Mục lục
Yêu Cung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âu Dương nói một mình. Lý tiên sinh lơ đãng liếc mắt nhìn về phía Âu Dương. Thống soái lĩnh quân tranh hùng thiên hạ. Hiện tại đang là thời kỳ hòa bình. Đây chính là lời nói tối kỵ. Người dám nói như vậy chỉ sợ chỉ có những cao nhân tiền bối trước mặt hắn.

Dù sao theo Lý tiên sinh thấy, cao nhân cũng có một vài người thường có sở thích không thể nào hiểu được, giống như việc làm thống soái lĩnh binh vậy.

Bọn họ uống rượu đến hừng đông. Cuối cùng mấy người bọn họ vẫn ngồi đó, Lý tiên sinh cũng không thể chẳng biết xấu hổ yêu cầu với đám người Âu Dương ở lại. Cho nên đến hừng đông hắn liền thần thần bí bí rời khỏi.

Từ dáng vẻ của hắn khi rời đi có thể nhìn ra được, hắn nhất định có mưu kế g ìđó. Nhưng tất cả mọi người không hề nói gì. Trong tiểu thế giới này, âm mưu gì có thể có tác dụng đối với bọn họ? Mưu kế có tác dụng đối với thực lực sao?

Âm mưu quỷ kế của Thiên Vương mới đáng sợ. Đó là bởi vì Thiên Vương đứng trên cùng một độ cao với bọn họ thậm chí còn cao hơn bọn họ một chút. Trong tình huống như thế âm mưu của Thiên Vương mới có lực sát thương không tưởng tượng. Còn âm mưu quỷ kế của đám người tại tiểu thế giới này, thực sự không có chút ý nghĩa gì.

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Tiểu Nhạc kêu lên khiến mấy người đang nghỉ ngơi bên trong đều phải mở mắt.

- Ta ngất! Sao bên ngoài có nhiều người như vậy? Chúng ta bị binh lính bao vây rồi!

Tiểu Nhạc lại kêu gào nói:

- Người kia thật giống như Lý lão đầu ngày hôm qua. Tối hôm qua không phải hắn trở lại gọi người đến bắt chúng ta chứ?

- Hẳn là không phải vậy đâu. Mặc dù lão đầu kia có hơi ngốc, nhưng không ngốc đến mức ấy. Hắn hẳn đã hiểu rõ, đừng nói là trong thành thị này, cho dù là toàn tiểu thế giới cũng chắc chắn không thể nào người nào là đối thủ của chúng ta. Hơn nữa ngươi nên suy nghĩ một chút, nếu như thật sự gọi người đến công kích chúng ta, còn đợi chúng ta tỉnh lại sao?

- Nếu như đúng theo suy đoán của ta, người đến hẳn là quốc sư của Đa La!

Âu Dương ở bên cạnh mở miệng nói.

- Chúng ta đi sao?

Bạch Tinh lắc lắc đầu của chính mình. Sau đó hắn dùng tay nhẹ nhàng búng lên đầu mũi Yêu thần thương. Mũi thương sắc bén kia thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng rung động. Khi mũi thương rung động, không ngờ không gian chung quanh mũi thương đều bị xé nát.

Bạch Hủ Minh đứng dậy đi tới phía trước cửa sổ. Hắn nhìn qua cửa sổ nói:

- Tại sao phải đi,? Chúng ta tại tiểu thế chẳng qua chỉ là tu luyện giả. Trong khoảng thời gian này chúng ta hẳn nên cố gắng thanh tĩnh lại. Ngươi phải hiểu được, thời gian như vậy không nhiều. Tuy rằng Thiên Vương không biết hướng đi cụ thể của chúng ta, nhưng sau thời gian dài, hắn chắc chắn sẽ phát hiện được. Đến lúc đó không tránh khỏi một trận đại chiến. Có thời gian như vậy cố gắng hưởng thụ một phen đi!

Bạch Hủ Minh nói xong không quên liếc mắt nhìn Âu Dương một cái. Hắn biết vào lúc này trong lòng Âu Dương hẳn đang giãy dụa. Trước khi đến tiểu thế giới này, Âu Dương đã quyết định một kế hoạch. Trong khoảng thời gian này hắn hẳn phải tìm cách làm kế hoạch này trở nên hoàn mỹ, dùng tổn thất nhỏ nhất đổi lấy thành quả lớn nhất.

- Chúng ta đi hưởng thụ. Âu Dương người đến lập kế hoạch. Một chiêu rút củi dưới đáy nồi đã đánh Thiên Vương khiến hắn phải ăn một quả đắng lớn, đau mà không dám kêu. Tiếp theo để xem người sẽ dùng mưu kế gì nữa!

Thật ra Bạch Tinh cũng rất thông minh. Hắn biết, tiếp theo muốn đối phó với Thiên Vương nhất định phải do Âu Dương ra tay. Bởi vì hắn đã đoán được một phần của mưu kế tiếp theo. Chỉ có điều người quan trọng nhất trong mưu kế này vẫn là Âu Dương.

- Với một gia hoả như vậy, đánh cờ thực sự hao tổn đầu óc. Để ta hưởng thụ một thời gian đi!

Âu Dương lắc đầu. Hắn cố gắng không suy nghĩ.

- Ta còn chưa từng ở trong hoàng cung. Nếu không chúng ta đoạt lấy hoàng cung Đa La này một thời gian ngắn được không?

Tiểu Nhạc đúng là một kẻ thích kiếm thêm phiền phức.

- Sống trong hoàng cung thì được cái gì. Mỗi ngày đều phiền muốn chết!

Ngụy Bỉnh Dập đúng là kẻ ăn no không biết người đói bụng. Hắn là Ma Vương. Cho tới bây giờ vẫn Ma Vương. Tất nhiên hắn không để ý tới chuyện sống trong hoàng cung.

- Thật ra ta cảm thấy làm hoàng đế cũng rất tốt. Muốn giết ai thì giết, không cần phải tự mình động thủ, chỉ cần mở miệng là được!

Tiểu Nhạc chính là kẻ luôn suy nghĩ tới những điều người khác không thể tưởng tượng được!

Âu Dương trừng mắt với Tiểu Nhạc một cái nói:

- Cho ngươi làm hoàng đế cũng là bạo quân. Sớm muộn cũng bị người ta lật đổ!

- Thiết..

Tiểu Nhạc không đồng ý. Dù sao hắn chưa từng trải qua, cho nên không rõ về đạo lý quyền lợi càng lớn trách nhiệm và gánh nặng cũng càng lớn.

Trong khi mấy người phía trên nói chuyện, đám người phía dưới hẳn cũng đã nhìn thấy bọn họ. Chỉ nhìn thấy Lý tiên sinh tối hôm qua chân đạp phù vân từ dưới đất bay lên lầu hai, phía trước cửa sổ của đám người Âu Dương đang đứng, nhìn đám người Âu Dương nói:

- Các vị, quốc sư của chúng ta biết tin chư vị đến đây, nên đã tự mình đến tiếp đón! Nguồn truyện: Truyện FULL

- Tiếp đón thì tiếp đón, còn cần dẫn theo một đoàn người như vậy sao?

Âu Dương liếc mắt nhìn Lý tiên sinh một cái, có chút buồn cười. Không ngờ quốc sư Đa La lại là một kẻ sĩ diện. Một mình hắn đến là được rồi, cần gì phải dẫn theo nhiều người như vậy. Trước đây Sở Tương Hợp quốc sư Đại Vận tại tiểu thế giới nơi Âu Dương từng ở đều một mình đi lại!

Nghĩ đến Sở Tương Hợp, trong mắt Âu Dương không khỏi có thêm mấy phần mất mát. Thật ra Sở Tương Hợp chết, mình cũng có trách nhiệm rất lớn. Sau khi tiến vào Chân Linh Giới mình thật sự rất ít hỏi đến chuyện của đám bằng hữu. Tình cảm vốn có tại tiểu thế giới cũng trở nên có đôi chút xa lạ. Tuy rằng tuổi tác của Âu Dương nhỏ, nhưng trong một đám người này, hắn nghiễm nhiên chính là một đầu lĩnh.

Âu Dương tin tưởng, thời điểm Sở Tương Hợp sắp chết, nhất định đã nghĩ mình sẽ trở lại cứu hắn. Nhưng mình đã khiến hắn thất vọng, còn thất vọng tới mức phải trả gái bỏ lại cả sinh mạng.

- Chờ khi tất cả mọi chuyện kết thúc, ta sẽ tìm được đám người các ngươi, toàn lực khiến các ngươi hạnh phúc!

Đây là lời hứa của Âu Dương đối với chính mình. Khi tất cả mọi chuyện kết thúc, hắn muốn nhìn thấy mỗi bằng hữu trước kia của hắn được hạnh phúc. Tương tự bản thân hắn cũng muốn có hạnh phúc.

- Quốc sư đại nhân muốn mời chư vị tới phủ tự của quốc sư phủ một chuyến. Cho nên mới dẫn tới nhiều người như vậy. Đây là một loại lễ tiết tiếp khách của Đa La chúng ta!

Rõ ràng Lý tiên sinh nghe thấy Âu Dương nói cũng có vài phần lúng túng. Dù sao tối hôm qua mình đã nói lại tất cả cho quốc sư nghe, nhưng quốc sư thực sự có vài phần không tin.

- Hừ hừ, mời người mà một chút lễ phép cũng không có. Nếu hắn muốn mời, vậy ngươi nói cho hắn biết, khoảng thời gian tới chúng ta tạm thời tiếp nhận phủ quốc sư!

Trên mặt Ngụy Bỉnh Dập trở nên lạnh lùng. Mời người nhưng bản thân mình lại không đến, chỉ để cho Lý tiên sinh đại diện nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK