Thái hậu hôm nay không ngồi phượng liễn¹, nhân dịp khí trời trong lành nên mang Hoa Tam đi dạo trong vườn hít thở không khí trong lành. Bà hỏi: “Mộ Tần vẫn trông bên cạnh hoàng thượng sao?”
¹Phượng liễn: cỗ kiệu hoàng gia
Lưu Tương cô cô dìu thái hậu, nói: “Một tấc cũng không rời ạ.”
“Nàng làm xong phần này, sáu phần tình hoàng thượng dành cho nàng cũng có thể biến thành mười phần.” Thái hậu nói với Hoa Hương Y, “Hoạn nạn có nhau, phần tình ý này quả thực sâu nặng.”
“Mộ Tần nhìn nhỏ nhắn,” Hoa Hương Y đi theo từng bước, “nhưng cũng là cô nương gan dạ.”
“Lời này rất hay.” Thái hậu nói, “Hôm qua ta nghe thái y nói hoàng thượng đã không còn đáng ngại, không bao lâu nữa là tỉnh rồi. Đợi hoàng thượng tỉnh lại, Mộ Tần hẳn sẽ ra mặt. Ai gia thấy nàng lúc trước bị ngôn quan mắng đến không ra dạng người gì, bây giờ chính Hải Lương Nghi cũng phải than thở nàng là cô nương tốt. Việc này nếu là một người nhát gan, nào dám mạo hiểm?”
Hoa Hương Y mỉm cười, nhận bát sứ Thanh Hoa từ trong tay Lưu Tương, thả mồi cá xuống hồ, nói: “Không có lá gan, sao được hoàng thượng đặt trong lòng? Lúc ở cạnh Phan Như Quý kia nàng cũng rất biết tiến lui.”
Thái hậu xem cá koi trong hồ tranh nhau ăn mồi, nói: “Dịch bệnh này bùng phát kỳ lạ. Vốn có thể xử lý Mộ Tần, chỉ cần lấy lý do nàng ta mê hoặc thánh thượng rồi đuổi cổ nàng ra. Nhưng nàng lại thông minh, biết rằng sát cạnh hoàng thượng chính là kim bài miễn tử. Một cái chiếu cố này, kẻ tiếp theo bị phạt tội cũng chỉ còn Hề Hồng Hiên thôi. Lúc trước chèn ép Tiêu Trì Dã, thế gia cũng đã làm tổn thương Ngụy Hoài Hưng rồi, Phó Lâm Diệp kia cũng bị chê bai. Nói cho cùng, ai cũng không có ưu điểm. Trước mắt Cấm quân đã xử lý nhiệm vụ vừa gấp vừa khó là khơi thông kênh rạch như vậy, Tiêu Trì Dã phải được thưởng.”
“Hề Hồng Hiên cũng đáng phạt, ” Hoa Hương Y nói, “người không lo xa tất có phiền gần. Cô mẫu, con thấy hắn được điều vào Hộ bộ khảo công ty liền đắc ý vênh váo, tai họa này lăn tới đầu hắn không phải trùng hợp. Nếu hắn cẩn thận, làm sao cho người khác cơ hội ám hại mình được? Bây giờ bị người xem là cục đá đưa cho Tiêu nhị kia giẫm, phạt hắn cũng là đáng. Còn nữa, lúc con hỏi thăm công việc của Khải Đông, nghe nói năm trước tuyết lớn, thế tử Ly Bắc cấp Trung Bác Tì Châu bốn vạn lượng bạc cứu tế, lần này Tiêu Nhị có thể thuyết phục Hộ bộ, cũng có công lao bốn vạn lượng này. Không nói những cái khác, Tì Châu bởi vậy mà thành kết giao với Ly Bắc rồi, về sau triều đình phái Bố chính sử đi quản lý sáu châu Trung Bác, cũng phải niệm mặt mũi Ly Bắc mấy phần.”
“Lần này được lợi nhất chính là Tiêu Trì Dã, nói là hắn thả dịch bệnh cũng không phải không thể.” Đầu ngón tay thái hậu xoa nát nhị liêu, rải vào trong hồ, “Thân thể Mộ Tần tốt như vậy, làm sao vẫn không có tin mang hoàng tự cơ chứ? Đuổi nàng không xong, cũng chỉ có thể giữ lấy nàng. Nàng mà có con, ai gia cũng không phải sầu ngày sau.”
Dòng dõi Lý thị trên thực tế cũng không ít, nhưng đông cung của Quang Thành đế tự vẫn, hoàng tử thân vương bên dưới thì chết chết phế phế, chỉ còn Hàm Đức đế cùng Lý Kiến Hằng. Hàm Đức đế tại vị tám năm, bởi vì thân thể không tốt, duy chỉ Ngụy Tần có hài tử. Nhưng mấy ngày quốc tang kia, Ngụy Tần cũng không một động tĩnh mà té giếng, nên thật sự chỉ còn Lý Kiến Hằng. Sau này Lý Kiến Hằng đăng cơ, phi tần trong cung cũng chậm chạp mãi không có tin tức mang thai.
Thái hậu nhìn không nổi chuyện Mộ Như từ viện của hoạn quan đi ra, vốn dự định chọn một nữ nhi thông minh lanh lợi từ Địch Thành Hoa gia làm phi tử cho Lý Kiến Hằng. Lý Kiến Hằng không phải loại người si tình, có vui mới ắt sẽ lạnh nhạt tình cũ. Nào ngờ Mộ Như không chỉ thông minh mà còn rất có can đảm, nhiều lần vì thái hậu mà thầm thì bên gối với hoàng thượng. Thái hậu luôn muốn nuôi dưỡng thái tử tương lai trong cung của mình, bây giờ thời thời khắc khắc đều nhìn chằm chằm vào bụng Mộ Như.
“Nói tới được lợi, Mộ Tần cũng nhân họa mà đắc phúc.” Hoa Hương Y lau tay, “Nàng còn có đệ đệ đấy, cô mẫu có nhớ không?”
“Tên là Phong Tuyền.” Lưu Tương cô cô ở phía sau nhỏ giọng nhắc thái hậu.
“Ai gia nhớ mang máng có người như vậy, ” thái hậu nói, “không phải hắn nhận Phan Như Quý làm ông sao? Phan Như Quý bị chém rồi, hoàng thượng vì Mộ Tần mà lén lút giữ người lại đúng hay không?”
“Phong Tuyền được cô mẫu cất nhắc, chắc chắn nhớ ân tình của cô mẫu.” Hoa Hương Y đỡ thái hậu, “Cô mẫu, hai tỷ đệ bọn hắn bây giờ không chỗ nương tựa, người cất nhắc đối với bọn họ mà nói chính là Quan thế âm bồ tát.”
Thái hậu đi mấy bước, nói: “Phong Tuyền đó là một hoạn quan, gọi hắn về đây. Chỗ trống hai mươi bốn nha môn nhiều như vậy, Lưu Tương, an bài một công việc cho hắn, xem như là nhớ tới tỷ đệ bọn hắn.”
Lưu Tương đáp một tiếng.
Thái hậu lại hỏi: “Khải Đông đã hồi âm chưa? Ngày cưới định vào ngày thu làm sao được. Thương quận Khải Đông ngày thu gió lớn, lúc đó gả con đi, ai gia không nỡ.”
Hoa Hương Y chỉ cười, Lưu Tương cô cô nói: “Lão soái hồi âm rồi, nói là toàn bộ do thái hậu làm chủ, an bài ngày lành tháng tốt là được. Ngoài truyền tin, còn đặc biệt vì tam tiểu thư mang theo mấy hòm tơ lụa Hà Châu, trang sức đội đầu cũng làm rất dụng tâm.”
“Hắn không nên dụng tâm sao?” Ý cười của thái hậu hơi thu lại, “Hắn đã được ân sủng tận trời rồi.”
Lưu Tương lập tức thấp người hành lễ, nói: “Là nên, để tam tiểu thư không oan ức, đội đón dâu Khải Đông tuyển tất cả đều là tướng quân có mặt mũi, người dẫn đội chính là Thích đại soái.”
Thái hậu hơi biến sắc mặt, nhưng đến cùng lại không tức giận, chỉ nói: “Ai gia đặc biệt trình sách tới Biên quận, muốn Biên Sa bá Lục Bình Yên tới đón, nhưng hắn tìm mọi cách khước từ, chẳng phải vì để ý mặt mũi Ly Bắc vương, không dám đáp ứng à? Lục thị đều là đám ngoan cố dốt nát! Ai gia trái lại muốn xem xem, sau này Ly Bắc có thể giúp bọn hắn cái gì đây. Thích Trúc Âm tới đón… Nàng là một nữ nhi, bối phận thấp hơn một bậc, thế mà Thích Thời Vũ cũng nghĩ ra được!”
Thái hậu bực bội chưa tiêu, bên kia một thái giám hấp tấp chạy tới, quỳ nói: “Thái hậu vạn an, vừa mới đây người trong tẩm điện đến, nói hoàng thượng tỉnh rồi!”
Lưu Tương vội nói: “Chuẩn bị giá!”
* * *
Đàm Đài Hổ đang khoác áo khắc mảnh gỗ, khắc cho Đinh Đào và tiểu Ngô một con dế lớn thô ráp xù xì. Thần Dương vén mành, bọn họ liền toàn bộ xuống giường, chỉnh tề hành lễ.
“Ngươi mới tỉnh, ngồi cũng được.” Tiêu Trì Dã ra hiệu bọn họ, ngồi xuống ghế, “Hôm nay làm sao rồi?”
“Hồi bẩm Tổng đốc, ” Đàm Đài Hổ lau vụn gỗ trên tay, “hết sốt rồi, cơm cũng ăn được rồi, hôm nay có thể làm việc ngay.”
“Không vội,” Tiêu Trì Dã mặc áo bào cũ gọn gàng, ngồi trên ghế chốc lát, “hôm đó ngã bệnh nhanh quá. Xưa nay ngươi vốn khoẻ mạnh, đây là sao vậy, quân y nói gì không?”
“Bệnh này thái y viện cũng nói không rõ nguyên do,” Đàm Đài Hổ nói, “ta cũng suy nghĩ, làm sao lại trúng vào ta? Lúc Cấm quân chúng ta huấn luyện ở thao trường, ta mình trần đội mưa mà cũng chưa từng nhiễm phong hàn. Tổng đốc sai Thần Dương chỉnh lý danh sách bị bệnh, ta cũng xem rồi, tuy rằng có già có trẻ, nhưng chủ yếu là thanh niên trai tráng.”
“Bệnh dịch này quỷ quái, ” Thần Dương nghe đến chỗ này liền nói, “có lẽ Trấn phủ đại nhân nói không sai, lần này không phải thiên tai, mà là nhân họa.”
Tiêu Trì Dã ngửa người suy tư, nói: “Bất luận là loại nào, đã qua lâu như vậy, chắc hẳn xử lý manh mối sạch sẽ rồi.”
“Bệnh thì ta bị cũng thôi đi, ” Đàm Đài Hổ nghĩ mà sợ, “nếu là Tổng đốc bị bệnh chắc tuần phòng Khuất Đô loạn mất!”
Tiêu Trì Dã ngẩn ra, tay đang vuốt nhẹ cũng ngừng lại. Hắn không nói lời nào, người khác cũng liền không dám tùy tiện xen vào lúc hắn trầm tư.
“Chưa từng nghĩ tới luôn ấy.” Một lúc sau Tiêu Trì Dã nở nụ cười chẳng sợ mảy may, “Thôi, một mớ bòng bong, đến thì chúng ta vẫn còn hậu chiêu, không cần sốt sắng vậy đâu. Hôm nay ngươi cũng nghỉ ngơi đã đi. Mấy bữa rồi ai chăm đám nhóc nhà ngươi?”
Đàm Đài Hổ không nghĩ Tiêu Trì Dã còn nhớ đến mấy nhóc nhà mình, trong mắt nóng lên, nói: “Trước khi vào đây ta đã gửi chúng cho Thần Dương rồi, hắn mang mấy đứa trẻ tới đại viện làm việc của Cấm quân. Có các huynh đệ chăm sóc chắc là không lo ăn uống, không có việc gì.”
“Nguyên hộ của Cấm quân phần nhiều là người bản địa Khuất Đô. Các ngươi là từ bên ngoài sung tiến vào, không có nhà cũng không có vợ, nuôi mấy đứa trẻ cũng không dễ dàng. Lần này ngươi lâm khó chuyện đào kênh rạch, lại đổ bệnh, tính công lao cứ để Thần Dương báo cho Binh bộ, đầu xuân thì thăng làm kinh lịch. Về sau ngoại trừ lương tháng, lấy từ khoản riêng của ta trong nội bộ Cấm quân phát cho ngươi một phần ngân lượng để nuôi bọn trẻ.”
Khoản riêng của Tiêu Trì Dã, chính là từ bổng lộc của Tiêu Trì Dã, đây xem như là Tiêu Trì Dã cho hắn.
Đàm Đài Hổ nghe vậy thì quỳ một chân xuống, nói: “Chuyện này làm sao được? Tổng đốc không trục xuất ta ra ngoài, vẫn giữ ta ở lại làm việc ta đã rất thoả mãn rồi!”
“Công tội bù lẫn nhau, ngươi đáng được nhận. Ta cho ngươi thì ngươi cứ lấy.” Tiêu Trì Dã đứng dậy, nói với Thần Dương, “Lần này ghi tất cả các binh đã đào kênh rạch vào sổ rồi chia bạc, dịch bệnh là chuyện liều mạng, lấy bạc đã tính là gì đâu? Về sau nếu lại có chuyện như vậy, dựa theo công tội mà đánh giá thăng chức sai phái, giống như lão Hổ vậy, một nhà già trẻ Tiêu Sách An ta đều gánh.”
Chút không thoải mái của Đàm Đài Hổ trước kia vào khắc này đã mất ráo. Hắn nhận ơn, cũng không muốn nhắc lại chuyện Thẩm Trạch Xuyên nữa. Tiêu Trì Dã tiếp tục xem mấy người bị bệnh trong Cấm quân, đều ấn định lời này. Ngay cả Đinh Đào nhỏ tuổi như vậy cũng không thiếu thưởng bạc.
Thẩm Trạch Xuyên uống thuốc, xem náo nhiệt ngoài cửa sổ.
Kiều Thiên Nhai gác chậu than lại, nướng mấy củ khoai tây, vừa gẩy vừa nói: “Người ta đều thăng quan phát tài rồi đó, chủ tử, ta thì làm sao?”
“Nhớ lấy đi.” Thẩm Trạch Xuyên đặt bát xuống.
Kiều Thiên Nhai hết sức chuyên chú nhìn củ khoai tây, miệng lại nói: “Tiêu Nhị có cách quản thuộc hạ, hắn có thể trong thời gian mấy năm củng cố Cấm quân thành tường đồng vách sát của một mình hắn, quả thực là hao phí tâm tư.”
“Liên quan đến an nguy, hao chút tâm tư cũng không kỳ quái.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Cấm quân là đao mới mài của hắn, đương nhiên phải càng vừa tay càng tốt. Đàm Đài Hổ là tướng lĩnh từ bên ngoài tiến vào Cấm quân. Dùng Đàm Đài Hổ dẫn đầu, quản nhóm người này không tốt sẽ là mầm tai hoạ.”
“Thời cơ cùng lòng người đều không thể thiếu, cái gì hắn cũng nắm thật vừa khéo, đối người vừa trấn áp vừa cho thưởng, dạy dỗ đến nỗi ngoan ngoãn vâng lời, mầm hoạ cũng biến thành hải thần châm rồi. Đàm Đài Hổ có cái tính tình này, về sau nếu có người khác hối lộ cả ngàn vàng cũng khó mà lay động tâm hắn.” Kiều Thiên Nhai lột vỏ khoai tây, thở dài một hơi, “So so sánh sánh, chủ tử, ngươi cũng lạnh tình lắm đấy.”
“Cẩm y vệ và Cấm quân không giống nhau. Cẩm y vệ đều là người có gia thế. Mỗi người đều kiêu căng tự mãn, lạnh tình mới vừa vặn. Không có sinh tử kiếp, tuyệt đối không thể thấy giao tình thật sự. Lòng ai cũng có cán cân. Hàn Thừa nhậm Chỉ huy sứ bao nhiêu ngày rồi, tặng phẩm xuống dưới cũng không ít, nhưng sau lưng có mấy người nhớ cái tốt của hắn?” Thẩm Trạch Xuyên dừng phút chốc, “Ăn khoai tây đi, muộn thì đừng ăn thịt. Ngươi đi theo ta, mập lên bảy, tám cân rồi đấy.”
Kiều Thiên Nhai nói: “Chủ tử muốn nghe khúc gì không? Ta biết gảy lại còn biết xướng. Bạc thì không cần đâu, nói chung thưởng hai miếng thịt là được.”
Thẩm Trạch Xuyên vô tình nói: “Ngươi ra ngoài đi.”
Kiều Thiên Nhai đi ra ngoài đúng lúc Tiêu Trì Dã trở về, hắn dịch sang bên nhường đường, Tiêu Trì Dã sải bước vào cửa, dùng chân móc cái ghế tựa, ngồi bên giường.
“Ngủ ngon không?”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Tàm tạm.”
Tiêu Trì Dã nói: “Tòa trạch kia của ngươi cũng bị dỡ rồi, qua hai ngày nữa ra ngoài ngươi sẽ ở đâu?”
Thẩm Trạch Xuyên thở dài: “Lưu lạc đầu đường thôi.”
Tiêu Trì Dã chống thân, xông tới thổi thổi y, nói: “Phía sau Mai trạch của ta có một cái viện nhỏ, hay là ngươi?”
“Kề quá gần, dễ khiến người sinh nghi.” Thẩm Trạch Xuyên khép áo lại, vết tích trên gáy chợt lộ ra.
“Cách quá xa, mấy ngày liền cũng chẳng được gặp một lần.” Tiêu Trì Dã giơ tay vuốt ve gáy y, ánh mắt lưu luyến trên dấu răng kia.
Đó đều là vết hắn cắn, như ngậm lấy con mồi, giữ một mảnh kia hôn toàn bộ.
Thẩm Trạch Xuyên ngước mắt nhìn hắn, nói: “Thượng triều thì gặp… này?”
Tiêu Trì Dã dời ánh mắt, nói: “Gặp lúc thượng triều không được thân mật.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn, “Quạt của ta đâu?”
Thần Dương đang nâng khay vén rèm, Tiêu Trì Dã nói ngay không chút nghĩ ngợi: “Mất rồi, Thần Dương làm mất rồi.”
Thẩm Trạch Xuyên nhìn về phía Thần Dương. Thần Dương sau khi khiếp sợ một phen liền bình tĩnh gật đầu, nhìn Thẩm Trạch Xuyên, đau xót nói: “Trấn phủ đại nhân, ty chức…”
“Có mỗi một cái quạt, nhị công tử thay hắn đền.” Tiêu Trì Dã nhàn nhã nói, “Quạt ngà voi kia tục chết đi được, ta sẽ tặng ngươi một cái khác.”
“Có tục cũng là lấy được từ chỗ Hề Hồng Hiên, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “lần sau ta đi gặp hắn, không có cái quạt kia, làm sao cải trang thành người tục tằn?”
“Ta tặng ngươi một cái càng tục hơn vậy,” Tiêu Trì Dã nói, “nạm vàng hay là đeo ngọc đây, cái nhị công tử có là tiền.”
“Đầu xuân thao trường Phong Sơn cần tu sửa lại. ” Thẩm Trạch Xuyên xoè bàn tay, “Vị Tiêu Nhị gia này, thắt lưng buộc bụng đã chặt chưa? Ngươi sắp nghèo đến nỗi ăn chay rồi, nào có bạc mà nạm vàng với đeo ngọc?”
Thần Dương thả khay xuống, lui ra ngoài.
Tiêu Trì Dã nói: “Làm sao thế, đây là muốn điều tra tiền riêng của ta à?”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Ôi, còn có tiền riêng.”
Tiêu Trì Dã nói: “Nhiều lắm đấy.”
Thẩm Trạch Xuyên cười cười, nói: “Thế chắc hẳn là…”
Thần Dương vừa mới lui ra lại quay trở lại, nói vọng ngoài mành: “Chủ tử! Trong cung có chỉ.”
Hai người bọn họ đều thu thần sắc lại, Tiêu Trì Dã lập tức đứng dậy, một tay nắm Thẩm Trạch Xuyên kéo lên theo.