Thái giám đọc xong thánh chỉ liền xoay người nói với Tiêu Trì Dã: “Mời Tổng đốc mau đứng lên!”
Tiêu Trì Dã nhận chỉ, Thần Dương lập tức gọi người pha trà hầu hạ.
“Chùa Chiêu Tội đâu đâu cũng có hơi bệnh, ” Tiêu Trì Dã nói, “hôm nay không mời công công vào trong phòng ngồi được rồi.”
“Tổng đốc mấy ngày liền không nghỉ, công vụ vất vả, dù có ngồi cũng nên mời Tổng đốc ngồi trước chứ.” Thái giám vui vẻ uống mấy ngụm trà, rồi lại cau mày than thở, “Trà này làm sao có thể đi vào miệng quý nhân được? Tổng đốc, bây giờ hoàng thượng cũng đã tỉnh, theo ý tứ của các lão, ngài cùng Trấn phủ đại nhân có thể nghỉ ngơi rồi.”
“Bên dưới lều còn có người chưa khỏi bệnh, làm việc ấy mà, không dám khinh suất.” Thần sắc Tiêu Trì Dã thoải mái, vài câu hàn huyên là trở nên thân thiết với thái giám hơn, hai người đứng trong viện dùng trà đàm tiếu. Tiêu Trì Dã hỏi: “Hôm nay hoàng thượng tỉnh rồi sao?”
Thái giám tên Phúc Mãn, nói: “Đúng vậy, sáng sớm mới tỉnh, các nương nương trong cung đều mừng đến phát khóc, thái hậu thì tự căn dặn thái y viện đặc biệt trông chừng.”
Trong ý chỉ này đều là câu khách sáo, không ngoài mấy lời ca ngợi Cấm quân, Cẩm y vệ đến chủ sự Hộ bộ lần này hành động nhanh chóng, phòng vệ đúng lúc, nhưng cụ thể thưởng thế nào thì chỉ là sơ lược.
Phúc Mãn mới nhậm chức, thường ngày hầu hạ trong đại viện nội các. Quan chức nội các khinh thường bọn thái giám, Hải Lương Nghi thì đặc biệt chán ghét hoạn quan, cho nên trước đây Phúc Mãn làm việc chẳng thấy được chính diện mặt Hải Lương Nghi bao giờ, lão đến thì hắn tránh lui một bên, quỳ thân đáp lời. Hải Lương Nghi hỏi cái gì hắn đáp cái đó, không dám thêm câu hài hước, càng không phấn khởi cười vui. Bây giờ hắn ở chỗ này không chỉ được nhận chén trà nóng, còn thấy Tiêu Tổng đốc không câu nệ tiểu tiết, là một người tiêu sái, vì vậy giữa lúc nói chuyện cũng từ từ buông lỏng, có lòng muốn tạo quan hệ với Tiêu Trì Dã, nhờ vào đó dính líu giao tình với Tiêu Trì Dã.
“Mấy ngày nay nô tỳ hay đi lại ở nội các, đề bình nâng cốc cho các lão, ít nhiều cũng nghe được chút việc có liên quan Tổng đốc đấy.” Phúc Mãn di chuyển hai bước, nói nhỏ.
Tiêu Trì Dã không đổi sắc mặt, giơ tay ra hiệu người khác lui, đứng gần Phúc Mãn, nói: “Vậy ngươi chính là hồng nhân* trước mặt các lão rồi, bây giờ ta cũng phải nhìn sắc trời để hành sự, sắp tới có ngọn gió nào nổi lên đều dựa vào phỏng đoán thôi. Công công chỉ điểm một chút xem?”
*người được sủng tin
Phúc Mãn liền vội vàng nói: “Chỉ điểm thì không dám nhận, Tổng đốc vì quân vì dân, làm đều là việc lương tâm, các lão cũng biết được mà. Lần này phong thưởng nội các cũng xem xét cân nhắc mấy ngày lận, không có chuyện xấu gì cả, Tổng đốc chờ là được rồi!”
Tiêu Trì Dã chỉ cười: “Công danh lần này không dám tham, không phải sức lực một mình ta mà bình ổn tình hình được. Nếu mà thưởng lớn, trong lòng ta cũng không an ổn.”
“Ơ kìa Tổng đốc!” Phúc Mãn vỗ chân, “Ngài đây cũng quá khiêm tốn rồi, Cẩm y vệ ban sai kia có phải là Thẩm Trạch Xuyên không?”
“Ừ, ” Tiêu Trì Dã nói, “là cái người mặt lạnh ấy.”
Phúc Mãn nghe ngóng được tin bọn họ bất hòa, lập tức nở nụ cười, nói: “Ai biết được lần này lại khiến Tổng đốc phải chung chỗ với hắn chứ? Nếu xong chuyện chắc chắn hắn cũng được thưởng. Nhưng hắn nhậm chức Cẩm y vệ, thưởng làm sao, nội các cũng không thể đi quá giới hạn, phải xem ý tứ của hoàng thượng.”
“Năm ngoái hắn mới được phá lệ đề bạt thành Nam trấn phủ, bây giờ lại thưởng thì cũng nhanh quá.” Tiêu Trì Dã nói, “Nội các không dị nghị sao?”
Phúc Mãn cẩn thận đặt trà, nói: “Tổng đốc phiền chán hắn, dĩ nhiên chú ý hắn. Nhưng hiện nay các đại nhân nội các lại bận chuyện khác cơ, nếu hắn thật sự thăng lên, cũng không ai dám lại vì chút chuyện này đi bắt bẻ mặt mũi của hoàng thượng. Hoàng thượng liên tục gặp nạn, chính Hải các lão lúc này cũng thuận theo ý ngài ấy. Có điều nô tỳ nói lời thực lòng với Tổng đốc này, hắn thăng lên nhanh, trái lại sẽ có mầm họa. Cẩm y vệ bây giờ quan treo bài ngũ phẩm trở lên đều là người nhà có gốc gác, Thẩm Trạch Xuyên kia… Ai coi trọng gia thế hắn chứ? Giờ ra đường mà gọi một tiếng Thẩm Vệ là nhận vô số nước bọt liền. Hắn thăng lên trên chỉ khiến những người này sỉ nhục hết bóng gió đến lộ liễu thôi. Công cao, phong thưởng, đó là thứ khiến người đố kỵ. Cẩm y vệ vốn là quái vật khổng lồ như sói như hổ. Hắn muốn nắm chắc khen thưởng, còn phải xem bản lĩnh thế nào!”
Tiêu Trì Dã lại nói thêm chút chuyện phiếm với Phúc Mãn, rồi sai Thần Dương tiễn người đi. Thần Dương tiễn đến bên ngoài, đỡ Phúc Mãn, đợi hắn lên ngựa. Đi được một nửa, hắn cảm thấy trong tay áo nặng trình trịch, móc ra nhìn một cái lập tức vui vẻ ra mặt.
“Tổng đốc hào phóng ghê, ” Phúc Mãn nhét bạc vào, “là người đáng kết bạn.”
* * *
Thẩm Trạch Xuyên gặp Lương Thôi Sơn, lắng nghe hắn tính toán khoản tiền rõ ràng, lại hỏi thêm vài câu, hắn đều có thể đối đáp trôi chảy, rất có trật tự, người này làm một Lại tư không xứng với tầm quả thực đáng tiếc.
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Mấy ngày nay rối loạn, hiệu thuốc lớn nhỏ Khuất Đô đếm không xuể, dược liệu đưa qua đưa lại rườm rà, ngươi có thể ghi chép rõ ràng như vậy là đã bỏ tâm tư rồi.”
“Nhiệm vụ của ty chức chính là làm việc này, là bổn phận cần phải làm.” Lương Thôi Sơn quan tâm nói, “Khí sắc của đại nhân hôm nay có vẻ tốt.”
“Thuốc đến bệnh trừ, đã không còn đáng ngại nữa.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Khoản này cần sao chép lại, Hộ bộ giữ một bản, ngươi phải báo lên, lại cho Cấm quân một bản để bọn họ rõ ràng nội tình.”
Mấy ngày trước dịch bệnh lan tràn, lòng người bàng hoàng, thù trước hận cũ đều có thể đặt qua một bên, nhưng bây giờ hết mưa rồi, nên luận công ban thưởng rồi, người ba bên đều tham gia trong đó, khó bảo đảm không có chuyện công kích lẫn nhau, quay lưng đạp nhau.
Lương Thôi Sơn làm việc bên dưới thấy được nhiều chuyện, vốn cho là Thẩm Trạch Xuyên không hòa thuận với Cấm quân, ban nãy cũng cuống đến đỏ mặt tía tai. Ai biết được y vừa không có hành động gì, cũng không lớn tiếng, sự tình xong xuôi rồi cũng không bá đạo giữ công không buông.
Lương Thôi Sơn do dự chốc lát, vẫn nói ra: “Khoản này là đại nhân dặn ty chức ghi lại, cứ như vậy đưa lên…”
“Ta đang bệnh nên hồ đồ, rất nhiều chuyện là do một mình ngươi làm.” Thẩm Trạch Xuyên đóng sách lại, “Ta thấy ngươi làm việc gọn gàng có thứ tự, cũng làm ở Hộ bộ nhiều năm rồi, sao vẫn chỉ là chức Lại tư?”
Lương Thôi Sơn tựa như có dự cảm, hắn chua chát nói: “Ty chức bắt đầu làm tại Hộ bộ từ năm Hàm Đức thứ hai, lúc đó cấp trên là người nhà họ Hoa… Ty chức không có tiền trong túi, chỉ biết làm việc, không có bạc để đả thông quan lại, bên trên cho ta nguyên chức vụ chỉ có sai dịch, đô sát những năm qua đánh giá thành tích đều là dưới trung bình, nói là vô công cũng không quá.”
Thẩm Trạch Xuyên trầm mặc giây lát, nói: “Bây giờ hoàng thượng rộng đường ngôn luận
,lục bộ khan hiếm nhân tài, ngươi cũng không cần chán nản thương tâm, lúc cơ hội nên tới thì sẽ tới thôi.”
Lương Thôi Sơn biết Thẩm Trạch Xuyên đây là muốn nhắc nhở hắn, liền vội vàng hành lễ nói: “Ơn tri ngộ của Trấn phủ đại nhân, ty chức suốt đời khó quên!”
Thẩm Trạch Xuyên đứng dậy, cũng không tiếp tục nói gì, vén mành đi ra ngoài. Lương Thôi Sơn ngẩn ngơ nhìn mặt đất, hồi lâu sau mới phát giác mình đã lệ rơi đầy mặt rồi.
Hắn không nói cho Thẩm Trạch Xuyên rằng hắn xuất thân Quyết Tây, mấy chục năm trước bị chậm trễ lúc đi học, muộn mấy năm mới thi đỗ được. Lúc bắt đầu muốn đi làm ở Lại bộ, lại bị người ta tiêu hết sạch tiền. Tiếp tục chuyển đi Công bộ, làm mấy năm đều ưu tú, bởi vì biết tính toán cho nên được điều đến Hộ bộ. Đến Hộ bộ, vốn tưởng rằng là lúc phát triển năng lực, kết quả lại bị họ hàng xa của Hoa gia đè đầu, hỗn loạn chẳng ra thể thống gì, việc là hắn làm mà báo lên đều là tên của người ta. Hắn muốn tìm cách đi nơi khác, bên trên lại không đồng ý, muốn nghiền ép nhân công lao lực không tốn tiền là hắn, hắn bị ép rồi ép, cuối cùng thành cái chức Lại tư đến quan lại cũng chẳng được tính.
Vốn tưởng rằng bình sinh kiêu ngạo giết giấc mộng phồn hoa, đã ngộ chân không [1], nào ngờ phúc họa tương y, lại có hy vọng thêm một lần nữa.
Tác giả có lời muốn nói: [1]: lấy trong (Điện tiền hoan · Lãn vân oa) Ngô Tây Dật
* * *
Hai ngày sau trong cung mới gỡ lệnh cấm, lục bộ vận hành bình thường. Chùa Chiêu Tội rút lui người, bệnh nhân chưa khỏi hẳn đều do Thái y viện tiếp tục chăm nom.
Thẩm Trạch Xuyên sạch sẽ thơm tho, lại mặc áo mãng bào loan¹ trên người, đeo đao treo yêu bài đứng trước cửa. Tiêu Trì Dã cũng chỉnh tề gọn gàng, thân mặc áo bào dài hình nộ sư
(sư tử phẫn nộ), trông dáng cao chân dài.
Hai người làm bộ chào nhau.
“Ta phải đi bên này, ” Tiêu Trì Dã huýt sáo gọi Lãng Đào Tuyết Khâm, vỗ vỗ lưng ngựa, “Trấn phủ đại nhân cùng ta vào cung không?”
“Tổng đốc đi trước đi, ” Thẩm Trạch Xuyên khách khí nói, “ty chức phải đi bẩm báo Chỉ huy sứ.”
“Ở bên dưới người thì chẳng khoái cho lắm, ” Tiêu Trì Dã xoay người lên ngựa, “khi nào thì lên đây chơi đùa chút?”
“Ta sợ cao, ” Thẩm Trạch Xuyên ngước đầu nhìn hắn, “ngươi ngồi vững lâu rồi.”
“Chuyện về sau phức tạp, ta có thể ngồi vững hay không, còn phải xem ngươi có nguyện ý hạ thủ lưu tình hay không.” Tiêu Trì Dã dùng roi ngựa điểm điểm ngực mình, “Nhẹ nhàng chút.”
Hai người bọn họ tạm biệt trước chùa Chiêu Tội. Thẩm Trạch Xuyên không lập tức đi tìm Hàn Thừa mà đi xe đến nơi an bài cho Kỷ Cương và Tề Huệ Liên ở.
Tiểu lâu này bao quanh viện, đầu tường nhô ra một cây lê cạn sinh khí. Thẩm Trạch Xuyên đi vào trong, qua viện lên bậc, lại nhìn thấy cửa chính đường đang đóng chặt, không hề thấy bóng dáng Kỷ Cương và Tề Huệ Liên đâu.
Kiều Thiên Nhai phát giác bầu không khí quái lạ, từ bước chân lộn xộn trên đất nhìn ra được có người ở đây, bàn tay hắn nắm chặt chuôi đao, cất bước về phía trước, cười nói: “Không có ai sao? Không có thì bỉ nhân liền rút đao –“
Bỗng một trận gió nổi lên, gió thổi cành lê khô lay động. Trên cỏ dại trong viện xuất hiện áo bào tập kích, Kiều Thiên Nhai sắc bén nhìn quanh, đã phát hiện trong viện ngoài viện đều có người.
“Rút đao cái gì? Đều là người quen cả rồi.” Trong phòng truyền ra tiếng nói hơi yếu ớt, “Lan Chu, sao không lên tiếng vậy?”
Trong con ngươi Thẩm Trạch Xuyên ẩn hiện tàn nhẫn, lại miễn cưỡng bật cười với hắn, nói: “Nhị thiếu, khỏi bệnh rồi?”
Hề Hồng Hiên ở trong phòng mặc áo lông cừu, gầy đi rất nhiều, sắc mặt hết sức khó coi. Hắn bưng cốc trà, liếc mắt nhìn chằm chằm cửa, nham hiểm nói: “Không khỏi làm sao dám gặp ngươi? Huynh đệ tốt, ngươi giấu đại nhân vật ở đây, sao không thông báo hả!”
Thẩm Trạch Xuyên cười ha ha, giơ tay ra hiệu Kiều Thiên Nhai lui về phía sau, tự mình đẩy mạnh cửa vào. Bước qua cánh cửa bụi bặm bay lên, thị vệ khắp phòng đồng loạt nhìn vào y, đao đều đã ra khỏi vỏ, loé lên một mảnh sáng loá.
Hề Hồng Hiên đang ngồi chính giữa, tay hắn nắm chặt cốc trà.
Thẩm Trạch Xuyên chẳng có vẻ sợ hãi bước vào, nói: “Một ngốc một điên, tính là đại nhân vật gì chứ? Ngươi muốn bắt, nói một tiếng với ta không phải là xong à?”
Hề Hồng Hiên không cười nổi, nói: “Nếu Tề Huệ Liên cũng không tính là đại nhân vật, vậy Hải Lương Nghi cũng không phải thứ hiếm lạ gì! Lan Chu à Lan Chu, ngươi giấu đủ kỹ! Thái phó Vĩnh Nghi tự mình giáo dẫn, ha ha! Hy vọng ngươi làm hoàng đế sao?”
“Lão bị điên rồi,” Thẩm Trạch Xuyên rút khăn, không nhanh không chậm lau bụi bặm, liếc Hề Hồng Hiên một cái, “ngươi sợ người điên?”
“Ta sợ!” Hề Hồng Hiên đột nhiên quăng cốc trà, “Kẻ điên dạy con chó điên, cắn ta đột ngột không kịp chuẩn bị, máu thịt be bét ha!”
Lưỡi đao xung quanh bỗng nhiên áp sát.
Thẩm Trạch Xuyên mỉm cười, nói: “Lời này thật chẳng có đạo lý, ngươi muốn giết ta, trước hết để cho ta biết rõ vì sao cái đã.”
“Ngươi có phải là, ” Hề Hồng Hiên gằn giọng nói, “liên thủ với Tiêu Nhị chơi lão tử?”
Bầu không khí trong phòng đột nhiên ngưng tụ, bóng tối đánh vào bên má Thẩm Trạch Xuyên. Y tĩnh chốc lát, bỗng nhiên nở nụ cười, chống mép bàn.
“Phải đấy.”
Thẩm Trạch Xuyên ngắm Hề Hồng Hiên, trong con ngươi đen kịt, nói một cách khinh bỉ cùng tà tính:
“Ta dám nói cái gì, thì ngươi dám tin cái đó à?”