- Âu Dương muốn sống, cơ hội duy nhất chính là tìm được Bạch Hủ Minh, cũng chỉ có Bạch Hủ Minh mới có thể bảo vệ được hắn.
Dưới đáy biển Mê Hồn Hải, Âu Dương đang đứng trước một khối bia đá cực lớn, lau vết bùn trên mặt tấm bia để xem văn tự.
- Phong Bạo Thành.
Toàn bộ tấm bia đá, Âu Dương vắt hết óc cũng chỉ có thể đọc được ba chữ này, các cổ văn khác đều vô cùng cổ quái, căn bản không phải văn tự Chân Linh Giới lúc này sử dụng.
Vòng qua tấm bia, Âu Dương chậm rãi bơi về phía tòa thành thị giống như một tòa thành.
Lúc này đại môn Phong Bạo Thành đã đóng chặt, nhìn từ bên ngoài ngoại trừ có thể nhìn ra toàn bộ kiến trúc thành thị, nhưng căn bản không thể thấy bên trong rốt cuộc có cái gì.
- Phong Bạo Thành này rốt cuộc thuộc về ai?
Âu Dương để tay lên ngực tự vấn, một tòa thành thị như vậy, cho dù ở viễn cổ cũng tuyệt đối độc nhất vô nhị, rốt cuộc là ai có thể có tư cách sở hữu thành thị như vậy?
- Lẽ nào này thành thị này có liên quan đến cường giả viễn cổ kia?
Âu Dương hồi tưởng lại cảnh tượng đã thấy khi trở về viễn cổ. Những người hắn nhìn thấy trên biển lúc đó kỳ thực không phải là Đại Đế mà lúc đầu Âu Dương phán đoán.
Lúc đó trong lòng Âu Dương, Đại Đế đã là người mạnh nhất, nhưng sau khi chân chính cảm thụ được lực lượng Đại Đế, Âu Dương mới biết được, cho dù là Đại Đế đỉnh phong tuyệt đối cũng không thể so sánh với những người chết trên biển. Âu Dương cảm thấy bọn họ có lẽ là những cường giả sở hữu ý chí.
Thế nhưng tại sao lại có nhiều cường giả sở hữu ý chí chết trên biển như vậy? Lẽ nào đều là nam tử đó một mình đánh chết? Nếu như vậy, nam tử đó chẳng phải là một Phi Tiên chân chính?
Mạnh mẽ đẩy đại môn thành thị ra, Âu Dương chuẩn bị tiến vào trong thành, Âu Dương muốn xem xem Phong Bạo Thành viễn cổ rốt cuộc có hình dáng như thế nào, rốt cuộc lại năng lực gì khiến nó phi hành trên trời? Mình có thể làm sống lại tòa thành thị này hay không, như vậy chẳng khác nào mình sở hữu một tòa pháo đài có thể tùy ý di động trên bầu trời, đáng sợ nhất chính là cho dù là Đại Đế xuất thủ cũng không thể lay động pháo đài này.
Đại môn thành thị chậm rãi mở ra, nhưng khi đại môn mở ra, Âu Dương cảm giác có một cổ hấp lực cực lớn từ trong đại môn truyền đến, hắn không thể khống chế được thân thể của mình, cứ như vậy bị luồng hấp lực này trực tiếp hút vào trong thành thị. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Bay vào thành thị, toàn thân Âu Dương quỳ rạp trên mặt đất, nhưng còn chưa đợi hắn hồi tỉnh, hắn lại phát hiện một chuyện còn kỳ quái hơn.
Trong thành thị hoàn toàn không có nước biển, mặc dù bên trong cũng có tổn hại, thế nhưng tuyệt đối không rách nát như trong tưởng tượng.
- Đây là cái gì?
Âu Dương đứng trước một tòa kiến trúc bị sập, trong kiến trúc phế tích này lộ ra một cánh tay, đây là một cánh tay nữ nhân . . .
Âu Dương vừa định bước về phía trước, bỗng nhiên phát hiện toàn thân mình đã không thể nhúc nhích, tiếp theo trên bầu trời thành thị giống như trên Xuyên Vân Thuyền trước kia, bỗng nhiên xuất hiện phong vân, phong vân quyển động một bức hoạ mở ra.
- Lại là bức tranh viễn cổ.
Mặc dù thân thể Âu Dương không thể cử động, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy tất cả bức tranh xuất hiện.
Phong Bạo Thành mang theo lôi mang đầy trời phi hành trên không, Chân Linh Giới đều ở dưới thành, mỗi một lần di động chí ít đều ở ngoài nghìn dặm. Một tòa thành thị có thể sở hữu tốc độ Đại Đế không thể với tới, Âu Dương thật sự bị chấn động.
Một tiểu thái dương màu vàng lơ lửng trên Phong Bạo Thành, Âu Dương đưa mắt nhìn lại, đây là một khối tinh thể rất lớn, chỉ có điều khối tinh thể này ẩn chứa năng lượng cực mạnh.
Hình ảnh không ngừng chuyển động, tiếp theo Phong Bạo Thành bắt đầu chậm rãi giải thể, cuối cùng chỉ còn lại một nam tử đưa tay nâng tiểu thái dương bay lên trời cao.
Nam tử này có trang phục giống như nam tử Âu Dương nhìn thấy trên biển, không khó phán đoán đây chính là người đã ôm nữ tử trên biển trước kia.
Nam tử chậm rãi rơi xuống mặt đất, cùng với đại địa bắt đầu rung động, nam tử hoa khai hư không, từng khối cự thạch từ trong hư không bay ra, bắt đầu quay chung quanh tiểu thái dương, toàn bộ Phong Bạo Thành cũng bắt đầu chậm rãi được kết nối.
- Đây. . . Đây là....Phong Bạo Thành được kiến tạo chỉ nhờ lực của một người này.
Nhìn thấy màn này, Âu Dương rốt cuộc biết chủ nhân Phong Bạo Thành là ai.
Phong Bạo Thành thành hình, hình ảnh lại chuyển, điện thiểm tiếng sấm, mưa rền gió dữ. Trên một vùng biển xanh thẳm, nam tử một mình đứng trên Phong Bạo Thành trên, mặc dù không nhìn thấy biểu tình của nam tử, nhưng lại có thể cảm thụ được hắn đang bi thương.
Vô số nhân ảnh từ bốn phương tám hướng hội tụ đến, những người này cường đại đến mức Âu Dương hết hồn. Cho dù đã từng nhìn thấy Chỉ Thủ Che Thiên của Bạch Hủ Minh, lúc này nhìn thấy những người này vẫn có thể cảm giác bọn họ đáng sợ.
Nói cách khác, những người này còn đáng sợ hơn Bạch Hủ Minh, đây tuyệt đối là cường giả lĩnh ngộ ý chí, hơn nữa còn không phải một loại ý chí
- Nhiều cường giả ý chí như vậy sao?
Âu Dương nhìn chằm chằm vào hình ảnh, chờ mong tiến triển tiếp theo, nhưng hình ảnh đến đó bắt đầu nghiền nát, từng mảnh nhỏ theo gió tiêu tán trong Phong Bạo Thành, giống như tất cả đều chỉ là ảo giác. . .
- Không phải chứ.
Âu Dương nhìn bức hoạ biến mất, vô cùng phiền muộn, nhưng Âu Dương rất nhanh phát hiện một việc, trước kia mình ở trong viễn cổ tế đàn nhìn thấy xác chết của những cường giả trôi trên đại dương, bây giờ lại nhìn thấy Phong Bạo Thành từ kiến tạo đến chủ nhân của nó sừng sững trên biển, độc chiến thiên hạ, điều này nói rõ cái gì?
- Lẽ nào nói ta là một hạt giống, khi va chạm vào người hoặc vật có liên quan đến viễn cổ chi mê sẽ khởi động bức tranh viễn cổ bày ra viễn cổ chi mê?
Âu Dương suy tư một lát, hắn cảm thấy sợ rằng chỉ có nói như vậy mới có thể giải thích cho mọi chuyện.
- Mặc kệ, thăm dò Phong Bạo Thành này trước đã, nếu như có thể khởi động Phong Bạo Thành một lần nữa, để nó bay lên trên cao, cho dù là Đạm Thai gia tộc muốn giết chết ta cũng không có khả năng.
Chỉnh lý một chút suy nghĩ, Âu Dương không lựa chọn đi đụng vào nữ thi kia, không hề nghi ngờ, đây là nữ thi tồn tại từ viễn cổ, năm tháng cũng không thể ăn mòn thi thể của nàng, Âu Dương có thể tưởng tượng khi còn sống nàng cường đại như thế nào.
Quan vọng kiến trúc sụp đổ một lát, Âu Dương phát hiện kiến trúc này có lẽ bị nữ thi kia đánh sập, một tòa thành thị Đại Đế không thể lay động lại bị một người dùng thân thể xuống, Âu Dương không khỏi rùng mình.
Dọc theo đường đi, Âu Dương tiến vào trung tâm thành thị, mục tiêu của hắn đương nhiên chính là tìm tiểu thái dương kia. Tiểu thái dương khẳng định chính là đầu mối của tòa thành thị, chỉ cần có thể được tiểu thái dương kia tán thành, như vậy mình chẳng khác nào chiếm được viễn cổ thành thị này, sợ rằng từ nay về sau thực sự có thể tung hoành thiên hạ.