Kiều Thiên Nhai ngồi ở dưới hiên gảy đàn của hắn, Đinh Đào cùng Lịch Hùng vây quanh vại đồng đùa cá. Trong phòng yên lặng, ánh nắng hắt lên nửa vai Thẩm Trạch Xuyên. Đêm qua y cùng hội Chu Quế mới quyết định tình hình cụ thể của chuyện hoàng sách nhập tịch, sáng sớm đã bắt đầu kiểm kê dự trữ kho lúa Tì Châu. Trời thu sắp sang, nếu như muốn làm ăn cùng Trà Châu, trước mắt chính là thời cơ tốt nhất. Một phen bận rộn đến tận sau giờ ngọ, y nhân lúc rảnh rỗi dựa bàn chợp mắt chốc lát.
Không biết bao lâu người đã tỉnh.
Thẩm Trạch Xuyên ngửa người dựa vào ghế thái sư, nhấc ngón tay xoa xoa mi tâm, ổn định giây lát, gọi Kiều Thiên Nhai tới.
“Thổ phỉ nửa tháng trước đều đã về tới Lạc Sơn rồi, Lôi Kinh Trập có động tĩnh gì không?” Thẩm Trạch Xuyên nhấc bút, tiếp tục trên tờ giấy trước đó chưa viết xong.
“Có động tĩnh cũng phải chậm mấy ngày mới truyền tới chỗ chúng ta được, ” Kiều Thiên Nhai tự mình khều chiếc ghế ngồi xuống, nói, “huống hồ Hầu gia sắp xếp chu đáo, Lôi Kinh Trập trở lại Lạc Sơn chính là mục tiêu bị công kích, hắn chỉ giải quyết vấn đề bên trong Lạc Sơn thôi chắc cũng phải mấy tháng trời.”
Thẩm Trạch Xuyên không lên tiếng. Y viết chữ, Kiều Thiên Nhai cảm thấy y có chút mất tập trung liền nói: “Chủ tử đêm qua chỉ ngủ có hai canh giờ, sau cơm tối lại phải đi Chu phủ cùng bọn họ nghị sự thư phòng, thừa dịp lúc này nghỉ ngơi một chút cũng không sao đâu.”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Về rồi ngủ tiếp. Phí Thịnh có phải là còn rảnh không? Nếu hắn muốn làm việc, vậy thì cho hắn cái việc mà làm.”
Kiều Thiên Nhai vuốt ngón tay, nói: “Mấy ngày nay ta cũng suy nghĩ chuyện này, ngươi đã lạnh nhạt hắn hơn tháng rồi, nếu tiếp tục thờ ơ không để ý, chỉ sợ hắn sinh ấm ức đấy.”
“Người này đầu óc linh hoạt, biết Sách An từ chối cần mình liền muốn ở lại Tì Châu. Chu Quế và Khổng Lĩnh kiêng dè hắn là xuất thân Cẩm y vệ, không dám dùng hắn, hắn cũng chỉ có thể theo sư phụ, hi vọng dựa vào danh của sư phụ mà đòi ít việc để làm từ chỗ ta.” Thẩm Trạch Xuyên đặt bút, phơi khô mực, nói tiếp, “Cốt Tân bây giờ trở về Ly Bắc rồi, việc điều tra quả thực thiếu người.”
Lúc Kiều Thiên Nhai bọn họ đến Tì Châu, Cẩm y vệ các nơi rời đô cũng kéo nhau đến. Thế nhưng những Cẩm y vệ này coi như tụ tập lại cũng chỉ hơn trăm người, trong đó có một nửa là bộ hạ cũ của Phí Thịnh. Thẩm Trạch Xuyên gác Phí Thịnh sang một bên không cần, ban đầu là bởi vì Phí Thịnh không có ý định theo y, ánh mắt kia đã sớm chú ý Tiêu Trì Dã. Đáng tiếc Tiêu Trì Dã không chịu, Phí Thịnh không thể làm gì khác ngoài lùi lại cầu việc nơi khác, ở bên cạnh Kỷ Cương, thuận ý Kỷ Cương mọi điều. Tại Tì Châu mọi chuyện Phí Thịnh đều không tham dự, nhưng hắn luôn có thể khiến Thẩm Trạch Xuyên nhìn thấy mình, ý tứ này quá rõ.
Phí Thịnh nhìn rất chuẩn, Thẩm Trạch Xuyên mặc dù bỏ rơi hắn nhất thời chốc lát, cuối cùng cũng vẫn phải dùng hắn, bởi vì hắn quan sát nhất cử nhất động của Thẩm Trạch Xuyên, biết Thẩm Trạch Xuyên đang cần người.
Kiều Thiên Nhai hơi nghiêng người qua, cách bàn hỏi: “Chủ tử muốn sai hắn tra cái gì?”
“Hai chuyện, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “một là muốn hắn nghe ghi giá cả trà gạo Trung Bác các châu đến Hòe Châu mọi lúc. Tì Châu là định giá trung gian, nếu muốn không chịu thiệt, phải hiểu rõ tường tận giá cả những nơi này. Cẩm y vệ trước đây tại Khuất Đô cũng có nhiệm vụ nghe ghi, chuyện này hắn có thể bố trí nhân thủ đi làm. Hai là muốn hắn điều tra rõ ràng Lôi Thường Minh, Lôi Kinh Trập rốt cuộc là có quan hệ gì với Hà Châu Nhan thị, đặc biệt là Lôi Thường Minh, ta muốn biết tỉ mỉ cuộc đời người này.”
Kiều Thiên Nhai lại có chút bất ngờ, nói: “Lôi Thường Minh cùng lắm chỉ là bia sống chắn ngoài cho Lôi Kinh Trập thôi mà, sao chủ tử không điều tra Lôi Kinh Trập, trái lại muốn tra rõ Lôi Thường Minh?”
Thẩm Trạch Xuyên ngưng chốc lát mới nói: “Vừa nãy ta chợp mắt, hồi tưởng lại dáng vẻ trước khi chết của Lôi Thường Minh, cảm thấy tên này có chút quái lạ. Phong tục mang khuyên tai này là thịnh hành nhất trong thế gia Khuất Đô và tám thành lớn. Lịch Hùng là cô nhi được Lôi Kinh Trập nuôi lớn, hắn không thường giao thiệp cùng những người này, trước đây mới thấy một lần, cho nên nhớ rõ cũng không kỳ quái. Thế nhưng Lôi Thường Minh làm thủ lĩnh thổ phỉ tại Lạc Sơn, từng qua lại với Châu phủ hai châu Đôn, Đoan đến cả Chỉ huy sứ thủ bị quân, thậm chí từng giao thiệp với tiểu công tử Nhan Hà Như của cự thương nhân Hà Châu rồi, hắn chắc hẳn đã từng thấy nam nhân mang khuyên tai vô số lần, nhưng trước khi chết hắn lại nhiều lần đưa ánh mắt lên ngọc châu của ta…”
Thẩm Trạch Xuyên hơi nhíu chân mày. Y có thể nhớ lại rõ ràng thần sắc Lôi Thường Minh trước khi chết, nếu không có Lịch Hùng nói lên câu kia, y cũng không chú ý tới, ánh mắt điên dại lại mê loạn của Lôi Thường Minh trước khi chết rõ ràng là xuyên thấu qua ngọc châu này mà nhìn về một người khác.
Chuyện này vốn không quá quan trọng, dù cho ai nghe cũng không để ở trong lòng. Bởi vì ngọc châu của Thẩm Trạch Xuyên đâu có hiếm lạ gì. Nó chỉ là đồ mà Tiêu Trì Dã trên đường chạy dùng vật liệu thừa mài ra, căn bản không đáng giá so với một hộp khuyên tai trước đây hắn ở Khuất Đô tặng Thẩm Trạch Xuyên. Nó có thể khiến người ta liếc mắt một cái nhìn ra “âu yếm” cũng là bởi vì sự mượt mà của nó. Trong thế gia cho rằng đưa quý tử trong nhà mang khuyên tai chính là “nhuận phúc”.
Thế nhưng Thẩm Trạch Xuyên có chút tinh tế chú tâm, y trực giác thấy trong này có thứ mà y phải đào sâu, cháu trai của Lôi thị này còn có một chút bí mật mà Chu Quế và Khổng Lĩnh cũng không biết.
Lịch Hùng ngồi ở vại đồng quấn dây thừng đỏ. Hắn tay chân vụng về, mãi mà không lật được.
Đinh Đào đang vớt cá, nước toé đến người Lịch Hùng.
Lịch Hùng bỗng nhiên tức giận kéo đứt dây thừng, ném vào người Đinh Đào, căng mặt nói: “Ta muốn đi tìm đại ca ta.”
Đinh Đào vẫn còn xắn tay áo, nói: “Đừng có đi, đại ca ngươi có gì tốt hả? Không bằng ngươi xem ta với Kiều Nguyệt Nguyệt như ca ca, theo công tử chúng ta không tốt à? Công tử chúng ta tháng nào cũng phát kẹo, chưa bao giờ cắt xén bạc thưởng đâu.”
“Ta không cần bạc, ” Lịch Hùng phút chốc đứng lên, “ta cần đại ca ta.”
Đinh Đào liếc tới nhà chính, thấy trong rèm trúc treo hờ, Kiều Thiên Nhai còn đang nói chuyện cùng Thẩm Trạch Xuyên, liền kéo ống tay áo xuống nói: “Ta mang ngươi đi ăn thịt vậy.”
“Ta không ăn!” Lịch Hùng không biết sao lại nóng nảy lên, hắn vò đầu bứt tai, gấp nói, “Sao các ngươi không thả ta đi? Ta muốn ra khỏi thành, ta muốn về Lạc Sơn cơ!”
Đinh Đào cảm thấy Lịch Hùng đặc biệt giống con gấu, không thể giảng đạo lý, thế nhưng đánh nhau thì hắn lại không phải đối thủ. Mắt thấy Lịch Hùng lại muốn ồn ào, Đinh Đào bỗng cái khó ló cái khôn, hỏi: “Ngươi nhắc đại ca ngươi mãi như thế, chắc là hắn rất lợi hại nha?”
Lịch Hùng nói: “Đại ca ta là đệ nhất hảo hán tại Lạc Sơn, đương nhiên lợi hại rồi.”
Đinh Đào khép bàn tay vỗ vang một tiếng, hắn nói: “Hảo hán Lạc Sơn đã là gì? Có lợi hại bằng chủ tử công tử nhà ta không? Ta chẳng coi hắn là anh hùng đâu!”
Quả nhiên Lịch Hùng giận rồi, hắn trừng mắt với Đinh Đào, nói: “Chủ tử công tử của ngươi mới không lợi hại! Hắn gầy như thế, một quyền của đại ca ta cũng có thể đòi cái mạng hắn rồi.”
Trong lòng Đinh Đào khẽ “hứ” một tiếng, có chút không vui nhưng vẫn nỗ lực làm bộ rất hứng thú, nói: “Há, vậy thì lợi hại ghê. Đại ca ngươi tên Lôi Kinh Trập đúng không? Cậu của hắn tên Lôi Thường Minh, ta biết hết mà.”
Lịch Hùng vốn thích được như Đinh Đào, không chịu ở đây rơi vào thế yếu, muốn chứng minh Lôi Kinh Trập còn mạnh hơn cả Tiêu Trì Dã và Thẩm Trạch Xuyên, liền gấp gáp nói: “Lôi Thường Minh cũng lợi hại, có thể xách ngược người nhỏ, thế nhưng đại ca ta còn lợi hại hơn cả Lôi Thường Minh cơ!”
Đinh Đào thấy hắn mắc câu, liền thuận lời của hắn hỏi: “Xách ngược người nhỏ là chiêu thức gì thế?”
Lịch Hùng là thuận miệng nói thôi, giờ nghe Đinh Đào hỏi tới liền vắt hết óc hồi tưởng cuộc đời Lôi Thường Minh. Trong đầu hắn như có đèn kéo quân đi qua, nói: “Xách ngược người nhỏ chính là lật ngược trẻ con lại rồi xách lên, Lôi Thường Minh thích làm loại chuyện này.” Hắn đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lại nói, “A! Ta nhớ ra rồi, khuyên tai, khuyên tai vừa tròn lại trắng, đứa trẻ mà Lôi Thường Minh xách ngược cũng từng đeo!”
* * *
Sau khi ăn xong Thẩm Trạch Xuyên phải ra ngoài, lúc thay áo khoác y nghe thấy Đinh Đào và Lịch Hùng trong đình viện đang hô hoán chạy như bay. Thị nữ khom người xuống lui ra cửa, muốn dặn hai người bọn họ người không nên ồn ào, Thẩm Trạch Xuyên quay qua nói: “Không sao, để cho chúng nó chơi đi.”
Kiều Thiên Nhai vốn muốn đặt đàn trên bàn nhỏ dưới hiên, thấy thế lại sợ hai thằng nhóc này không biết nặng nhẹ, đụng hư nó mất, liền mang về trong phòng mình.
Lúc Thẩm Trạch Xuyên sắp ra khỏi viện, Đinh Đào đi theo sau y, muốn nói cái gì đó, lại thấy thời điểm sắp đến liền nuốt trở lại, chỉ bám lấy cửa viện, nói: “Nếu trời tối rồi, ta sẽ đốt đèn chờ công tử.”
Thẩm Trạch Xuyên vẫy tay với Đinh Đào, đợi khi hắn đi tới trước mặt thì nói: “Chờ lát nữa dùng xong cơm, các ngươi hãy vào viện của ông, người muốn dạy các ngươi hai mươi bốn thức của Kỷ gia. Muộn nhất giờ hợi một khắc ta sẽ trở lại.”
Đinh Đào gật đầu, lại đưa Thẩm Trạch Xuyên đến cửa, có chút không đành lòng. Buổi chiều hắn nghe một đống chuyện, không biết là Lịch Hùng lừa hắn hay là thật nữa, lúc này trời sắp tối rồi, hắn cũng có chút sợ sệt. Đợi Thẩm Trạch Xuyên vừa ra khỏi cửa hắn liền nhanh chóng mang Lịch Hùng chạy đi tìm Kỷ Cương, trong viện kia còn rất nhiều cận vệ và Cẩm y vệ, nhiều người thì hắn sẽ không sợ.
Thẩm Trạch Xuyên đến Chu phủ, thư phòng đèn đuốc sáng trưng, bên trong mấy phụ tá đang ngồi. Đêm hè nóng bức, ba bên thư phòng đều mở cửa sổ, châm chút huân hương diệt muỗi, nhiều người một chút liền ngộp. Khổng Lĩnh sợ Thẩm Trạch Xuyên không quen nên sai người mở luôn cả hai bên cửa.
“Đây là lương thực hôm nay mới tính xong, mời Đồng tri xem qua.” Chu Quế trình sách cho Thẩm Trạch Xuyên, ngồi tại chỗ nói, “Sắp đến thu hoạch vụ thu rồi, chúng ta thấy lúc này cùng Trà Châu nói chuyện làm ăn là thích hợp nhất.”
“Những năm qua thu tới là đội buôn Hà Châu, Quyết Tây phải qua Trung Bác, đi tới chỗ chợ liên khu của Ly Bắc và Hồi Nhan bộ để phê hàng. Thế nhưng năm nay trận chiến đánh ác, bọn họ đã hết làm ăn ở vùng này rồi, chắc chắn sẽ đến Trà Châu đi bổ khuyết.” Khổng Lĩnh hơi vén áo choàng, ngồi xuống nói, “Nếu chúng ta rơi phía sau bọn họ, thì dù có bán lương thực giá rẻ hơn nữa, lúc đó Trà Châu cũng không có tiền mà mua, cho nên việc này cần mau chóng.”
“Đúng là lý này.” Thẩm Trạch Xuyên cẩn thận xem số lượng lương thực, nói, “Trước mắt khẩn thiết nhất chính là chuyện này, nếu như thuận lợi, những ngày năm sau ở Tì Châu sẽ dễ sống rồi. Quá khứ chưa từng có buôn bán như vậy. Tiểu thương Quyết Tây, Hà Châu cũng không dự liệu tới được. Nhưng người của chúng ta từng qua nói chuyện làm ăn rồi, bọn họ chắc cũng hóng được ít nhiều. Đây là chuyện động đến bát cơm của người, chia tiền tài của người, trong lòng bọn họ ắt không tình nguyện.”
“Khó là khó ở đây, ” Chu Quế nói, “trước tiên chưa nói đến có thể không thuận lợi đàm luận với Châu phủ và thổ phỉ Trà Châu, chỉ riêng đề phòng người khác đã phải phí tâm rồi. Thủ bị quân của Tì Châu chúng ta mới xây chưa tới một tháng, thao trường còn chưa có, binh cũng chưa từng luyện, nếu như bị đối phương thiết kế lừa lương thực, cũng đánh không lại người ta.”
Thẩm Trạch Xuyên đã đợi mấy ngày, chính là cần câu này của Chu Quế. Y khép sách lại, ngón tay điểm lên trên không tiếng động, y nói: “Tì Châu hiện nay không có tướng lĩnh, chuyện luyện binh, ta cùng với chư vị cũng không phải người nhà nghề. Thế nhưng Cấm quân tại bãi săn Bắc Nguyên có lưu lại một chút binh mã để chăm coi bãi săn, nếu như đại nhân bằng lòng, chi bằng trước hết cho bọn họ luyện tập thủ bị quân chút. Chúng ta phải bàn xong xuôi với Trà Châu trước rồi mới cấp lương thực, người đi trao đổi trước đã định xong chưa? Ta gọi Kiều Thiên Nhai mang theo Cẩm y vệ hộ tống bảo vệ.”
Chu Quế nhìn về phía Khổng Lĩnh, lại nhìn lại, nói: “Ta không thể rời Tì Châu, cũng chỉ có thể để Thành Phong đi, phái thêm ít bút thiếp biết tính toán đi cùng. Đồng tri chịu phái người bảo vệ thì thật là không thể tốt hơn.”
Chu Quế không rõ ràng, thế nhưng trong lòng Khổng Lĩnh đã sáng như gương. Hắn ổn định tâm thần, nói với Thẩm Trạch Xuyên: “Thế nhưng ta cũng chỉ là tay mơ trong chuyện buôn bán thôi, không biết bên kia có tay lão luyện lợi hại hay không, cho nên giờ trong lòng cũng rất thấp thỏm… đang nghĩ xin Đồng tri ban cho cuốn cẩm nang diệu kế mang theo bên người đây.”
Thẩm Trạch Xuyên cười cười, nói: “Thành Phong tiên sinh quá khiêm tốn rồi, ta nào có cẩm nang diệu kế? Nếu được, ta hộ tống Thành Phong tiên sinh đi chuyến này.”
Chu Quế nào dám để Thẩm Trạch Xuyên thâm nhập hang hổ, câu “Một ngày liền đến” của Tiêu Trì Dã còn quanh quẩn bên tai đây này! Hắn vội vàng nói: “Đồng tri chính —— “
Khổng Lĩnh đã hành lễ, rất là cảm kích nói: “Có Đồng tri ở đó, ta liền có người đáng tin cậy rồi.”
Người này thật là hiểu chuyện.
Thẩm Trạch Xuyên nhìn Khổng Lĩnh, lộ ra nét mặt ôn hòa.
Quá thông minh rồi.