- Ngươi vào hỏi quốc sư đại nhân đi. Ta tin tưởng ngài sẽ nói cho ngươi biết rõ hơn!
Bì Ba nói xong đã đi tới đại trướng. Hắn vỗ vỗ phía sau lưng Âu Dương ra hiệu hắn có thể đi hỏi Sở Tương Hợp.
- Đa tạ nguyên soái!
Âu Dương quay về phía Bì Ba cung kính cúi đầu một cái. Hắn biết, mình sắp phải chia tay Bì Ba, Bì Ba thân là trọng thần ngoài biên ải, dù thế nào cũng phải trấn thủ đông nam. Lần này mình trở về Đô Thành, sau đó có còn cơ hội gặp lại Bì Ba hay không cũng chưa biết. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Đi thôi! Hi vọng ngươi có thể nhớ tới nguyên soái như ta!
Tuy Bì Ba nói như thế, nhưng hắn biết Âu Dương không phải loại người như vậy.
- Nguyên soái yên tâm. Nếu có một ngày nguyên soái hoặc là hậu nhân của nguyên soái có một ngày cần tới Âu Dương ta, chỉ cần Âu Dương có thể làm được, Âu Dương sẽ dốc toàn lực đi làm!
Âu Dương rất ít khi đưa ra lời hứa hẹn với người khác, nhưng hôm nay hắn lại hứa với Bì Ba!
Ở lại quân đông nam lâu như vậy, Bì Ba đã rất chiếu cố tới hắn. Trên chiến trường, bất luận hắn làm chuyện gì hồ đồ, bất luận hắn điên cuồng thế nào, Bì Ba đều dung túng cho hắn. Điều này khiến Âu Dương rất cảm động.
- Được rồi. Có những lời này của ngươi, ta thấy cũng không uổng công kết giao với ngươi!
Bì Ba nghe Âu Dương nói vậy, hắn ngoại trừ vui mừng không cảm thấy gì khác. Giờ phút này giữa hắn cùng Âu Dương không chỉ đơn giản là quan hệ cấp trên cấp dưới nữa. Bọn họ đã thăng cấp trở thành bằng hữu. . .
Đi vào trong trướng soái, Âu Dương phát hiện Sở Tương Hợp đang ngồi trịnh trọng trên hổ tọa. Lúc này trên mặt Sở Tương Hợp đang nở nụ cười. Qua nụ cười trên mặt hắn, Âu Dương biết, cuộc nói chuyện vừa nãy giữa mình và Bì Ba, hẳn là hắn đã nghe được.
- Quốc sư. . .
Đối với Sở Tương Hợp, Âu Dương vẫn rất tôn kính. Đây không chỉ bởi vì hắn là cường giả , mà còn bởi vì hắn đã cứu tính mạng của mình! Nếu lúc đó không phải Sở Tương Hợp chạy tới cứu mình một mạng, vậy tuyệt đối không có Âu Dương hôm nay.
- Được rồi! Chúng ta nên lên đường thôi!
Sở Tương Hợp không nhiều lới với Âu Dương. Hắn chính là một tay cáo già chân chính. Hắn biết có câu nói, ngươi không cần nói hắn cũng sẽ nhớ trong lòng. Âu Dương chính là loại người như vậy. Đây cũng là lý do tại sao hắn lại coi trọng Âu Dương như vậy.
Sau năm năm nữa, hắn sẽ phải tiến vào Chân Linh Giới. Đến lúc đó Đại Vận có thể lại xuất hiện một Sở Tương Hợp khác hay không hắn không biết, nhưng hắn rất xem trọng yêu cung thủ như Âu Dương. Hắn cảm thấy, nếu như Âu Dương tiếp tục trưởng thành theo tốc độ này, có lẽ trong mười năm nữa Âu Dương có thể đạt được độ cao như hắn. Như vậy sau mười năm nữa, Đại Vận sẽ lại có một thần thủ hộ, có thể lại bảo vệ Đại Vận suốt trăm năm! Đây chính là truyền thừa!
- Vâng!
Âu Dương thoáng nhìn về phía lều lớn. Hắn ở tại đại doanh của quân đông nam không lâu, hoặc là nói thời gian hắn thực sự ra chiến trường cũng không dài, hắn không tính là một quân nhân chân chính. Tuy nhiên bất kể nói thế nào, quân doanh và chiến trường đều là địa điểm cực kỳ quan trọng thay đổi vận mệnh của hắn.
Nếu như hắn không gia nhập Đao Nhọn, nếu như không đánh một trận ở phía bắc nhận được Hóa Yêu Quyết, có khả năng hôm nay Âu Dương vẫn chỉ là một Thần Xạ Thủ. Mặc dù kỹ thuật bắn cung của hắn thuật rất tuyệt vời, mặc dù kỹ thuật bắn cung của hắn là thiên hạ vô song, nhưng trong mắt của một Tu luyện giả chân chính, hắn mãi mãi chỉ có thể là một con giun con dế.
Nhưng hiện tại không còn như vậy nữa! Hiện tại hắn có yêu khí tứ giai đỉnh phong, tiếp cận ngũ giai! Tuy rằng hắn vẫn không có cách nào hô phong hoán vũ thoáng động thiên hạ phải kinh sợ như Sở Tương Hợp, nhưng dù sao đây cũng là khởi đầu của hắn. Hắn tin tưởng, chỉ cần cho hắn thời gian và cơ hội, hắn biết sẽ có một ngày hắn có thể đạp tất cả cường giả trên thế giới này dưới chân hắn. giống như lúc hắn trở thành yêu cung thủ, hắn đã nới:
- Tin tưởng ta! Có một ngày ta sẽ khiến thế giới này phải run rẩy trước tên của ta và ngươi!
Câu nói này không phải Âu Dương nói để an ủi mình. Đây là ý nguyện vĩ đại của hắn! Nếu ông trời để cho hắn sống ở thế giới này, vậy để xứng đáng với diều đó hắn không thể bình thản sống một đời. Tranh với người, tranh với thiên địa. Đây mới là mục tiêu của Âu Dương!
Một chiếc xe ngựa cực kỳ xa hoa chạy trên quan đạo của Đại Vận quốc. Nếu như chỉ nhìn mức độ hào hoa phú quý của xe ngựa, có lẽ người bình thường sẽ cho rằng đây là xe ngựa của một nhà quyền quý nào đó.
Nhưng dọc trên đường đi, quan binh nhìn thấy cây quyền trượng có mây mù bao phủ phía trên xe ngựa, trong số bọn họ không có bất kỳ người nào có can đảm ngăn cản chiếc xe ngựa này tiến lên!
Quyền trượng mây mù! Tại Đại Vận, biểu tượng này chỉ thuộc về một người! Hoặc là nói thuộc về một thần! Đó chính là Sở Tương Hợp thần thủ hộ Đại Vận! Đây chính là vị thần đã bảo vệ cho Đại Vận được bình yên gần trăm năm qua!
Tại Đại Vận, đế vương nói có thể sẽ khiến dân chúng bất mãn, nhưng Sở Tương Hợp nói lại có thể nhận được sự ủng hộ của toàn dân! Bởi vì Sở Tương Hợp có cống hiến thực sự quá lớn đối với Đại Vận.
Trong một trăm năm này, Sở Tương Hợp ra tay bảy lần, nhưng mỗi lần đều ngăn được cơn sóng dữ trước bước ngoặt nguy nan của Đại Vận, kéo Đại Vận chao đảo trong nguy nan trở lại bình yên.
Ký ức sâu sắc trong lòng bọn họ chính là hai mươi lăm năm trước. Hai mươi lăm năm trước, Hồng Minh quốc và Tây Kỳ quốc giáp công tiến tới đánh Đô Thành của Đại Vận. Đại Vận quốc rơi vào tình thế nguy cấp. Tu luyện giả của hai nước có đến trăm người xuất hiện phía trước Đô Thành, với ý định chỉ trong một đêm biến nó thành phế thành!
Trong hoàn cảnh nguy cấp như vậy, Sở Tương Hợp đã ra tay. Huyễn Trận vừa xuất hiện thiên địa biến sắc. Một trăm hai mươi ba vạn đại quân của Hồng Minh quốc và Tây Kỳ quốc nuốt hận tại Đô Thành Đại Vận. Một trăm mười ba tên Tu luyện giả không chạy thoát được một nửa! Trận chiến ấy không chỉ khiến uy danh của Sở Tương Hợp đạt tới trình độ gần như thần thoại tại Đại Vận, đồng thời cũng khiến tên tuổi đệ nhất thiên hạ của hắn được đứng vững.
- Thì ra là như vậy. . .
Âu Dương nghe Sở Tương Hợp kể cho hắn nghe về sự cố phong vân, hắn cảm thấy máu trong người mình có phần sôi trào! Tuy rằng Sở Tương Hợp giới thiệu rất sơ sài, nhưng Âu Dương nghe ra được, Sở Tương Hợp có thể có ngày hôm nay đều do hắn liều mạng từng chút một mới có được! Gia hỏa cáo già này không chỉ có đầu óc, hắn còn có thực lực đáng để mình kính phục!
- Trong hội võ tứ quốc lần này, ta sẽ để ngươi đi theo thế hệ trẻ tuổi của Đại Vận tới Tây Kỳ. Nhớ tới năm đó, lần đầu tiên lão phu tham gia hội võ tứ quốc cũng do Tây Kỳ tổ chức. Lần đó lão phu đã chém hết thế hệ trẻ tuổi của Tây Kỳ, ép Hồng Minh quốc và Đại Kim Quốc. Lão phu tin tưởng ngươi sẽ vượt qua thực lực của lão phu năm đó. Ngươi thấy sao?