Hoa đường chủ xoay người qua, run sợ phát hiện chiếc eo của thuộc hạ kia đã bị Đoạt Mạng Thảo quấn lấy, Đoạt Mạng Thảo nhanh chóng quấn vào, thu rút, găm thẳng vào da thịt của hắn, đôi mắt của thuộc hạ kia mở to lòi ra, trực tiếp quỳ xuống dưới đất, cúi đầu nhìn vòng eo của mình, nhưng vừa mới cúi đầu, hắn bèn phát hiện thân thể của mình đã đứt đoạn bằng phẳng rồi.
“Ọc!”
Có một người thực tình không thể chịu đựng nổi cảnh tượng này, không nhịn được bò bên thuyền nôn mửa.
“Cẩn thận!”
Lời cảnh báo của Hoa đường chủ vừa dứt, Đoạt Mạng Thảo màu xanh lá từ trong nước trồi ra, xuyên thẳng vào họng của hắn trong tích tắc. Người đó hoảng sợ nắm lấy Đoạt Mạng Thảo kéo ra ngoài, nhưng trong chớp mắt, Đoạt Mạng Thảo đã xuyên ra từ bụng của hắn, sau đó quấn lên tay của hắn, rút chặt, nhanh chóng rút chặt, rất nhanh chóng, mười ngón tay của người đó bị cắt đứt đều đặn, mười ngón tay đồng loạt rơi xuống sàn thuyền, còn chiếc cằm của hắn, đến cổ họng, đến ngực bụng, Đoạt Mạng Thảo xuyên đến bên trong phụt một tiếng lại siết ra phía ngoài, giống như mổ xẻ cả ổ bụng của hắn, ruột gan đều chảy hết ra bên ngoài.
Lúc này, những người muốn nôn mửa đều dùng tay bịt chặt miệng lại, gắng sức chen lấn vào chính giữa thuyền.
“Đừng có đứng gần mép thuyền! Toàn bộ đi vào chính giữa!” Sắc mặt của Hoa đường chủ tái xanh trắng bệch, đôi tay run rẩy đốt lên một ngọn đuốc, đôi lúc quét về phía mép thuyền, định đốt lui đống Đoạt Mạng Thảo.
Lâu Thất đứng ở đuôi thuyền, bình tĩnh tâm thần, vui mừng phát hiện nội lực của nàng đã có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rào dưới đáy thuyền, dòng chảy ở bên nào có dị thường đều không lọt khỏi tai của nàng!
Và bây giờ, ở dưới chân của nàng, cái Đoạt Mạng Thảo kia đang chuyển động dưới nước, từ từ hướng về chân cô nhảy lên.
Đáy mắt của Lâu Thất lóe lên tia u ám, Đoạt Mạng Thảo này lão đạo sĩ thối chưa từng dạy qua nàng làm sao giải quyết, nhưng nàng cũng không có ý định đi xử lý, một bên muốn bắt nàng, một bên muốn giết nàng, hai bên nàng không muốn tha cho bên nào cả, vậy thì, để họ tàn sát lẫn nhau thôi.
Vào giây phút Đoạt Mạng Thoạt nhảy lên, Lâu Thất nắm lấy một tên hắc y nhân gần cạnh nàng nhất ném xuống sàn thuyền, vừa đúng lúc bắt được Đoạt Mạng Thảo! Đoạt Mạng Thảo tuyệt đối không buông tha bất kì cơ hội nào, nó không thể phân biệt ai với ai, chỉ biết quấn lấy những thể xác máu me mà nó chạm phải, và sau khi quấn lên nhất định phải cắt đứt thân thể đó, quá trình này đã cho nàng thời gian.
Và ngay lúc này, dưới chân nàng vừa giẫm, trong ánh mắt kinh hãi của Hoa đường chủ và đám người khác, nội lực bảy tám phần kia một chân giậm liền giậm tan con thuyền này!
Dưới chân nàng chỉ đang đứng một ván thuyền, vận dụng nội lực, thuận theo dòng chảy như hỏa tiễn bay vút ra bên ngoài.
Vượt sông bằng một cây lau sậy thì nàng chưa học, nhưng một ván thuyền để lướt sông thì nàng vẫn có thể được! Nhất là khi nội lực của nàng tăng trưởng vượt bậc!
Và những người khác trên thuyền không có nội lực cao thâm như nàng, sau khi thuyền tản ra, từng người từng người rơi xuống dưới sông. Và phút chốc, đám người đó liền kinh hãi hét lên!
Dưới sông, có cá ăn thịt người đó! Vả lại, càng kinh khủng hơn là Thanh Giang Ngư Vương còn ở dưới sông, đống Đoạt Mạng Thảo vẫn còn ở dưới sông kia mà!
Ngay tức thì, đám người này bị dọa phát chết, ai nấy đều muốn bò lên ván thuyền. Thanh Giang Ngư Vương ở trong nước định dí theo Lâu Thất, nhưng rơi xuống đây có mười một hai người lận, và đang gắng sức vùng vẫy, Đoạt Mạng Thảo động đậy một hồi liền quấn lấy một cơ thể, quấn xong thì phải tốn ít thời gian siết đứt kẻ đó, kể cả hắn cũng không thể khống chế!
Đoạt Mạng Thảo vốn dĩ là hung khí giết người của hắn ta, nhưng bây giờ lại kéo lui hành động của hắn, nhưng dù sao đi nữa hắn không thể từ bỏ cái đống này để đuổi theo Lâu Thất, bởi vì Đoạt Mạng Thảo rất trân quý rất hiếm có.
Công phu của Hoa đường chủ cũng không tệ, tận mắt chứng kiến người của mình mang theo từng người từng người chết thảm khốc, Lâu Thất thì bỏ chạy mất tích, đột nhiên giận dữ tột cùng, cắn răng chìm xuống nước, thề phải đại chiến một trận với Thanh Giang Ngư Vương.
Lâu Thất đương nhiên không thể nào đợi bọn chúng chiến xong, nhân cơ hội trôi dạt về nơi xa lắm rồi.
Cùng lúc trôi dạt theo dòng chảy nàng đã vận dụng nội lực, ván thuyền trên dòng nước lướt vèo vèo, tốc độ cực nhanh. Chỉ cần một nén hương, nàng đã dạt về nơi rất xa rất xa, hoàn toàn không nghe được bất kì âm thanh nào của bên kia nữa rồi.
Và đến lúc này, dòng chảy trở nên gấp gáp, trước mắt còn có một dòng chảy chia làm ba, cũng không biết được mỗi nhánh chảy là về phương nào. Lâu Thất hơi cau mày, nàng hoàn toàn không quen biết nơi này, và cũng không biết con sông này là con sông gì, ở đâu, có phải còn ở trong phạm vi của Đông Thanh Quốc hay không, nếu càng trôi càng xa, cho dù nàng không muốn dùng cách này rời khỏi Trầm Sát, đoán rằng cũng buộc phải rời khỏi bằng cách này thôi.
Nhưng con sông này cũng rộng lớn phếch, dòng chảy xiết, nàng bây giờ không thể nào ngược dòng lên bờ, chỉ có thể lướt theo dòng chảy đi xuống. Nhìn thấy ba nhánh rẽ hiện ngay trước mắt, Lâu Thất bèn quyết định không lựa chọn nữa, thuận theo chiếc ván mà trôi xuống, vào nhánh nào thì đi nhánh đó vậy.
Dưới dòng chảy xiết cấp bách, chiếc ván đó trôi vào dòng chảy bên tay trái.
Lại trôi dạt thêm một thời gian, theo dự đoán của nàng thì đại khái trôi qua nửa tiếng đồng hồ, dòng nước chảy mới chậm dần. Nghĩ chắc lúc này, cho dù Thanh Giang Ngư Vương đã đánh bại Hoa đường chủ, cũng không thể đuổi kịp nàng đâu nhỉ?
Nếu không, phải ứng phó với Đoạt Mạng Thảo, nàng cảm thấy bản thân cũng ức lắm, nàng ghét nhất là loại vật âm tà như thế này!
Vào lúc tâm trạng của Lâu Thất hơi thả lỏng, đột nhiên dưới chân đụng phải gì, miếng ván đó đụng vào một hòn đá trồi lên từ dưới nước, một tiếng răng rắc nứt thành mấy miếng, tuy trong khoảnh khắc đó Lâu Thất liền bay lên, nhưng vì dưới chân không có nơi để đáp, nên vẫn phải rơi tõm xuống sông.
Nàng vừa rơi xuống liền cảnh giác phòng bị, nhưng dưới nước vẫn rất bình lặng, không có loài cá ăn thịt người lúc trước từng nói. Nghĩ chắc cá ăn thịt người là của Thanh Giang Ngư Vương mang theo, chỉ mai phục ở một khu vực nước kia thôi, chứ không phải con sông này vốn dĩ có cá ăn thịt người. Nhưng cho dù như vậy, Lâu Thất vẫn cảm thấy mình thật tội nghiệp, những ngày qua, nàng không có một cuộc sống yên bình, suy đi nghĩ lại, vẫn là quãng thời gian được khóa trong hòm rương là thoải mái nhất, như vậy vẫn chưa đủ tội nghiệp sao?
Và cũng chẳng biết nàng lọt vào thế giới này có phải là thủ bút của lão đạo sĩ thối không, nếu thật sự là vậy, sau này nàng chắc chắn kiếm cơ hội tính sổ với lão! Có phải chướng mắt ngày tháng tốt đẹp yên ổn của nàng không? Phải bắt nàng tới những nơi này chịu trận!
May là nàng bơi giỏi, vừa vào nước đã bơi như một con cá linh hoạt, thuận theo dòng chảy tiếp tục bơi về phía hạ lưu.
Màn đêm dần dần buông xuống, đến chiều tà. Ánh hoàng hôn màu cam lan tỏa ra, soi rọi trên mặt nước, ánh lên tia sáng chói mắt. Lâu Thất vừa mệt vừa đói, thể lực và nội lực tốt như thế nào đi nữa, cũng đâu chịu đựng nổi bơi suốt một buổi trưa, và, bơi lội đâu thể nào vận dụng nội lực mãi.
Và ngâm trong nước lâu như vậy, làn da của nàng cũng trắng và nhăn lên, nếu ngâm tiếp thì sẽ bị tổn thương nặng.
Lâu Thất không biết chỗ mình đang bơi có phải là phương hướng mà Hoa đường chủ định bắt thuyền lái đi, nếu như vậy, nàng tương đương với việc tự tay dâng tặng mình cho người khác, nếu không, nàng không biết phía trước có gì đang chờ đợi mình, nếu là nơi hoang dã mênh mông rộng lớn, chẳng phải nàng buộc làm người hoang trong một khoảng thời gian hay sao. Nàng ghét nhất là cuộc sống như vậy, một mình sinh sống ở nơi hoang dã không giống như sự mô tả lãng mạn soái khí như trong tạp chí hiện đại đâu, nghĩ xem có rất nhiều rắn sâu thú kiến, làm sao mà bảnh được cơ chứ?
Lúc này, lục địa đã xuất hiện trước mắt nàng. Trong lòng Lâu Thất nhẹ nhõm, lập tức tăng tốc bơi về phía đó. Trên bờ là một vùng đất cát mịn màng, Lâu Thất bò lên, liền nằm ngay trên đó, không hề thục nữ trình hiện dáng chữ “đại” nằm thở hổn hển. Sắp chết tới nơi rồi, và bụng đói đến nỗi kêu rộc rộc.
Và ngay bây giờ Lâu Thất nhớ đến Trầm Sát, nàng cũng chả biết nhớ chàng làm cái gì, nhưng càng đói càng mệt, thì nàng càng dễ dàng nhớ đến chàng, cũng không biết lúc này chàng có đang tìm mình không?
Lâu Thất nằm trên bãi cát nửa ngày trời, nhìn ánh hoàng hôn lặn xuống dưới sông, bầu trời liền đen thui, dòng sông rộng lớn trở nên tối tăm, và dần nổi hơi sương, chẳng mấy chốc nhìn không rõ hướng đến.
Ừng ực.
Bụng vang tiếng gầm trời, Lâu Thất cười khổ một tiếng, bò dậy, quay lưng, lúc này mới nhìn rõ lục địa mình đang ở. Một khu rừng, không dày đặc lắm, sau lưng khu rừng có thể thấy được những ngọn núi cao hiểm cuồn cuộn, không phải là dãy núi liên kết không rời, các ngọn núi kia kì lạ mà đẹp đẽ, nhưng rõ ràng thì chẳng có cái gì cả, loại núi này trên kia chỉ có một ít loài cây thấp trũng, không có nhiều khả năng ra quả và động vật sinh tồn.
Lúc nãy nàng bơi đến liền phát hiện cá ở con sông này không phong phú, có thể do dòng chảy quá xiết, những loài cá không có sống ở khu vực này. Điều này khiến ý định bắt cá lên nướng của nàng đã thất bại.
Chỉ mong khu rừng dưới chân núi màu mỡ, có thể giúp nàng không tốn nhiều sức tìm được đồ ăn.
Lâu Thất lết bước chân nặng nề đi về phía khu rừng, một cơn gió sông thoảng qua, nàng run rẩy toàn thân, nhịn không được liền hắc xì. Ngâm người trong dòng sông lạnh giá suốt một buổi chiều, nàng sợ mình sẽ bị cảm lạnh. Hơi vận động nhẹ để làm khô y phục, và mới tiếp tục lê bước vào trong khu rừng.
Vừa vào rừng núi nàng liền cảm thấy lạnh thấu xương, ở đây còn lạnh hơn so với ngâm dưới nước nữa. Tuy y phục của nàng nửa khô ráo, nhưng vẫn hơi ẩm ướt, và hơi ẩm trong khu rừng này cũng khá cao, đi vài bước, trên đỉnh đầu có không ít hạt nước nhiễu xuống từ cành cây, thấm đẫm cả đầu và mặt nàng.
Và tiếp tục đi sâu vào bên trong xuất hiện sương mù, thực ra Lâu Thất không muốn đi sâu vào bên trong, nhưng ở phía ngoài nàng phát hiện không có vật gì có thể lót dạ, vì muốn no bụng, nàng chỉ có thể tiếp bước vào bên trong.
Lúc này, bụi cỏ phía trước nhúc nhích một cái, Lâu Thất nghe thấy tiếng kêu của gà rừng, trong lòng vui mừng, lập tức giơ tay bẻ một đoạn cành cây, cổ tay vung ra, bắn tỉa về hướng bên kia. Với nội lực hiện tại của nàng, cành cây này được ném ra, lực sát thương mạnh hơn cả phi tiêu, bên đó có vài tiếng kêu cục ta cục tác, Lâu Thất lập tức bay qua đó, phủi cỏ ra xem, một con gà rừng màu sắc rực rỡ nàng chưa từng gặp qua đang nằm ngã ở đó.
“He, coi như mày xui xẻo vậy!”
Lâu Thất nói một tiếng, bèn bắt con gà lên, đáng lẽ định quay về, trở về nơi bờ sông để xử lý con gà rừng, nhưng ánh mắt nhìn lướt qua một khu nhỏ nước sáng, ngưng mắt nhìn, cách đó không xa có một đầm nước nhỏ, bên cạnh là một mảnh đất cát sỏi, cũng xem như bằng phẳng. Nàng làm biếng đi tiếp, bèn tiến về chỗ đó.