Mục lục
Yêu Cung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


- Người nào, ngươi có biết ngươi đang khiêu khích Đại Sư hay không.

Người thanh niên vừa rồi trao đổi với Tề Trùng bước ra, mặc dù Âu Dương không chỉ tên nói họ, thế nhưng vừa rồi hắn đã mở miệng nói Đại Sư không có nắm chắc, hiện tại tên gia hỏa cổ quái này lại nói ra những lời như vậy, đây rõ ràng là công kha khiêu khích lộ.

- Quả thực muốn chết, Ngọc Bích Lâu là nơi ngươi dương oai sao.

Nói xong, năm Yêu Chiến Sĩ cửu giai từ trong Ngọc Bích Lâu đi ra, năm tên Yêu Chiến Sĩ này đều là cửu giai đỉnh phong. Nhưng Âu Dương căn bản không để ý đến bọn họ.

Từ khi hắn tiến nhập Thánh Thể, cửu giai đã không thể tạo thành uy hiếp đối với hắn. Dưới tình huống tuyệt đối áp chế giống như vậy, Âu Dương hoàn toàn có thể đồng thời bắn ra năm mũi Bạo Liệt Tiễn giết chết bọn họ.

Mặc dù mình không có nắm giữ công pháp lợi hại, thế nhưng từ cửu giai bước vào Thánh Thể, cho dù không có công pháp chống đỡ, chỉ dựa vào lực lượng yêu khí cũng đủ để kích phát chiến lực vượt qua cửu giai mười lần.

- Ngươi là ai, ai sai sử ngươi tới Ngọc Bích Lâu gây chuyện, chán sống rồi sao?

Năm tên Yêu Chiến Sĩ đẩy đoàn người né ra, đi tới trước mặt Âu Dương, năm người đã hoàn thành yêu hóa, hiển nhiên bọn họ đã chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.

- Cút xa một chút, ta chỉ muốn kiếm một chút lộ phí, không có hứng thú sát nhân.

Âu Dương liếc nhìn năm người, thậm chí hắn còn không lấy ra Thứ Kiêu Cung, cho dù năm người này bạo phát cận chiến, tuyệt đối cũng không thể xúc phạm tới Thánh Thể hắn.

- Muốn chết. . .

Năm người hoàn toàn bị Âu Dương chọc giận, trong lúc nhất thời toàn bộ xuất ra yêu binh, nhìn như muốn chuẩn bị chém chết Âu Dương tại chỗ.

- Dừng tay. . .

Ngay khi năm người chuẩn bị xuất thủ, trong Ngọc Bích Lâu bỗng nhiên truyền ra một thanh âm mờ ảo:

- Cường giả cấp Thánh Thể hà tất phải nổi giận với mấy cửu giai. . .

Thanh âm này phiêu đãng bay ra, mơ hồ mang theo một luồng mê hoặc nhân tâm.

- Huyễn Thuật Sư.

Trong nháy mắt Âu Dương chỉ biết đây là một Huyễn Thuật Sư, hơn nữa đây còn là một Huyễn Thuật Sư cấp Thánh Thể, còn là loại Huyễn Thuật Sư tu luyện công pháp gì đó, đoạn ma âm vừa rồi chính là phát ra với mình, thế nhưng hắn đã dùng với sai người, ngay cả viễn cổ tế đàn cũng không làm gì được mình, một Huyễn Thuật Sư cấp Thánh Thể lại muốn dùng loại ma âm này mê hoặc mình?

- Các hạ là Hồ đại sư?

Âu Dương quay về phiá Ngọc Bích Lâu ôm quyền thi lễ. Lúc này năm tên Yêu Chiến Sĩ trước người hắn sớm đã toát mồ hôi lạnh.

Bọn họ đều cảm thấy may mắn, may mắn Hồ Đại Sư sớm mở miệng, bằng không hai giây nữa, bọn họ khẳng định sẽ nhất tề xông lên, năm tên Yêu Chiến Sĩ cửu giai đỉnh phong đụng độ với một cường giả cấp Thánh Thể, đó chính là giết chết bọn hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Khi bọn hắn giật mình, Hồ Vân Thanh ngồi trong Ngọc Bích Lâu còn giật mình hơn bọn hắn. Mình chính là Huyễn Thuật Sư Thánh Thể tứ giai, am hiểu ma huyễn mê âm. Mặc dù không tính là công pháp cao cấp, thế nhưng cho dù đụng phải Thánh Thể lục giai cũng sẽ khiến đối phương thất thần trong thời gian ngắn, thế nhưng vừa rồi mình sử dụng ma huyễn mê âm lại hoàn toàn bị người này bỏ qua.

Lúc này cho dù là Hồ Vân Thanh cũng không khỏi đứng dậy nhìn người mặc áo choàng đen bên ngoài Ngọc Bích Lâu. Theo Hồ Vân Thanh thấy, người này chí ít cũng có thể là một cường giả Thánh Thể trên lục giai, chẳng qua dùng cách gì đó che giấu tu vi của mình mà thôi.

Âu Dương cũng không biết Hồ Vân Thanh nghĩ như thế nào, hắn nhìn Tề Trùng nói:

- Ngươi muốn chữa trị kiếm linh?

- Đúng vậy. . .

Tề Trùng nhìn Âu Dương, hắn không rõ vì sao Âu Dương lại hỏi mình, lẽ nào hắn có năng lực giúp mình chữa trị?

- Năm mươi bình linh đan.

Âu Dương cũng không nói nhiều, vừa rồi hắn đã nghe người ta nói Tề Trùng nguyện ý bỏ ra năm mươi bình linh đan tìm người bang trợ hắn chữa trị kiếm linh, cho nên hắn vừa mở miệng đã trực tiếp đòi hạn mức cao nhất.

- A? Đại. . . Đại Sư ngươi. . . Ngươi có thể chữa trị? Có. . . Có mấy thành nắm chắc?

Tề Trùng nghe Âu Dương nói, hắn ngây ngẩn cả người, khẩu khí của Âu Dương tràn ngập tự tin, cho dù là hắn cũng không thể không lựa chọn tin tưởng.

- Mấy thành nắm chắc ngươi không cần quan tâm, ngươi chỉ cần biết linh đan đúng chỗ, ta sẽ trả lại cho ngươi một kiếm linh tốt là đủ rồi.

Âu Dương vẫn tỏ vẻ bí hiểm.

Lúc này đại môn Ngọc Bích Lâu mở ra, một người trung niên hơn bốn mươi tuổi từ trong Ngọc Bích Lâu đi ra, khi hắn xuất hiện, Âu Dương phát hiện, những Yêu Chiến Sĩ xung quanh nhất thời tránh ra một con đường. Âu Dương biết, đây chính là chủ nhân Ngọc Bích Lâu Hồ Đại Sư Hồ Vân Thanh.

- Tiên sinh là Tu Phục Sư?

Hồ Vân Thanh đứng cách xa Âu Dương khoảng chừng ba trăm bước, trong ánh mắt hắn mang theo vài phần nghi vấn, phải biết rằng Thánh Thể ở Chân Linh Giới không xem là thưa thớt, cho dù là Thánh Thể trên lục giai tuyệt đối cũng không được tính là thưa thớt, Hồ Vân Thanh có thể tin Âu Dương là một cường giả Thánh Thể, thế nhưng dù thế nào hắn cũng không thể tin tưởng Âu Dương còn là một Tu Phục Sư mạnh hơn hắn.

- Không thể sao?

Âu Dương nhìn ra được, Hồ Vân Thanh là người rất kiêu ngạo, thân là một Tu Phục Đại Sư, vô số người đều khẩn cầu hắn bang trợ, hiện tại bỗng nhiên thấy một người công bố mạnh hơn hắn, trong lòng bất bình là đương nhiên.

- Ha ha, muốn chữa trị kiếm linh của Tề Trùng, trừ phi là đạt được Tu Phục Đại Sư đỉnh phong, xin hỏi tiên sinh có phải là Tu Phục Đại Sư đỉnh phong?

Hồ Vân Thanh nhìn Âu Dương chằm chằm, vẻ nghi vấn trong mắt hắn hiển nhiên càng thêm dày đặc.

- Tu Phục Đại Sư đỉnh phong? Có lẽ không phải.

Âu Dương cũng lười nói nhiều với Hồ Vân Thanh, hắn đi tới bên cạnh Tề Trùng nói:

- Thế nào, tam thành ngươi cũng dám cược, hiện tại có dám hay không?

- Nếu tiên sinh không quá nắm chắc, đừng nên nhận thì tốt hơn.

Hồ Vân Thanh ở bên cạnh trào phúng một câu, thế nhưng Âu Dương căn bản không thèm để ý đến hắn.

- Tiên sinh ngươi có mấy thành nắm chắc?

Tề Trùng nghe Âu Dương và Hồ Vân Thanh đấu võ mồm, hắn cũng có chút mê man, thế nhưng hắn phảng phất cảm giác được hi vọng từ trong lời nói tự tin của Âu Dương.

- Nếu như không phải kiếm chút lộ phí, ta nhất định sẽ không xuất hiện ở chỗ này. Thời gian của ta hữu hạn, ngươi nguyện ý đi lựa chọn tam thành hi vọng hư vô mờ mịt, hay nguyện ý đánh cược vào ta?

Âu Dương chính là muốn nhìn xem Tề Trùng rút cuộc ngoan cường thế nào.

Nếu hôm nay Tề Trùng thực sự buông tha, như vậy Âu Dương cũng không có tổn thất gì, dù sao hắn chỉ muốn kiếm chút lộ phí, Tề Trùng không nguyện ý còn có những người khác, nhiều người thất vọng như vậy, vấn đề lộ phí chắc chắn không có vấn đề.

Tề Trùng nhìn Hồ Vân Thanh, xác thực, Hồ Vân Thanh chỉ có tam thành nắm chắc, còn bên này mặc dù không biết là bao nhiêu, thế nhưng hắn có thể nghe thấy tự tin từ trong miệng của hắc nhân thần bí này.

Suy nghĩ một hồi, Tề Trùng vẫn quyết định đánh cược, tựa như Âu Dương nói, nếu như đánh cược vào tam thành hư vô mờ mịt, chi bằng đánh cược vào con người thần bí này.

- Được, năm mươi bình linh đan.

Tề Trùng lấy linh đan ra khỏi vòng tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK