Kỵ binh sau khi chỉnh đốn đội ngũ liền rút lui, thay bằng tinh nhuệ ban đầu tấn công. Cây đuốc mà chúng đang giơ lên bỗng nhiên vụt tắt, tiếng trống nhỏ vang lên trong đêm không ngừng, ngoài thành Đoan Châu bỗng chốc chìm trong u ám. Không có đuốc chiếu sáng, cung thủ trên đầu tường liền không thấy rõ phía đối diện kênh hào. Dò thám trạm canh gác bò lên chòi canh duy nhất, dũng cảm mạnh dạn giẫm lên lan can, vươn cổ lên cao thám thính.
“Thấy không rõ, ” mồ hôi trên tóc mai của dò thám trạm canh gác chảy ròng ròng, hắn đối đầu tường làm dấu tay, “Quá tối!”
Mãnh công đơn pháo và đầu thạch cơ cũng dùng, trừ tiếng vó ngựa rải rác, bên trong thành không nhận thêm được bất kỳ tin tức gì. Thủ Bị Quân trong sự im lặng khó có được này thả nhẹ bước chân, như là sợ kinh động gì đó, bọn họ đứng ở vị trí của mình, đối với cơn bão đột kích sắp tới có chút dự cảm.
Thủ Bị Quân ở bên trong bắt đầu ra bên ngoài, bọn họ kéo thi thể dọn dẹp sạch sẽ, nhường đường cho Cẩm Y Kỵ. Nước sạch hắt lên trên tường đá, tưới qua vó ngựa, mùi máu tươi rày đặc tan ra hòa vào không khí.
Hàng ngang của kỵ binh di chuyển, chúng phải chống ổn định cái tấm ván cầu để đi qua, trước cửa thành hình thành vách tường. Chúng liên tiếp thử thăm dò đường đi của Cẩm Y Kỵ, đối với kim thép, phải tạo thành gạch dày đập nát nó!
Thủ Bị Quân trên đầu tường không dám lau mồ hôi, yếu hầu bọn họ lăn lộn, nghe thấy tiếng vó ngựa, trong lòng cùng đếm ngược.
Kỵ binh chạy về hướng kênh hào.
Vó ngựa của kỵ binh giẫm lên tấm ván cầu, lập tức tiếng ầm ầm vang vọng kênh hào.
Chính là bây giờ!
Thủ Bị Quân phất cờ, khàn giọng hô to: “Đẩy—.”
Đá nặng trên đầu tường lăn dọc theo lối đi nhỏ bằng gỗ, chuyển động “ lộc cộc” qua lỗ nhỏ, đập vào bản lề bay vọt ra ngoài, giống như mưa mà đánh xuống kênh hào. Nhóm kỵ binh ẩn mình trong tối mịt không đỡ được cú đánh bất ngờ phía trên, bị đá nặng đập cho người chết ngựa đổ, cầu bị chặt đứt hơn một nửa, vô số kỵ binh ngã xuống kênh hào,
Cửa thành mở rộng, lấy Thẩm Trạch Xuyên làm trung tâm, Kiều Thiên Nhai và Phí Thịnh là hai cánh quân, ba đội đột nhiên hợp lại. Vô số khoảng trống trong đội hình đang tán loạn của kỵ binh, Cẩm Y Kỵ gặp may khi tập kích, bắt đầu từ kênh hào, đem đội ngũ tấn công của kỵ binh xe thành mảnh nhỏ.
Người đẩy đá trên tường được thay thế, thay cho chính là cung thủ. Nhúng mũi tên vào dầu nóng, bọc trong vải rách, trong khi châm lửa thì đồng loạt bay vụt xuống. Kỵ binh không có đầu xe yểm hộ như bộ binh, cũng không có áo giáp phòng thân, hỏa tiễn bắn vào quần áo sẽ có bốc cháy, cả dãy kênh hào nhất thời sáng rực lên.
Cánh phải của Phí Thịnh đã giẫm lên tấm ván cầu bắc mà Biên Sa bắc qua kênh hào, hắn ở trong gió nằm nửa người xuống, quất roi ngựa tiến về phía trước, khi qua vị trí của Duẫn Xương bỗng nhiên trượt người, dùng một cánh tay rút đao của lão già ra. Hắn nắm chặt chuôi đao của Duẫn Xương, nghiêng đầu dùng sức cọ má trên vai, lật đao cắm vào vỏ đao còn trống trên lưng minh.
Ở trong gió Phí Thịnh giữ chặt dây cương nghiêng đầu ngựa, chạy nhanh về phía khói báo động ở đông nam.
Kỵ binh cảm thấy có một kỵ binh nhẹ trong bóng đêm đang phá vòng vây ra ngoài, kỵ binh của chúng điều động không ngăn được lỗ thủng, giống nhau đều bị Thẩm Trạch Xuyên lướt qua kênh hào chặt đứt cổ họng. Ở giữa và cánh trái của Cẩm Y Kỵ đều đến yểm trợ, đưa lưng về phía hào kênh đang cháy, trong mưa tiễn ra sức chém giết.
Kỵ binh bị tách ra nhanh chóng điều chỉnh, nhưng tốc độ của Cẩm Y Kỵ rất nhanh, mọi người đều ngồi trên ngựa không có ưu thế hỗ trợ lẫn nhau, so chính là tốc độ của ai nhanh hơn.
Kiều Thiên Nhai bị máu bắn lên gần như nhìn không rõ hình dạng ban đầu, hắn dùng ống tay lau đao, huýt sáo, đi theo Thẩm Trạch Xuyên.
“ Phủ quân,” Kiều Thiên Nhai lau xong đao, “Đao của ta có tốt không?”
Trong bóng tối ánh lửa lập lòe Thẩm Trạch Xuyên nói: “ Đều nhanh giống Ngưỡng Sơn Tuyết.”
Ống tay áo rách nát của Kiều Thiên Nhai để lộ ra cánh tay, hắn ngay cả tý phược cũng không mang, giống như là đao không vỏ. Hắn bỗng nhiên nghiêng người, không biết thật giả, nói: “ Đừng nói giống Nguyên Trác như vậy, hiểu lầm to rồi, ta không nhanh.”
“ Ta đây thực sự là,” Thẩm Trạch Xuyên nắm Ngưỡng Sơn Tuyết mạnh mẽ lật ngược chống ở đằng sau, thay Kiều Thiên Nhai ngăn cản loan đao ở sau lưng, khi tiếng đao quét qua thì máu bắn lên mặt Kiều Thiên Nhai, bình tĩnh nói: “ Rất thay Nguyên Trác cao hứng.”
Cẩm Y Kỵ sau lưng đã trở về vị trí cũ, Thẩm Trạch Xuyên không nói nữa, y kéo Ngưỡng Sơn Tuyết, quay đầu ngựa, mặt hướng về phía kỵ binh đơn pháo, thúc ngựa chạy thẳng lên.
Hán tử truyền tình hình quân sự đến cho đội ngũ kỵ binh chạy nhanh như tên bắn, huy động tiểu kỳ, chỉ vào đơn pháo, nói: “ Rút lui!”
Nhưng Cẩm Y Vệ quá nhanh, bọ cạp canh giữ bên cạnh lính đơn pháo vung búa sắt đón Thẩm Trạch Xuyên. Thẩm Trạch Xuyên cầm Ngưỡng Sơn Tuyết, thời điểm sắp cùng bọ cạp giao chiến thì bỗng nhiên lăn xuống dưới thân ngựa, Phong Đạp Sương Y lập tức ngửa móng co chân. Ý đồ muốn đập đứt hai đầu gối của Phong Đạp Sương Y của bọ cạp đã thất bại, khi di chuyển người dùng tiếng Biên Sa chửi: “ Xảo trá—-.”
Thẩm Trạch Xuyên chân chạm đất nhảy nhào lên, bọ cạp cao lớn hùng tráng, Thẩm Trạch Xuyên trèo lên vai hắn, dùng một tay kẹp lệch đầu của bọ cạp, là cho cổ hắn lộ ra, Ngưỡng Sơn Tuyết kề sát da thịt, cắt xoẹt qua.
Tay phải không còn tý lực nào, lần này vậy mà lỡ tay, không có cắt đứt cổ họng của bọ cạp.
Cổ của bọ cạp phun máu, búa sắt vung vẩy vẫy chưa dừng lại, hắn phát ra tiếng thô suyễn không giống người, dùng tay trống lôi Thẩm Trạch Xuyên về phía sau.
Máu trên lông màu của Thẩm Trạch Xuyên rơi xuống, y chống lại cường lực kia, lưỡi đao đã xẹt qua lần thứ hai trở về, tựa như là người giết châu bò, dùng lực đạo giằng co mà hoàn toàn cắt đứt yếu hầu của đối phương.
Cái tên vừa rồi không chết khiến cho đầu của Cẩm Y Kỵ sau lưng căng ra.
Bọ cạp ngã ầm ầm xuống, búa sắt và Thẩm Trạch Xuyên văng ra ngoài.
Phong Đạp Sương Y đã quay về, Thẩm Trạch Xuyên bò lên, lần nữa lên ngựa. Kiều Thiên Nhai dùng mũi chân kều búa sắt, sau đó ước chừng nó trong tay, ngắm vào một chân chống của đơn pháo rồi dùng lực ném vào, cái chân đơn pháo lúc này vỡ tung đổ sụp, cả đơn pháo đều hướng trệch hướng.
Âm thanh đầu gỗ nổ bên tai, lửa lập tức cháy lên.
Phí Thịnh cầm đuốc, cánh quân phải đã xông đến gần khói báo động. Hắn thở một cái, lại lảo đảo xuống ngựa, dùng cánh tay bám lên bậc thang để leo lên, tay chân cùng di chuyển để leo lên đài.
Kỵ binh đuổi theo hô quát bất ngờ tiến đến, Cẩm Y Kỵ ở dưới chòi canh lại lần nữa cùng chúng chém giết.
Phí Thịnh mạnh mẽ mà chạy dọc bậc thang, tới đến đài thiêu thì ném cây đuốc vào. Đài khô ráo ầm ầm bốc cháy, hắn lui ra phía sau hai bước, nói: “ Thành công rồi…..”
Thủ Bị Quân trên thành lập tức khóc lớn, hướng xuống dưới hô: “ Thànnh công rồi!”
Phong Đạp Sương Y lui ra phía sau, Thẩm Trạch Xuyên nói: “ Rút lui!”
Lửa của đài báo động tăng lên, một lát sau, khói báo động của phía đông cũng lần lượt bốc lên. Phí Thịnh ôm ngực, muốn lau mắt, ai ngời đột nhiên gió thổi khiên bụi bay loạn xạ, nửa đêm bầu trời cũng bắt đầu tức giận, vài gọt mưa xem như là điềm báo, không đợi bên trong thành Đoan Châu tiếng hoan hô vang vọng khắp nơi, cơn mưa to kia giống như lạnh vẩy thẳng vào mặt của Phí Thịnh.
Trời mưa.
Lửa của đài báo động trong cơn mưa lớn như bông hoa mềm mại lắc lư, bị bọt nước đánh cho không dậy nổi, lửa dần dần nhỏ lại.
Phí Thịnh bổ nhào đến trước đài, lấy tay chắn mưa, nổi giận nói: “ Cẩu ông trời!”
Đoan Châu mấy ngày trời quang nên chắc chắn phải đón một trận mưa rất to, mưa như trút nước, kênh hào tạm thời sẽ không thiếu nướ, nhưng đài báo động sẽ khó đốt.
“ …. Ta thao ngươi!” Phí Thịnh chà đánh đá đánh lửa, nhưng mưa bất chợt quá to, tay hắn cũng bị dầm ướt.
Lửa không cháy được.
Đây là mưa rào, đến rất vội, mà đi cũng rất nhanh, chỉ cần tạm thời lui về thành, sẽ còn có cơ hội.
Thẩm Trạch Xuyên buộc lòng phải quyết định, vung đao về phía đông nam, nói: “ Rút về!”
Phí Thịnh hai mắt nhòe đi, hắn cứ nghĩ là bị mưa to xối vào, hắn giống như nổi điên mà chà đá đánh lửa, nhìn đốm lửa sáng lên rồi tắt.
Lão già.
Khi Phí Thịnh đập cửa thì móng tay Phí Thịnh đã loang lổ máu, tay hắn run rẩy, cứ như vậy mà bới cỏ khô vẫn còn chưa bị ướt trong ổ đài.
Làm anh hùng quá khó.
Hai mắt khi Phí Thịnh đỏ bừng, lấy sách trong lồng ngực xé ra nhét vào trong ổ đài. hắn đến sát, dùng miệng thổi, bị khói làm sặc đến không thở được.
Lão tử đời này.
Phí Thịnh thổi lên ngọn lửa nhỏ, làm cho ngọn lửa bén đến quyển sách, lửa phút chốc bốc lên, thiếu chút nữa là đốt tóc Phí Thịnh. Hắn ngãn xuống đất, nhổ mấy ngụm nước miếng.
Một lần vì người mà quên mình!
Khói báo động lần thứ hai nổi lên tronng mưa, tuy không cao nhưng như vậy là đủ rồi, chút ánh sáng nhỏ ở phía đông nam, ngay sau đó, vô số ánh lửa theo thứ tự mà sáng lên, khói báo động cũng từ đó mà bốc lên, kéo thành một hành dai uốn lượn, bị dập tắt trong cơn mưa lớn.
Phí Thịnh bước vài bước đến trước đài, chuẩn bị nhảy xuống, hắn muốn hét lên âm thanh đang mặc trong cổ họng, lại rút trở về.
Kỵ binh ùn ùn kéo đến trước đài khói báo động, căn bản không thể nhìn thấy khe hở. Cánh quân phải của Cẩm Y Vệ đứng trước một bộ phận lớn như vậy, giống như là cọ rau ngô mỏng manh.
Phí Thịnh ướt sũng, hắn lật Tú Xuân Đao đã sứt vài chỗ của mình, trong mưa nói: “ Ta đã sớm nói với ngươi rồi, làm anh hùng không có kết cục tốt đẹp.”
Mưa phẩy vào Phí Thịnh, âm thanh ồn ào như là cùng hắn cãi nhau.
Máu trên mặt Phí Thịnh đã bị dội sạch, hắn ném Tú Xuân Đao xuống, đạp lên bờ đài báo động, đột nhiên rút đao của Duẫn Xương ra, hướng Đoan Châu hô: “ Phủ quân!” ngực hắn phập phồng, “ Lập cho ta một cái bia, hãy khắc ‘Trung thành can đảm Phí Lão Mười’. Ta muốn cùng lão già nhìn về sông Trà Thạch, muôn đời trấn thủ Đoan Châu cho ngươi!”
Thẩm Trạch Xuyên thúc ngựa phi nhanh, mưa làm ướt mặt y.
Đoan Châu.
Trung Bắc.
Y đã sớm không phải là cơn gió lạnh thổi qua nữa, sau lưng y là vô số người. Sức nặng đè chặt lên đôi vai, đem những trôi nổi của Thẩm Trạch Xuyên trên thế gian ép trở về mặt đất, y giẫm lên mảnh đất này, y không thể–.
Trong cơn mưa lớn Phủ quân nâng mặt lên, quát: “ Phá vây!”
Phí Thịnh nhảy xuống đài báo động, sau khi lăn xuống thì trở mình đứng dậy, vung đao chém đứt đầu gối chân trước của ngựa lùn, mang theo nước bùn hất đến. Nghĩ kỵ binh giống như làn sóng đang đánh về nơi đây, cánh quân phải sẽ bị sự tấn công của kỵ binh dìm nát,.
Mũi đao Ngưỡng Sơn Tuyết xuyên thủng làn mưa, vó ngựa đạp thi thể chạy đến phía đông nam để phá vây.
Phí Thịnh đỡ loan đao, bị đẩy về phía sau, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cánh màn mưa lớn, nghe được tiếng nổ. Hắn đột nhiên ngã trong bùn, lăn một vòng, lau mặt mừng như điên: “ Viện binh!”
Tiếng nổ ở nam sườn Đoan Châu lần thứ hai vang lên, Hoắc Lăng Vân húc vào mông kỵ binh, dựa vào hỏa súng mà mở đường cho Cẩm Y Kỵ. Hắn dùng lực lên đạn, không lau qua nước mưa, nhanh như tên bắn lao đến đội ngũ kỵ binh rồi nổ tung.
Đạm Đài Hổ phía sau đã sớm không thể kiềm chế được nữa, rút đao hô to: “ Bọn có chết Biên Sa, Hổ ông nội của ngươi đến đây!”
Đội tiên phong của Thủ Bị Quân Đôn Châu đã đến rồi!
Trên trời mây dày đặc, khi tạnh mưa thì cửa lần nữa đóng chặt.
Thẩm Trạch Xuyên thở gấp, ngón tay đều ngâm đến trắng. Khi y xuống ngựa, nước trong giày bắn ra ngoài, giẫm trên mặt đất đều là tiếng “ chít chít”, y nói: “ Bỏ đao nghỉ ngơi.”
Nhóm Cẩm Y Kỵ đều xuống ngựa, đồ ăn đã được Thủ Bị Quân nhét vào tay, đổi đao nhận lấy đồ ăn, đến lán ở chân tường thành nghỉ ngơi. Thời gian quý giá, họ ngay cả quần áo cũng không có thời gian để thay, bọc chăn mỏng uống mấy ngụm trà nóng, nghiêng cổ dựa vào vách tường ngủ.
Đạm Đài Hổ cởi mũi giáp, đứng cạnh Thẩm Trạch Xuyên trên tường thành. Hoắc Lăng Vân đứng ngay phía sau, nói: “ Ta đi dọc sông Trà Thạch lên phía bắc, trên đường phát hiện trạm dịch Lạc Sa bị đồ sát, vốn muốn trở về Đoan Châu bẩm báo với Phủ quân, nhưng kỵ binh rất nhiều, ta liền lập tức đi phía tây, đốt đài báo động của Đôn Châu.”
Tóc của Thẩm Trạch Xuyên bị ướt dán trên hai má, nói: “ Tình hình giao chiến địa như thế nào?”
“ Đường bị chặt đứt,” Đạm Đài Hổ nói, “ Căn cứ vào tình hình trước mắt, giao chiến địa cũng không thoải mái gì.”
Vài người đến đầu tường, ra phía sau gò tường còn nguyên vẹn ngồi xuống. Nơi này mắc cái lán đơn sơ, coi như là khô ráo.
Thẩm Trạch Xuyên đẩy bản đồ quân sự ra, thuận tay tháo mã não đã bẩn ở bên tai trái ra, bỏ vào trong ngực. y nhìn một lúc lâu sau, nói: “ Mưa, cửa cổng sẽ lầy lồi, đồ quân nhu của kỵ binh sẽ bị hãm xuống bùn, trước khi mặt trời xuất hiện thì sẽ không dễ dàng mà tấn công.”
“ Nhưng cũng không dừng lâu lắm,” Kiều Thiên Nhai chỉ vào chỗ điểm Đôn Châu, “ Chúng đã biết viện binh của Đôn Châu đã đến.”
“ Thủ Bị Quân đều là bộ binh, cước trình rất chậm, đại quân muốn đuổi đến Đoan Châu phải mất một đêm,” Đạm Đài Hổ sờ sờ vết sẹo trên mắt, “ Quân tiên phong của ta chỉ có hai ngàn người.”
Phí Thịnh nằm xuống, ôm đao của Duẫn Xương, không khí lực để khóc nữa, giọng khàn khàn: “ Đã đốt lên đài báo động phía đông nam, chúng ta chỉ cần phòng thủ qua tối nay….”
“ Tốc độ của kỵ binh rất nhanh,” Hoắc Lăng Vân cắt ngang lời Phí Thịnh, “ Nếu Cáp Sâm muốn ngăn cản viện binh Đôn Châu, hiện giờ điều binh đi đến sườn phía nam còn kịp, không thể đánh cuộc thời gian ở tối nay được.”
Ưu thế của Cáp Sâm chính là rất am hiểu địa hình của Trung Bắc, Thủ Bị Quân Đôn Châu không phải là Cẩm Y Kỵ, bọn họ phải dựa vào hay chân để chạy trốn, chỉ cần bị kỵ binh ngăn cản, có thể đình trệ phía sau Đoan Châu, trì hoãn thời gian cứu viện.
“ Chúng ta phải phòng thủ đến khi viện binh Biên Quận đến,” Hoắc Lăng Vân dùng ngón tay vẽ một đường từ Biên Quận đến Đoan Châu, “ Khi Nhị gia xuống nam đã nói, chỉ cần Cáp Sâm động, đại soái sẽ vòng về cách đạt lặc tập kích sau lưng Cáp Sâm. Bất luận là thế nào, Cáp Sâm ở ngoài Đoan Châu sẽ không đợi lâu được. Tường thành Đoan Châu chắc chắn, không lo lương thực, chúng ta ít nhất còn có thể phòng thủ hai ngày.”
Lại phòng thủ hai ngày.
Những lời này làm cho lòng của tất cả mọi người ở đây trầm xuống.
Kiều Thiên Nhai quay đầu, vọng ra xa gò tường, nói: “….. quyết chiến đến cùng.”
Khó mù bao phủ bầu trời, sông Trà Thạch coi như chìm đắm trong sự tráng lện đã bị đêm qua phá vỡ. Tường thành sẽ đen lại sau cơn mưa như trút nước, Thủ Bị Quân tiếp tực dọn dẹp sạch cửa thành, bất luận là binh lính của bên nào, chỉ cần biến thành thi thể, sẽ được xếp chồng lên nhau. Những người đó mặt đều trắng bệch, phơi ở trong vũng bùn, như là cây cỏ thiếu nước khô héo.
Thẩm Trạch Xuyên một mình đi xuống, đến vại nước bên cạnh rửa mặt. Y chống cánh tay, nhìn tay phải của mình. Y cho tay vào trong nước ngâm, máu trên khăn tay lập tức tan ra.
Khăn tay của A Dã bị bẩn.
Thẩm Trạch Xuyên tháo khăn tay, hai ngón tay bị kẹp sưng vù. Y xoay người ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng ở hình ảnh ở phía trên.
Gió nhè nhẹ thổi cây bên cạnh, chiếc lá lặng lẽ rơi xuống đất.
Thẩm Trạch Xuyên dựa vào vại nước, thiếp đi.
Cáp Sâm lấy tay múc nước sông, hắn đem mặt chôn vào, hương tới phía đông, làm động tác cáo biệt. Đầu người dưới chân hắn nối liền thành dòng, loan đao bị máu tươi nhiễm đỏ, hai cổ tay lộ ra dưới tấm áo da mới, trong túi tay áo có hoA Xích Đề mà Đóa Nhi Lan cho hắn.
Trí giả cao tuổi dùng hai tay múc nước sông, tưới lên trên đỉnh đầu của Cáp Sâm, nói: “ Thiên thần phù hộ cho Hùng ưng của bộ Hãn Xà.”
Cấp câm ngẩng khuôn mặt ướt sũng lên, hắn nhìn trí giả, hỏi: “ Ta sẽ thắng sao?’
Trí giả cúi người xoa cái trán của Cáp Sâm, dòng sông trong đôi mắt đục ngầu, ông dường như so với sông Trà Thạch càng thêm lớn tuổi, trí tuệ này Ba Âm không thể sánh được. Ông quỳ xuống, nâng hai máu của Cáp Sâm, từ tốn mà nói: “ Ngươi đã đứng ở nơi chúng ta chưa từng đến.”
“ Còn có con sói canh giữ ở phía trước,” Cáp Sâm nói, “ Ta đã giết cha hắn.”
“ Lang Vương đã cắn chết người huynh đệ của ngươi,” khuôn mặt già nua của trí giả giống như cồn cát hoang vu nơi đại mạc, “ Thiên thần Xích Đề đem đến sự từ bị và thống khổ, hắn đã cướp đi đồng cỏ và trời xanh, chúng ta đã sớm không ngừng chết đi rồi.”
Giọt nước lăn trên cằm Cáp Sâm, hắn tĩnh một lát, trầm giọng nói: “ Ta sẽ thắng.”
Thẩm Trạch Xuyên bị tiếng pháo oanh tạc mà tỉnh giấc, trong phút chốt y mở mắt cảm thấy cả người đều lạnh, trong tiếng bước chân ngổn ngang, y nhanh chóng quấn khăn tay về, đứng lên.
“Đốt lửa!”
Phút chốc những cây đuốc xung quanh đồng loạt sáng lên, Thẩm Trạch Xuyên bước lên tường thành.
“ Còn có kỵ đang vượt sông,” Phí Thịnh trông về phương xa, “ Bọn chúng đang tập trung đi đến Đoan Châu.”
Thẩm Trạch Xuyên uống cạn bát canh gừng mà Kiều Thiên Nhai đưa cho, nói: “ Cáp Sâm đến đây.”
“ kỵ binh chia cánh,” lưng Phí Thịnh toát mồ hôi lạnh, “ Không xong rồi, bọn chúng muốn tấn công ba mặt!”
Kỵ binh giống như chim ưng đang dang ra hai cánh, ở giữa tập hơp thành dòng, số lượng này còn nhiều hơn so với ban ngày, hai cánh kỵ binh đang cầm đuốc rất nhanh chạy vòng đến.
“ Thông báo cho cửa phía bắc,” Thẩm Trạch Xuyên đập bể cái bát, cất cao giọng: “ Canh giữ nghiêm ngặt chết cũng phải thủ.”
Giọng y còn chưa ổn định, gò tường trước mặt liền bị lõm xuống một nửa. Tất cả Cẩm Y Kỵ và Thủ Bị Quân ở đầu tường đều chạy đi, lỗ châu mai chỗ cũng thủ đang chống cũng bị đổ, rơi cung ra.
Ở giữa của Cáp Sâm không di chuyển như hai cánh, hắn dùng đầu thạch cơ và đơn pháo cùng một lúc, đá nặng đánh vào thành Đoan Châu, đập khối tường bắn tung tóe, cung thủ từ đầu đến cuối kéo cung không yên.
Kỵ binh của Cáp Sâm dựng thẳng lá cờ, kỵ binh phía sau vứt trống nhỏ ra, đột nhiên thổi kèn. Hai cánh đã tới cửa nam và bắc, tiễn của cửa bắc phóng xuống, cửa nam chỉ có thể dựa vào nông cụ để ném.
Tiên sinh trong trường ngựa đều đang nghỉ ngơi, bỗng nhiên nghe tiếng cửa “Đùng đùng” rất lớn. Nhóm nữ phụ và trẻ lập tức hoảng sợ khóc lớn, vây thành một đoàn.
“ Công thành!” Cao Trọng Hùng bủn rủn chân tay mà đứng lên, ôm mặt bút của mình.
Xe đâm một lần không thành công, chưa đến một lúc sau, lại nghe thấy tiếng đâm càng trầm trọng, cửa thành ngoài cùng bị phá vỡ. Tiếng hô quát của Biên Sa kỵ binh thông qua cửa treo truyền vào, toàn bộ dân chúng trong cuộc tập kích kia luống cuống, điên cuồng chen lấn về phía sau.
Thủ Bị Quân trên đầu tường nhảy xuống, rút đao ra, hướng vào dân chúng hô: “ Chạy vào trong ngõ nhỏ đi.”
Hắn còn chưa dứt lời, cửa treo bị đâm thủng một lỗ vụn gỗ bắn ra.
Thủ Bị Quân nâng tay lên, thở dốc kịch liệt, mồ hồi đầm đìa. Trong một khắc phía dưới sườn cửa treo bị xe đâm trực tiếp húc vào, hắn dẫn đầu chạy lên, vung đao lao ra, hô: “ Giết địch!”
Khổng Lĩnh đẩy xe lăn, nhóm tiên sinh đi sau dân chúng, hướng vào khu nhà dân.
Thủ Bị Quân không chống được sự tấn công của kỵ binh, loan đao kia lấy đầu Thủ Bị Quân, tiếng vó ngựa từ đầu đến cuối không dừng, đuổi theo đám người đang chạy trốn.
Nhóm tiên sinh đã chạy đến đầu ngõ, bên trong lấp đầy dân chúng. Một nữ nhân phải kéo mấy đứa nhỏ, còn vách trên lưng mẹ già, toàn bộ thanh niên trai tráng đã đến cửa treo rồi, đối mặt với kỵ binh còn lại chỉ là những người không có sức để đánh trả.
Giấy trên tay cánh tay của Cao Trọng Hùng rơi xuống, chăn hắn run người cũng run, còn chưa chen vào, sau cổ đã bị móc câu chạm phải, cả người đều để kỵ binh kéo đi. Hắn hoảng sợ kêu to, nước mắt giàn giụa.
Kỵ binh nói gì đó, nhìn Cao Trọng Hùng nhổ một bãi.
Cao Trọng Hùng đến bước đường cùng, không biết dũng khí từ đâu ra, cũng hướng kỵ binh nhổ một ngụm, hô lớn: “ Sĩ có thể giết, không thể nhục.”
Kỵ binh đột nhiên ngã ngựa, Khổng Lĩnh thuận tay nhặt cái chốt cửa đập mạnh vào đầu kỵ binh, thúc giục nói: “ Nhanh, Thần Uy chạy nhanh!”
Kỵ binh bưng đầu, bò lên, vuốt đao loan của mình.
Cao Trọng Hùng vốn lùi mấy bước, mắt thấy Khổng Lĩnh muốn dừng ở phía sau, hắn không chút nghĩ ngợi, tháo bọc hành lý trên cánh tay xuống, bên trong còn chứa bút và nghiên mực, nhằm vào đầu của kỵ binh đập liên tục, kỵ binh bất ngờ không kịp phòng thủ liền bị đánh trở lại mặt đất.
Khổng Lĩnh không vứt then cửa, xách áo choàng và đẩy Cao Trọng Hùng đi, hai người chạy vào ngõ nhỏ. Cao Trọng Hùng còn ngoảng đầu, vừa nhìn túi hành lý vừa khóc nói: “ kia, kia, bút và nghiên mực của ta rất quý!”
Kiều Thiên Nhai phi như tên bắn, mang thêm một đoàn Cẩm Y Kỵ chạm mặt kỵ binh, hai bên cứ như vậy trong bóng tối mà chém giết. Dân chúng trong ngõ đều bịt miệng mũi, chỉ dám nghẹn ngào, không dám gào khóc. Nghe thấy tiếng chém giết thảm thiết, Thủ Bị Quân thì cứ chạy đến liên tục.
Diêu Ôn Ngọc chuyện động xe lăn, hắn đứng sát bên rìa, không nghe được âm thanh gì của Kiều Thiên Nhai.
Đợi đến nửa giờ sau, đuốc ngoài cửa đột nhiên sáng lên.
Kiều Thiên Nhai lau máu trên cằm, hơi hơi ngẩng đầu nhìn vào bên trong, ánh mắt đảo qua Diêu Ôn Ngọc, rồi nhìn về phía Khổng Lĩnh, nói: “ Làm phiềm thành phong tiên sinh, đưa mọi người vào trong phủ.”
Khổng Lĩnh lập tức đáp lời, lức này mới ném then cửa trong tay xuống, vội vã đi về phía trước, đón người dân vào, Cao Trọng Hùng vội vàng cúi xuống nhặt giấy của mình.
Ánh lửa lập lòe, Kiều Thiên Nhai bước vài bước về phía trước, tới gần Diêu Ôn Ngọc.
Diêu Ôn Ngọc nói: “ Phủ quân —-.”
Xe lặn khẽ đập vào vách tường, Nguyên Trác một tay giữ chặt tay nắm, bị Kiều Thiên Nhai nâng má lên và hôn trong góc phòng tối mờ. Nụ hôn này không có một chút nào là ôn nhu, ở hương vị máu đầm đìa tràn đầy dục vòng kinh người.
Kiều Thiên Nhai bỗng chốc buông Diêu Ôn Ngọc ra, hắn lau máu dính nơi cằm của Nguyên Trác, nhanh chóng lùi người, lên ngựa đi, để lại Diêu Ôn Ngọc đang khiếp sợ che cằm.
Cáp Sâm quất roi ngựa, hắn dẫn đầu tinh nhuệ đột phá kênh hào, mang theo bùn đất xông vào cửa phía đông, xe đâm đi theo sau hắn.
Đạm Đài Hổ phất cánh tay nói: “ Chuẩn bị.”
Cỗ nỏ ở đầu tường khởi động, mười mấy Thủ Bị Quân mắc tên dài. Lực sát thương lớn của cỗ nỏ này chỉ có thể dùng để đối phó với Cáp Sâm, nhưng mà thời cơ khó tìm, trước hết phải làm cho Cáp Sâm lui ra phía sau.
Mặt trước kênh hào chấn động, ngựa của Cáp Sâm mới rơi xuống nước, đón đầu chính là một đao. Loan đao của hắn đỡ được, vững vàng chặn lại, cáng ánh lửa cùng khói bụi, thấy Thẩm Trạch Xuyên.
Hai người lần đầu giao chiến không chiếm được hào cảm của nhau, trong nháy mắt liền cân nhắc sự nặng nhẹ của đối phương.
Tóc đỏ của Cáp Sâm hơi rẽ sang một bên, hắn chuyển loan đao, nhắm thẳng mũi đao vào Thẩm Trạch Xuyên, giống như đang ngắm đúng, chuẩn xác nói: “ Thẩm Trạch Xuyên.”
Thẩm Trạch Xuyên nhẹ nhàng lau lưỡi đao, Phong Đạp Sương Y ngửa móng vòng đến Cáp Sâm, y bông nhiên chém đứt đầu kỵ binh đi theo Cáp Sâm.
Cáp Sâm nhớ tới Tiêu Trì Dã, Tiêu Trì Dã đem đầu A Xích tặng cho hắn, đây là một loại nhục nhã, giống như hắn mang đầu của Tiêu Phương Húc đi vậy.
Hai bên đều không lùi bước, cương đao đã mấy lần va chạm. Kỵ binh đẩy Cẩm Y Kỵ về phía sau, Cẩm Y Kỵ lại ngoan cố chống trở lại. Vó ngựa của họ xen kẽ nhau trong bùn lầy, liên tục có người ngã xuống, biến thành bùn nhão.
Thủ Bị Quân trên đầu tường đem toàn bộ đá nặng còn lại nhém xuống, kỵ binh ngã xuống lại được thay bằng kỵ binh khác, như là vĩnh viễn giết không thể hết được.
Thẩm Trạch Xuyên đã gặp nhiều đối thủ khác như Cáp Sâm, y thuộc dạng dù tấn công nguy hiểm ngay trước mặt thì vẫn còn có lý trí, có lẽ y không cường tráng như Cáp Sâm, nhưng y đủ gian xảo. Cường công của Cáp Sâm đều đánh vào trong nước, đó là cảm giác vô lực không thể tiếp cận được, đây là đối thủ khó giải quyết nhất.
Cáp Sâm thu hồi loan đao, chuyển thành lăng thứ.
Dầu hỏa trên đầu tường vẩy xuống, mọi nơi đều cháy. Cáp Sâm tiên phong động thủ đầu tiên, lăng thứ của hắn ngăn chặn mọi đường chém của Ngưỡng Sơn Tuyết, chiến mã đột nhiên xông mạnh về phía trước, húc vào Phong Đạp Sương Y, dựa vào lực đâm Thẩm Trạch Xuyên hướng hướng vào thành.
Đột tiến!
Ngưỡng Sơn Tuyết suýt nữa tuột khỏi tay, hai ngón tay của Thẩm Trạch Xuyên ở chuôi đao, ngón tay tay khác đều muốn trượt xuống. Nhưng Thẩm Trạch Xuyên không tri giác, y cứ ương ngạnh như vậy mà nắm chuôi đao, dùng ba ngón tay còn lại để giữ đao, làm cho lưng đao chạm vào cánh tay, giống như chiêu cuối của Duẫn Xương, khi vặn người dù khuỷu tay để đưa mũi đao lên cắt cổ họng của Cáp Sâm.
Cáp Sâm nằm xuống tránh, lăng thứ cầm trên tay, một cú đánh vào ngực Thẩm Trạch Xuyên. Thẩm Trạch Xuyên chộp lấy cổ tay của Cáp Sâm, nhưng lực của y không đủ, trong nghìn cân treo sợi tóc, y nhấn mạnh lăng thứ của Cáp Sâm xuống dưới, khiến cho đột tiến của Cáp Sâm chỉ có thể trúng sườn thắt lưng, tránh được chỗ hiểm của mình.
“ Phủ quân!” Đạm Đài Hổ trên đầu tường nhìn thấy Cáp Sâm đột kích, hồn phách bay loạn.
Cáp Sâm đâm trứng vào phần eo của Thẩm Trạch Xuyên, muốn rút về, lại phát hiện ngón tay mình bắt giống như đinh thép. Đôi mắt Thẩm Trạch Xuyên âm u vào lạnh lẽo, y nói: “Đẩy!”
Cẩm Y Kỵ hỗn loạn sau lưng chỉ một thoáng đã điều chỉnh đội hình ngay ngắn, theo Thẩm Trạch Xuyên rút về giữa, ùn ùn kéo đến hướng vào đội ngũ của Cáp Sâm.
Trúng kế!
Cáp Sâm rút lăng thứ, chiến mã của Cẩm Y Kỵ đã đâm đến, quân tiên phong của hắn bị đánh lui, ngựa phía sau đều bị ngã xuống kênh hào. Cỗ nỏ đã kéo lên, nhưng vẫn chưa đủ.
Thẩm Trạch Xuyên lớn tiếng nói: “ Lại đẩy!”
Tám ván cầu bắc qua kênh hào đều bị gãy, nước sông bắn tung tóe, mưa lửa trên đầu tường vẫn còn đang rơi xuống. Quân xung phong của Cáp Sâm đã tan ra, khi hắn lui ra sau đột nhiên dùng lực kéo Thẩm Trạch Xuyên ngã xuống lưng ngựa.
Thẩm Trạch Xuyên ngã ở trong bên lầy, không kịp lau mặt, đầu tiên lăn mình một cái, kéo dãn khoảng cách của mình và Cáp Sâm. Y lấm lem, nhìn không rõ chỗ nào đang chảy máu, máu lẫn vào trong nước bùn, được bao phủ bởi âm thanh cuồn cuộn của vó ngựa.
Cáp Sâm rất biết nắm bắt thời cơ, hắn mới vài lần giao thủ đã hiểu rõ Thẩm Trạch Xuyên, tên nam nhân thể lực suy yếu này vốn không phải là đối thủ của hắn. Hắn như con sói nhảy dựng lên, nước bùn cũng bắn lên, lập tức vọt đến trước người của Thẩm Trạch Xuyên.
Thẩm Trạch Xuyên dùng đao đỡ, bị lực của Cáp Sâm đụng phải lui nửa bước. Trước khi Cáp Sâm chưa đứng vững thì xuất ra một cước, quét ngã Cáp Sâm. Một tay của Cáp Sâm chống đất, lập tức trở mình nhảy lên, dùng tay xoay chuyển lăng thứ rất linh hoạt. Thẩm Trạch Xuyên tránh né, Ngưỡng Sơn Tuyết và lăng thứ va vào nhau “đùng đùng” dày đặc.
Đạm Đài Hổ cái khó ló cái khôn, nâng tay quát: “ Hỏa công yểm hộ Phủ quân!”
Thủ Bị Quân trên đầu tường mạo hiểm pháo oanh bắn tiễn ra, quả nhiên Cáp Sâm lui ra sau một chút, đợi nhìn rõ đầu tường, mới biết mình trúng kế, trên tường đã không còn dầu hỏa. Hắn còn chưa thu hồi ánh mắt, ngực đột nhiên trầm xuống, dĩ nhiên là bị Thẩm Trạch Xuyên đạp về phía sau. Cáp sám khi ngã ra sau thì nắm chặt mắt cá chân của Thẩm Trạch Xuyên, cũng kéo Thẩm Trạch Xuyên ngã xuống đất cùng.
“Rầm” nước bùn bắn lên, khăn tay buông lòng ra, ba ngón tay không còn tri giác không thể nắm chặt Ngưỡng Sơn Tuyết, Ngưỡng Sơn Tuyết rơi bên cạnh, Thẩm Trạch Xuyên sặc ra máu, muốn dậy, nhưng một chút cũng không dậy nổi.
Cáp Sâm nhanh nhẹn cử động người đứng lên, thấy Thẩm Trạch Xuyên muốn cầm đao, liền kéo mắt cá chân của Thẩm Trạch Xuyên, ném người về phía sau. Thẩm Trạch Xuyên cào trong khoảng không bùn lầy, y quyết định bỏ Ngưỡng Sơn Tuyết, một tay ấn chặt chỗ bị thương bên hông, dựa vào lực ở eo để trở mình dậy.
Đây là muốn mấy cái mạng rồi!
Thẩm Trạch Xuyên thở gấp, khuỷu tay ra sức đập vào mặt Cáp Sâm, kỷ gia quyền mạnh mẽ áo chế, đánh cho Cáp Sâm buông tay ra. Nhưng mà Cáp Sâm phản ứng rất nhanh, lăng thứ rời tay phải, tiếp đó là dừng ở tay trái, bất ngờ đâm vào cổ của Thẩm Trạch Xuyên.
Một cánh tay của Thẩm Trạch Xuyên không ngăn được, hai tay y bỗng nhiên kẹp chặt lấy tay trái của Cáp Sâm, ngửa ngửa người ra sau, lăng cách lăng thứ chỉ trong gang tấc. Miệng Thẩm Trạch Xuyên đầy máu, tanh nồng, vặn tay trái của Cáp Sâm, khi Cáp Sâm nghiêng về phía mình thì nâng đầu gối đập và ngực của Cáp Sâm.
Cáp Sâm bị ngã lăn ra đất.
Thẩm Trạch Xuyên nghiêng đầu nhỏ máu trong miệng ra, khi Cáp Sâm ngẩng đầu lên thì dùng một quyền đập vào mặt hắn. Cáp Sâm quay mặt đi, tay trống giữ tay của Thẩm Trạch Xuyên, khi Thẩm Trạch Xuyên thu lực thì hắn trở mình, lần nữa đánh ngã Thẩm Trạch Xuyên xuống bùn.
Thẩm Trạch Xuyên lệch cánh tay phải, khi y ngã đã kéo lấy cổ áo của Cáp Sâm, nói: “Đạm Đài Hổ!”
Đạm Đài Hổ quát: “ Bắn tên!”
Đốm lửa xung quanh cỗ nổ nhảy loạn, ngay lập tức một tiễn dài đột nhiên lao đến, gió rách gió, lao về phía Cáp Sâm! Cáp Sâm túm Thẩm Trạch Xuyên dậy, hắn lăn người về phía sau, lập tức nhảy vào kênh hào. Tiễn dài của cỗ nỏ đâm vào kênh hào, kích động tầng tầng lớp sóng.
Thẩm Trạch Xuyên uống mấy ngụm nước bẩn, sặc đến choáng váng. Cáp Sâm từ đầu đến cuối không buông y ra, kéo y trèo đến phía đối diện kênh hào.
“Đầu của ngươi,” Cáp Sâm một lần nữa rút loan đao ra khỏi lưng sườn, “ Ta muốn tặng cho Tiêu Trì Dã.”
Thẩm Trạch Xuyên ngửa cổ, trong tiếng thở dốc thì nhôt bùn trong miệng ra, cười thành tiếng. Đôi mắt ẩn tình cong lên, có vẻ rất tàn ác, nói: “ Nhanh đến đi.”
Cáp Sâm giơ móc câu của loan đao lên, Thẩm Trạch Xuyên lúc này nâng chân, hung ác đập vào ngực Cáp Sâm, trong nháy mắt giẫm trụ Cáp Sâm, dùng tay trái rút dao găm bên sườn chân, vặn loan đao của Cáp Sâm.
Loan đao bỗng nhiên bị kẹp chặt, Cáp Sâm lập tức lui về phía sau.
Thẩm Trạch Xuyên đã rơi xuống đất, y cầm loan đao, khi Cáp Sâm lui về sau thì nhắm thẳng mặt Cáp Sâm đấm. Người Cáp Sâm lảo đảo, học động tác của Thẩm Trạch Xuyên, ngồi xổm xuống quét chân.
Thẩm Trạch Xuyên không ngã!
Cáp Sâm chống đất đứng lên, ngay tại lúc này, tiếng gió trên bầu trời một lần nữa như bị xe rách, mũi tên sắc nhọn cùng với tiếng sấm rền vang, tiếp đó là cơn mưa xối xả cắm ngay cạnh Cáp Sâm.
Bá vương cung dầm mưa.
Kia không phải là tiếng sấm trên bầu trời, mà là đoàn thiết kỵ trên mặt đất. Trọng kỵ đạp vang trời, ngay cả mưa công kích cũng có thể đánh bay, giống như là mãnh thũ mạnh mẽ đập tan bóng đêm. Lãng Đào Tuyết Khâm phá thủng màn mưa, cả người Tiêu Trì Dã đều là máu giống như một tia sét đen nhánh, chém giết từ chân trời đến chiến trường.
Nghiêm sương quá cảnh.
Sói đến rồi.