Tiêu Trì Dã bị nước hắt cho không mở mắt nổi, vươn tay kéo khăn khô xuống chụp lên đầu Thẩm Trạch Xuyên, vò loạn một hồi. Thẩm Trạch Xuyên còn đang mặc đồ, bị hắn vò cho nửa người lảo đảo, tức cực kì, dùng hết sức đạp ghế tựa của hắn.
Mông Tiêu Trì Dã dưới ghế tựa bị đạp cho lùi về sau, hắn lập tức duỗi chân, kẹp chặt Thẩm Trạch Xuyên, khăng khăng kéo tới trước chân, vò đầu Thẩm Trạch Xuyên như vò đầu chó con.
“Vậy ta cứ sờ thoải mái thôi!” Tiêu Trì Dã tàn nhẫn nói.
“Thoải mái cái… ngươi đồ… nạn… nhị!” Thẩm Trạch Xuyên bị hắn dùng khăn vò mà không nói lưu loát được.
Tiêu Trì Dã kéo rơi khăn, không nói hai lời, một tay nắm cằm Thẩm Trạch Xuyên, một tay từ gáy y trượt xuống, sờ tới eo mông y.
“Đồ khốn nạn?” Tiêu Trì Dã nói, “Ngươi nói ta là đồ khốn nạn?”
Đai lưng của Thẩm Trạch Xuyên chưa buộc chặt, đồ trên người là y phục cũ của Tiêu Trì Dã, giờ khắc này khoác lỏng lẻo trên thân, xương quai xanh loã lồ. Nước trên người y theo động tác của Tiêu Trì Dã thấm ướt đầu ngón tay hắn, hòa làm một thể cùng xúc cảm trơn láng trắng mịn.
“Ta không nói.” Thẩm Trạch Xuyên trở tay nhấn giữ tay Tiêu Trì Dã, “Người ta nói ngày có ba lần kiểm điểm bản thân, nhị công tử, kiểm điểm cho đúng.”
“Ngươi không biết rồi.” Ngón tay linh hoạt của Tiêu Trì Dã túm chặt tay Thẩm Trạch Xuyên, “Từ đầu tiên ta nhận được chính là ‘đồ khốn nạn’, đã sớm nói nhị công tử của ngươi khốn nạn rồi, thế thì căn bản đâu cần ta kiểm điểm. Eo này của ngươi cũng quá mảnh rồi nhỉ?”
“Đó là vì ngươi sờ ít thôi.” Thẩm Trạch Xuyên nói một cách lãnh khốc.
“Phải rồi.” Tiêu Trì Dã làm bộ nghe không hiểu, càng muốn hướng sang tầng ý tứ khác, “Eo của ngươi, ta đương nhiên chưa được sờ mấy lần.”
Thẩm Trạch Xuyên không muốn làm trò với hắn, một tay ghìm lại đai lưng của mình, nói: “Nếu đã sờ lại rồi, việc này cho qua đi.”
Tiêu Trì Dã buông chân đang siết chặt y ra, Thẩm Trạch Xuyên thắt chặt đai lưng lại. Y bị Tiêu Trì Dã dùng khăn vò một trận, mặt cũng bị vò đỏ theo rồi.
Tiêu Trì Dã cảm thấy nóng người, đứng dậy nhặt đông châu trên đất, lại vừa vặn nhìn thấy đôi chân trần nhẵn bóng của Thẩm Trạch Xuyên. Hắn sững sờ, lập tức đứng thẳng dậy, lui về sau hai bước, xong lại tiến gần tới hai bước, nói: “Đi ngủ.”
Thẩm Trạch Xuyên rót bát canh gừng nóng, súc miệng xong lại hắt hơi một cái.
Tiêu Trì Dã cảm thấy bộ dáng y hắt hơi rất buồn cười, giống như con mèo… Tiêu Trì Dã ngâm khăn vào nước lạnh rồi lau mặt.
“Đừng đi sang kia.” Tiêu Trì Dã cởi áo, chỉ vào giường mình, “Ngươi ngủ trên giường ta.”
Thẩm Trạch Xuyên lau miệng, nói: “Vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh.”
Y cũng không khách sáo, trèo lên giường Tiêu Trì Dã.
Tiêu Trì Dã dời bàn ghế đi, kéo giường tu di trong phòng tới vị trí viền, cách Thẩm Trạch Xuyên một cái đôn. Hắn thả mình nằm trên đó, gối lên hai tay, nói: “Lan Chu, tắt đèn.”
Thẩm Trạch Xuyên thổi đèn, tung chăn quay lưng về phía hắn nằm xuống.
Bên ngoài tuyết vẫn rơi, trong phòng vừa nóng vừa lặng.
Tiêu Trì Dã khép con ngươi, dường như đã ngủ. Đầu ngón tay hắn vẫn còn lưu xúc cảm khi sờ qua Thẩm Trạch Xuyên, lúc này trong bóng tối càng lúc càng rõ ràng. Tiêu Trì Dã mở mắt ra, nhìn chằm chằm nóc nhà, bắt đầu nhớ tới bầu trời Ly Bắc.
Vô dục mới thành thánh.
Lúc sư phụ dạy hắn cầm cung, đúng vào mùa Ly Bắc đang cỏ nước màu mỡ. Hắn ngồi trên hàng rào cạnh trường đua ngựa, chống đầu nhìn bầu trời xanh thẳm.
Tả Thiên Thu hỏi: “Con đang suy nghĩ gì?”
Tiêu Trì Dã đeo nhẫn xương trên cổ, hắn đung đưa cẳng chân, nói: “Con muốn ưng, sư phụ, con muốn bay.”
Tả Thiên Thu ngồi chếch bên nhìn hắn, vỗ sau gáy hắn, nói: “Con cũng là nam nhi dục vọng đầy mình đấy. Nhưng thế gian này vô dục mới thành thánh, rất nhiều chuyện, mang theo dục vọng, chính là lao tù.”
Tiêu Trì Dã ngồi không yên, hai tay nắm chặt viền bờ rào, thoát cái nhảy qua phía trước, áo choàng nhỏ dính đầy cỏ bụi. Hắn nói: “Mong muốn chính là nhân chi thường tình mà.”
“Mong muốn là nơi bắt đầu của sung sướng và thống khổ.” Tả Thiên Thu ôm đại cung của mình, tỉ mỉ lau chùi, “Nếu con thừa nhận mình là một người phàm dục vọng đầy người thì phải lo được lo mất. Muốn liền nhất định phải có được, con chính là sói con có tính cách như vậy. Thế nhưng A Dã, về sau vẫn có rất nhiều thứ là thứ con muốn nhưng vĩnh viễn không chiếm được, khi đó con nên làm gì đây?”
Tiêu Trì Dã nhảy xuống bãi cỏ, chụp lấy áo choàng, bắt được một con châu chấu lớn. Hắn nắm con châu chấu đang giãy dụa đó, chần chừ nói: “Cha nói nếu có chí thì ắt thành công, không có thứ gì không đạt được.”
Tả Thiên Thu thở dài, cảm thấy hắn vẫn còn quá nhỏ, liền bất đắc dĩ chỉ chỉ lên trời, nói: “Thôi được rồi. Vậy thì con muốn bay, liền thật sự có thể bay sao?”
Tiêu Trì Dã thả cho châu chấu chạy, ngửa đầu nhìn Tả Thiên Thu, nghiêm túc nói: “Con có thể theo người học thuần ưng. Con thuần phục một con ưng, hai cánh của nó sẽ thuộc về con, bầu trời nó bay qua chính là bầu trời con bay qua. Sư phụ, con người phải linh hoạt đó.”
Tả Thiên Thu nhìn hắn hồi lâu, nói: “Con giỏi hơn ta… Ta là người ngốc không biết linh hoạt.”
Tiêu Trì Dã học theo chim ưng giang cánh tay, đón gió chạy vài bước trên cỏ, nói: “Con còn muốn thuần ngựa nữa.”
“Ưng và ngựa đều có tính cách cương liệt.” Tả Thiên Thu đi theo hắn, nói, “Xem ra A Dã của chúng ta thích người kiệt ngạo khó thuần.”
“Thuần phục, ” Tiêu Trì Dã nói, “con thích quá trình đó.”
Tiêu Trì Dã nghĩ.
Hắn không phải thích quá trình đó, hắn hưởng thụ, hắn say mê. Tựa như luyện ưng, trong vòng bảy ngày không để cho ưng ngủ, trong vòng bốn ngày không để cho ưng ăn, phải treo nó lên, mãi đến tận khi lông trên đỉnh đầu nó phình ra, luyện đến lúc “mắt như hạt vừng”, nghe theo mệnh lệnh, là có thể mang ra ngoài săn thú rồi.
Bây giờ “sắc dục” chính là con ưng mới của hắn.
Tiêu Trì Dã hơi nghiêng đầu, nhìn tấm lưng của Thẩm Trạch Xuyên. Áo Thẩm Trạch Xuyên nghiêng trượt, lộ ra sau gáy y, bên trong bóng tối tựa như miếng ngọc thô mang tới cảm giác tuyệt diệu trên tay.
Tiêu Trì Dã lại cứng rồi.
Hắn không nhúc nhích, cũng không dời ánh mắt. Hắn không tin sắc dục nông cạn như vậy có thể chi phối hắn, hắn cũng không tin mình sẽ khuất phục dưới bản năng mãnh liệt này.
Ngày tiếp theo trời còn chưa sáng, hai người lại đồng loạt ngồi dậy như đã nhẫn nhịn đủ rồi.
Cận vệ nằm trên nóc nhà một đêm thở ra khí nóng, nhìn nha hoàn nối đuôi nhau đi vào, nói: “Tối nay không có động tĩnh gì nhỉ.”
Tên uống rượu nói: “Không thành chứ sao.”
Tên cầm bút hồ nghi: “Làm sao huynh biết cái này?”
Tên uống rượu hơi dịch thân, nhìn Thẩm Trạch Xuyên ra khỏi cửa phòng, nói: “Ngươi xem hôm nay cử động của y vẫn như thường, ngoại trừ dưới mắt đen thui, rõ ràng là bộ dáng đã được nghỉ ngơi.”
Đầu hai người bọn họ nhất loạt quay qua, nhìn về phía Tiêu Trì Dã ra khỏi cửa ngay sau đó.
Tên cầm bút nói: “… Trông nhị công tử không vui lắm nhỉ.”
Tên uống rượu nói: “Dục cầu bất mãn chứ sao.”
Thần Dương khoác áo cho Tiêu Trì Dã, thấy vẻ mặt hắn nặng nề liền hỏi: “Tổng đốc, y lại làm hỏng chuyện gì à?”
Tiêu Trì Dã nói: “Ừ, coi như là thế.”
Thần Dương thất kinh, nói: “Tối hôm qua y…”
“Giả bộ ngủ thạo lắm.” Tiêu Trì Dã buộc chặt Lang Lệ đao, đội tuyết xuống bậc, “Đi, đi thao trường Phong Sơn.”
Thần Dương đuổi tới, nói: “Hôm nay không có nhiệm vụ, tuyết lại rơi, Tổng đốc…”
Tiêu Trì Dã xoay người lên ngựa, trầm giọng nói: “Ta đi xem trang bị mới tới, ngươi bảo Cốt Tân cùng Đinh Đào theo dõi y.”
Thần Dương gật đầu.
Tiêu Trì Dã ngẩng đầu, nhìn hai người trên nóc nhà: “Nếu như lại để lạc người đó thêm một lần, các ngươi cũng cuốn gói đi.”
Hai cái đầu thò ra đồng loạt gật đầu, lại rụt trở về.
Đinh Đào nhét bút và sổ vào trong ngực, nói: “Lần này hay rồi, từ cận vệ của nhị công tử biến thành cận vệ của y.”
Cốt Tân lắc lắc bầu rượu còn dư lại mấy giọt, nói: “Ta cảm thấy một mình y có thể đánh tám người đấy, theo dõi y là được rồi.”
“Theo dõi y là được.” Đinh Đào chuẩn bị sẵn sàng, hai tay nghiêm chỉnh đặt trên đầu gối, ngồi một phút chốc, nói, “Nhưng mà y đâu rồi?”
Hai người hai mặt nhìn nhau, đồng thời đứng dậy, nói: “Không xong rồi!”
* * *
Thẩm Trạch Xuyên ăn bánh bao, mở cửa sau của chùa Chiêu Tội.
Kỷ Cương đang đánh quyền ở trong viện, thấy y đến, dùng khăn lau mồ hôi, hỏi: “Sao lại đến lúc này?”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Mấy ngày nữa phải bận rộn, chỉ có hôm nay thuận tiện thôi.”
Tề thái phó đang ngủ trong đống giấy, ngáy vang như sấm. Thẩm Trạch Xuyên và Kỷ Cương không vào nhà, ngồi ở dưới hiên tán gẫu.
Kỷ Cương lau mặt, nói: “Gần đây không lơ là công phu chứ?
Thẩm Trạch Xuyên nhấc ống tay áo, lộ ra vết bầm của ngày hôm trước cùng Tiêu Trì Dã thỉnh giáo, nói: “Đánh một trận với Tiêu nhị rồi.”
Kỷ Cương sững sờ, sau đó tức giận: “Hắn lại dám đánh con?!”
“Con đoán là hắn muốn xem công phu trong nhà chúng ta.” Thẩm Trạch Xuyên thả ống tay áo xuống, nói, “Sư phụ, hắn quả thực là được trời cao chiếu cố, thể trạng càng hơn Ly Bắc vương một bậc. Con dùng Kỷ gia quyền đối kháng, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, căn bản không lay chuyển được hắn.”
“Ban đầu Tả Thiên Thu rời đô đi Tỏa Thiên quan, gặp được Phùng Nhất Thánh của Tỏa Thiên quan.” Kỷ Cương nói, “Phùng Nhất Thánh nhận Tả Thiên Thu làm nghĩa tử, truyền đao pháp Phùng gia cho huynh ấy. Đến nơi Tiêu Nhị này, e rằng đã giao trộn thành phái, khác với chúng ta rồi. Nhưng Kỷ gia quyền tự có sở trường riêng, nếu các con có thể chân chính tranh tài đao pháp một phen mới so ra bất đồng được.”
“Lang Lệ đao là được danh tượng dưới trướng Thích đại soái chế ra, chém sắt như chém bùn, đao khí tầm thường gặp nó cũng vô dụng.” Thẩm Trạch Xuyên suy tư nói.
“Đao tượng
(thợ rèn đao)của Thích gia, toàn chế ra ‘đao tướng quân’, chuyên để chinh chiến sa trường. Con xem thanh Lang Lệ đao này của Tiêu nhị nếu như ra chiến trường, chém thẳng vào có thể mài ra xương người, hoàn toàn phù hợp với lực cánh tay của tiểu tử kia.” Kỷ Cương nói rồi đạp rơi tuyết trên giày, “Chúng ta ấy hả, nếu có cơ hội cũng chưa chắc dùng quen được. Nhưng mà đao của con không cần gấp, sư phụ sớm đã lựa tìm cho con rồi.”
“Đao của con?” Thẩm Trạch Xuyên hơi ngơ ngác.
“Cẩm y vệ là một nơi tốt.” Kỷ Cương cười với y, “Thời gian con ở đó chưa nhiều, sau này từ từ sẽ biết thôi, đây chính là nơi tàng long ngoạ hổ của Đại Chu. Thích Trúc Âm nàng ta có danh tượng, Cẩm y vệ chúng ta cũng không thiếu. Ta nghĩ tới cây đao của Kỷ Lôi kia, chờ sư phụ lấy cây đao đó về cho con, lại giao cho bạn cũ rèn lại, không hề kém hơn Lang Lệ đao của Tiêu Nhị đâu!”
“Đao của Kỷ Lôi không phải Tú Xuân đao sao?”
“Cái hắn thường mang chính là Tú Xuân đao, nhưng hắn vẫn còn giấu cây đao của cha ta.” Kỷ Cương nói, hừ một tiếng, “Sao hắn vẫn chưa chết? Nhân lúc Đại lý tự đang xử, đao kia có lẽ bị niêm phong trong kho. Chỉ cần vào được kho, sư phụ sẽ có cách.”
“Nhận hình phạt đã lâu, ” Thẩm Trạch Xuyên ôn hoà nói, “hắn cũng sắp chịu không nổi rồi.”
“Trước săn thu ta bảo con tìm người, con tìm chưa?” Kỷ Cương nhớ tới chuyện này liền hỏi vội.
“Đã tìm rồi.” Thẩm Trạch Xuyên cười cười, “Con đang chờ hắn xuất hiện đây.”
* * *
Lúc cơm chiều Tiêu Trì Dã cũng không trở về, Thẩm Trạch Xuyên liền về phòng mình nghỉ ngơi. Nửa đêm nghe thấy tiếng bước chân vội vã bên ngoài, sau đó có người gõ vang cửa phòng y.
Thẩm Trạch Xuyên giả vờ không nghe, lại nghe cửa sổ vang một tiếng, Tiêu Trì Dã dùng bao đao đẩy cửa sổ, huýt sáo với y.
Mãnh đáp xuống bệ cửa sổ, cũng nghiêng đầu nhìn vào bên trong.
“Đã nói là ngủ với nhau, ” Tiêu Trì Dã không vui, “sao ngươi lại chạy về rồi?”
Thẩm Trạch Xuyên ném cái gối ra trước cửa sổ, Tiêu Trì Dã nhận lấy. Thẩm Trạch Xuyên đứng dậy, ôm lấy tấm thảm của mình mở cửa ra.
Tiêu Trì Dã ôm gối của y, hắn bỗng ngửi ngửi, hỏi: “Ngươi xức hương à?”
Thẩm Trạch Xuyên nói rằng: “Mỗi ngày ta thoa mười cân son phấn.”
“Vậy à.” Tiêu Trì Dã cười nói.
Thẩm Trạch Xuyên đi phía trước, Tiêu Trì Dã đi phía sau, đến cơn gió đêm cũng thổi không tới Thẩm Trạch Xuyên. Sau gáy y đột nhiên lạnh, phút chốc ngoái đầu nhìn lại.
Tiêu Trì Dã lấy ngón tay quẹt y một cái, lại ngửi ngón tay của mình, lòng hơi nghi hoặc.
“Trên người ngươi có mùi gì ấy,” Tiêu Trì Dã nói, “giống như…”
Thẩm Trạch Xuyên trùm tấm thảm lên đầu hắn, tỉnh bơ nói: “Đó là mùi thuốc súng trên người ngươi.”
Tiêu Trì Dã dừng giây lát, dùng tư thế chớp nhoáng tung viền thảm lên, bao trùm cả Thẩm Trạch Xuyên vào trong đó.
Đinh Đào thò đầu ra ngoài hiên nhanh móc lấy cuốn sổ nhỏ, kích động nói: “Nhị công tử hay lắm, bắt được y rồi!”