Mục lục
Yêu Cung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên thực tế tất cả mọi người đều xem thường Âu Dương, đừng nói là tiên nhân, muốn mạnh mẽ lấy linh hồn của Âu Dương ra, trong thiên địa sợ rằng chỉ có một người, đó là Thiên Vương.

Duy độc có Thiên Vương mới có thể mạnh mẽ thu lấy linh hồn của Âu Dương, bởi vì năm đó linh hồn của Âu Dương đã vô hạn tiếp cận chí cao vô thượng, hiện nay còn nửa bước tiến vào chí cao vô thượng, cho dù là tổ cấp cường giả cũng không thể làm gì được.

Năm đó Minh Hậu có thể tiến vào thân thể Âu Dương, liều mạng với Âu Dương, nếu là hiện tại, Minh Hậu tiến vào thân thể của Âu Dương, đừng nói là liều mạng với Âu Dương, tuyệt đối là bị giết chết trong nháy mắt.

Cho nên hiện tại Âu Dương cũng rất xấu hổ, sở hữu linh hồn vô địch thiên hạ, nhưng không có một cơ thể xứng đôi, tất cả chuyện này đều là hậu di chứng của luân hồi, nhưng không quan hệ gì, vì Âu Dương chỉ còn cách chí cao vô thượng nửa bước cuối cùng, sau khi tiến hắn hắn có thể giải thoát tất cả, lấy thân hóa đạo.

Trong phong tuyết vô tận, đội ngũ đón dâu của Vạn Tiên Sơn bắt đầu xuất phát. Toàn bộ đội ngũ đều ăn mặc y phục hồng sắc của lễ xuất giá. Người đi đầu chính là một người thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi, hắn mặc y bào hồng sắc, đứng ngạo nghễ trong phong tuyết, đôi lông mày chữ mác càng tăng thêm mấy phần khí tức trang nghiêm. Hắn chính là nhân vật thiên tài đời này của Vạn Tiên Sơn, Hoàng Phổ Trình. Lần này hắn chính là từ Trung Châu đến đông phương để lấy thiếu nữ thiên tài của Cầm gia, Cầm Linh Linh.

- Thật không rõ tại sao sư phụ cứ muốn ta lấy Cầm Linh Linh, còn nói hắn dùng thuật tính toán tính ra cơ duyên thiên đại, cơ duyên này rốt cuộc là cái gì?

Mặc dù nhìn qua Hoàng Phổ Trình còn hàn lạnh hơn phong tuyết, nhưng trên thực tế Hoàng Phổ Trình vẫn được xem là một người bình thường, chí ít trong Vạn Tiên Sơn cũng không ai nói Hoàng Phổ Trình là người kiêu ngạo ương ngạnh gì đó.

- Trình nhi, ba trăm dặm nữa chính là Lâm Hải Cảnh đông phương, trước kia tổ sư đã từng đánh một trận dương oai ở đây.

Phía sau Hoàng Phổ Trình, một nam tử nhìn qua lộ vẻ già nua, trên mặt mang theo vài phần thành thực, tổ sư trong miệng hắn đương nhiên chính là Thần Tiễn Âu Dương trước kia.

- Đại trưởng lão, vì sao sư phụ cứ bắt ta phải lấy Cầm Linh Linh?

Hoàng Phổ Trình kỳ thực vẫn muốn hỏi vấn đề này, hiện tại vất vả lắm mới nắm được cơ hội hỏi đại trưởng lão.

- Chuyện này ta cũng không rõ lắm, sư phụ ngươi thông hiểu thiên cơ thuật, lần này hình như hắn tính được ngươi và Cầm Linh Linh có cơ duyên thiên đại, tin tưởng sư phụ ngươi sẽ không tính sai.

Đại trưởng lão Đặng Phi cũng không giải thích quá nhiều, bởi vì trên thực tế hắn cũng không biết rõ chuyện này lắm. Sư phụ của Hoàng Phổ Trình được xem là một người tương đối thần bí ở Vạn Tiên Sơn, bình thường những chuyện hắn tính ra đều không sai.

- Ngươi chỉ cần biết sư phụ ngươi sẽ không hại ngươi là được rồi, tương lai của ngươi vô cùng tươi sáng, tông chủ cách mọc cánh phi tiên không còn xa, thời gian tới Vạn Tiên Sơn còn cần ngươi gánh vác!

Đặng Phi vỗ vai Hoàng Phổ Trình, ý tứ sâu xa nói.

- Đa tạ đại trưởng lão, Trình nhi sẽ không phụ bồi dưỡng của Vạn Tiên Sơn, còn nhớ năm đó Trình nhi đã hạ chí nguyện? Một ngày kia Trình nhi nhất định có thể mọc cánh phi tiên, tới tiên giới thăm tổ sư Âu Dương huy hoàng nhất của Vạn Tiên Sơn chúng ta!

Cả đời này của Hoàng Phổ Trình sùng bái nhất chính là người được xưng là Thần Tiễn Âu Dương.

- Có phần chí nguyện này rất tốt, Trình nhi, ngươi không giống với thiên tài bình thường. Thiên tài bình thường đều có ngạo khí, còn ngạo khí của ngươi lại dành cho phương diện tu luyện. Phần tâm tính này chính là chỗ dựa lớn nhất để ngươi vượt qua thiên tài bình thường, cho nên đại trưởng lão vẫn muốn nói với ngươi một câu, bảo trì bản tâm của ngươi, bất cứ lúc nào cũng không được thay đổi. Ngay cả toàn bộ thế giới đều cho rằng ngươi sai rồi cũng không quan hệ, bởi vì trái tim của ngươi vẫn có thể chỉ dẫn cho ngươi thuận lợi tiến về phía trước. Trước kia khi tổ sư ở trên Mê Hồn Hải, cũng có rất nhiều người cho rằng hắn quá kiêu ngạo, cho rằng hắn sai rồi, nhưng tổ sư vẫn dựa vào bản tâm của mình tiến lên phía trước, cuối cùng đi tới đỉnh phong.

Đặng Phi nhìn về phía Lâm Hải Cảnh xa xa, mặc dù hắn không thể chứng kiến Âu Dương của thời đại năm đó, nhưng hắn lại có thể cảm thụ được Âu Dương trước kia khí phách cỡ nào.

- Cảm tạ đại trưởng lão...

Hoàng Phổ Trình lại một lần nữa cảm tạ Đặng Phi, trong mắt hắn cũng lộ vẻ kiên nghị.

Cầm gia, Cầm Linh Linh đã thay đổi y phục tân nương vô cùng xinh đẹp, không ít nha hoàn ở bên đều đang bận rộn chuẩn bị đồ dùng xuất giá. Duy độc có Cầm Linh Linh vẫn yên lặng ngồi cạnh mẫu thân, lúc này trên mặt Cầm Linh Linh cũng không có vẻ hân hoan của tân nương sắp xuất giá, rất hiển nhiên nàng cũng không quá hài lòng về vị hôn phu tương lai chưa từng gặp mặt này.

Kỳ thực Hoàng Phổ Trình rất ưu tú, chí ít trong số đệ tử đời này, người có thể so sánh với Hoàng Phổ Trình rất ít. Cho nên trong mắt rất nhiều người, chuyện hôn sự này có lẽ là Cầm gia chiếm tiện nghi, nhưng trên thực tế thì sao. Trên thực tế Cầm Linh Linh cũng không phải một nữ tử truy cầu chí cường, nàng chỉ hi vọng lấy được người mình thích mà thôi.

Nhưng Cầm Linh Linh chưa bao giờ nói cho bất cứ ai suy nghĩ này, bởi vì nàng sinh ra trong Cầm gia, thời khắc nàng sinh ra nàng chính là người của Cầm gia, chú định nàng phải bôn ba cả đời vì tương lai của Cầm gia. Đây chính là khác biệt lớn nhất của người trong gia tộc và những người tự do, mặc dù bọn họ không có tài nguyên dồi dào, nhưng lại có tự do mà người của thế gia không bao giờ có được.

- Linh Linh, còn đang nhớ đến hắn sao?

Vẫn là mẫu thân hiểu lòng nữ nhi nhất, mẫu thân của Cầm Linh Linh là Hồ Lan nhìn biểu tình của nữ nhi, làm sao nàng không biết trong lòng nữ nhi đang suy nghĩ cái gì.

- Mẫu thân, hắn thật sự là thiên tài, chỉ có điều ông trời quá mức bất công, cho hắn một thân thể như vậy, cho dù chỉ cho hắn một thân thể không thiên phú, có lẽ hắn cũng sẽ trưởng thành đến cao độ của Thần Tiễn.

Dù sao Cầm Linh Linh đã ở cùng Âu Dương một thời gian dài như vậy, rất nhiều người không nhìn thấy bản chất của Âu Dương, nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy.

- Vậy thì thế nào?

Hồ Lan nhìn nữ nhi, câu hỏi này của nàng rất hay. Vậy thì thế nào? Tất cả đều đã là cục diện đã định trước, trên thế giới này nếu không có gì đáng nói như vậy, vậy cũng vĩnh viễn không có khả năng.

- Linh Linh, có lẽ con cũng minh bạch, chuyện từ hôn này cũng không phải Cầm gia chúng ta đưa ra, nếu như Âu gia kiên trì, cho dù Cầm gia không muốn cũng không thể mặt dày đi từ hôn. Thế diện và vinh dự của thế gia như chúng ta là cao hơn tất cả, nếu như Cầm gia bởi vì chuyện đính hôn có biến cố mà đi từ hôn thì người ngoài còn xem Cầm gia chúng ta ra gì nữa? Đây là Âu gia chủ động đưa ra từ hôn.

Sau khi chuyện xảy ra, ta cũng có dò hỏi, tất cả đều là hắn tự đưa ra ý kiến. Đứa trẻ này là một đứa trẻ tốt. Hắn không muốn làm lỡ cuộc sống của con, cho nên trong gia tộc mới không can thiệp để các con tiếp tục gặp gỡ.

Sự thực cũng chứng minh, chúng ta không nhìn lầm hài tử này, bất cứ lúc nào hắn cũng lựa chọn duy trì khoảng cách nhất định với con, chưa bao giờ vượt qua ranh giới này.

Hồ Lan nghĩ tới Âu Dương, vẻ mặt cũng lộ vẻ tán thưởng.

Đệ tử phế vật thế gia không phải không có, bất cứ trong thế gia nào cũng có thể tìm ra một số kẻ phế vật, người thê thảm hơn Âu Dương cũng không phải chưa từng xuất hiện. Nhưng người không bao giờ cừu hận bất cứ ai, vẫn có thể tiếp tục sống sót, vẫn có thể suy nghĩ cho người khác như Âu Dương thì thật sự chưa bao giờ xuất hiện, chí ít trước đây chưa bao giờ xuất hiện.

- Linh Linh, thân phận của Âu Dương rất mẫn cảm, không phải gia tộc không tin các con, mà là thế lực của Vạn Tiên Sơn quá lớn, nếu như lần này thực sự để Âu Dương đưa con đi xuất giá, vậy con có từng nghĩ phu quân tương lai của con sẽ nghĩ như thế nào không?

Hồ Lan rốt cuộc nói ra nguyên nhân Cầm Linh Linh mất hứng.

- Còn nữa, Linh Linh, con thực sự nghĩ Âu Dương là một khối gỗ vô tri sao? Hắn có thích con hay không, lẽ nào người từng trải như mẫu thân còn không nhìn ra? Biết con xuất giá và đích thân đến tiễn con, nhìn con trong vòng tay của nam nhân khác là hai chuyện rất khác nhau. Con có từng nghĩ đến suy nghĩ của Âu Dương chưa?

Hồ Lan vuốt ve mái tóc dài của nữ nhi, trong mắt hiện lên vẻ yêu thương.

- Con hiểu rồi... Thì ra con chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của hắn.

Lần này Cầm Linh Linh cũng coi như minh bạch, thì ra Cầm gia cũng không phải không thông tình đạt lý, phụ mẫu nàng cũng không phải chưa từng suy nghĩ, phụ mẫu nàng cũng không phải muốn trở ngại cái gì, mà là cảm thấy để Âu Dương tiễn nàng xuất giá có vẻ không thích hợp, mới đưa ra lựa chọn như vậy.

Thì ra ba ngày trước Âu Dương đã tới Cầm gia, muốn dựa theo yêu cầu của Cầm Linh Linh, tiễn nàng xuất giá, nhưng Cầm gia cuối cùng không đồng ý, mà để Âu Dương rời khỏi.

Trên một con đường buôn bán sầm uất cách Cầm gia không xa, có một tráng hán đẩy một chiếc xe chở một nam tử tuấn mỹ, trên mặt nam tử luôn có vẻ tươi cười, nhưng hắn không ngừng ho khan cũng dẫn tới rất nhiều người trên đường ghé mắt quan khán. Nhưng khi nhìn thấy người này là một người tàn phế, hơn nữa trên người không có bất cứ lực lượng ba động nào, mọi người ngoài vứt cho hắn mấy ánh mắt thương cảm đều xoay đầu rời đi.

- Âu Dương, đừng đau lòng, nữ nhân trên đời này trăm nghìn vạn, hà tất phải để ý đến một người, đại ca đã tìm được một thần y tên là Thu Vân Thủy, có lẽ hắn sẽ có cách trị khỏi cho ngươi cũng không chừng.

Âu Bằng nhìn Âu Dương ngồi trên chiếc xe đẩy, từ khi Âu Dương bắt đầu hiểu chuyện, hài tử này chưa bao giờ rời khỏi chiếc xe đẩy, một hài tử suốt đời không thể bước đi thì bi ai đến cỡ nào.

- Đại ca, không cần uổng phí khí lực nữa, căn bệnh của ta thế nào, làm sao ta lại không biết. Nếu như không phải gia tộc tìm kiếm cho ta nhiều danh y và thần dược như vậy, có lẽ ta đã sớm chết nhiều năm trước rồi, sống đến lúc này ta đã thấy rất đủ rồi.

Âu Dương minh bạch thân thể mình hơn bất cứ người nào. Âu Dương biết, thân thể của mình căn bản không thể cứu, trừ phi có tiên nhân xuất thủ, bằng không không ai có thể giúp mình. Đây là gia gia chính mồm nói như vậy.

- Âu Dương, trên con đường cuộc sống của cường giả nào cũng có nhấp nhô vô tận, lẽ nào chút ngăn trở ấy có thể khiến ngươi ngã xuống sao?

Kỳ thực Âu Bằng thường xuyên dùng lời nói như vậy an ủi Âu Dương.

- Cảm tạ đại ca, ta hiểu!

Âu Dương cũng không phản bác lời đại ca, bởi vì bản thân Âu Dương cũng biết đại ca chỉ muốn tốt cho mình. Những người đối tốt với ngươi, ngươi nên chân thành tương đãi, chứ không phải tức giận với bọn họ, cho dù bản thân ngươi có khổ sở thế nào đi nữa, những người quan tâm đến ngươi vẫn sẽ ở bên cạnh ngươi, đạo lý này Âu Dương đã có thể hiểu được từ cách đây rất lâu.

- Chúng ta trở về hay...

Âu Bằng nhìn Âu Dương hỏi, kỳ thực lần này đến Cầm gia, Âu Bằng vốn rất phản đối, hiện tại rơi vào kết quả như vậy Âu Bằng đương nhiên muốn để Âu Dương sớm trở về.

- Không, ta đã hứa với Linh Linh sẽ tiễn nàng, đương nhiên phải tuân thủ lời hứa này.

Âu Dương vẫn rất quật cường, hắn thoáng nhìn xa xa nói:

- Chúng ta tạm thời ở lại đây.

Âu Dương vừa dứt lời, bỗng thấy toàn bộ bầu trời bỗng nhiên mây bay gió thổi, tiếp theo trong nháy mắt bóng tối như bao trùm cả thiên địa. Lúc này toàn bộ thiên địa thay đổi bất ngờ, một luồng lực lượng cực lớn có thể áp chết bất cứ tồn tại nào bỗng nhiên xuất hiện trên chín tầng trời, Âu Bằng đang đẩy xe cho Âu Dương phù phù một tiếng quỳ rạp xuống đất. Dưới áp lực như vậy đừng nói là Âu Bằng, tất cả những người còn tỉnh táo trong Chân Linh Giới đều quỳ rạp xuống mặt đất, cảm giác này giống như đang nghênh tiếp thần linh sáng tạo ra thế giới....

Không riêng gì Chân Linh Giới, lúc này cho dù là bất cứ thế giới nào, từ tiểu thế giới, trung đẳng thế giới thậm chí là tiên giới đều cảm thụ được uy áp đến từ chỗ sâu nhất trong tâm linh. Trong thời khắc uy áp này xuất hiện, cho dù là cường giả mạnh như Ngụy Bỉnh Dập và Bạch Tinh cũng có một cảm giác không chịu đựng được, muốn quỳ rạp xuống đất.

Thiên Vương!

Trên thánh sơn, Ngụy Bỉnh Dập nhìn một đạo quang huy phá tan bầu trời hắc ám.

Đó là một bóng người, mặc dù bóng người đó cách bọn họ vô cùng xa, nhưng lúc này bất luận ngươi đang ở nơi nào của tiên giới đều có thể thấy rõ một bóng người đứng trên chín tầng trời bao quát đại địa.

- Thần Tiễn! Ta chờ ngươi!

Sáu chữ đơn giản phảng phất như ẩn chứa thiên đạo, vang vọng tất cả thế giới, vang vọng trong tâm linh mỗi người.

Âu Bằng vừa quỳ rạp xuống đất, ngạc nhiên nhìn bầu trời đang từ từ khôi phục bình tĩnh.

Hắn không rõ vừa rồi mới xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là người nào sở hữu lực lượng như vậy, lại dám trực tiếp khiêu khích Thần Tiễn!

Âu Dương ngồi trên xe đẩy vẫn bình tĩnh không gì sánh được, nếu như nói vừa rồi có người nào không chịu uy áp, có lẽ cũng chỉ có một mình hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Bán bộ chí cao vô thượng, trong nháy mắt khi uy áp này xuất hiện, trong sâu thẳm tâm linh Âu Dương hầu như bất giác cải biến pháp tắc thiên địa xung quanh. Lúc này ở nơi Âu Dương đang ở, hắn chính là thần, hắn chính là thiên địa, bất luận là uy áp của Thiên Vương có cường đại đến thế nào cũng đừng mơ tưởng ảnh hưởng đến hắn.

Sáu chữ cuối cùng mà Thiên Vương hô lên, hắn cũng rõ ràng nghe thấy. Nếu lúc này hắn thực sự là Thần Tiễn Âu Dương, có thể Âu Dương sẽ nhổ tên bắn thủng hư vô đối kháng với Thiên Vương. Nhưng tất cả ký ức của Âu Dương đều đã mất đi, đều đã phân tán trong thiên địa, hắn căn bản không biết Thiên Vương là ai.

Cũng không biết mình đã từng là ai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK