiêu Trì Dã đơn thương độc mã ở lại Khuất Đô.
Tiêu Trì Dã còn chưa khô tóc, hắn khoác thường phục đi ra, thấy Thần Dương vẫn quỳ phục trên đất, bả vai rung rung thì không khỏi sững sờ, nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên. Thẩm Trạch Xuyên hơi xoè hai tay, tỏ thần sắc vô tội với hắn.