Lâu Thất thực sự muốn khóc.
Gã mắt đỏ, ta cũng thực sự không muốn lại gần ngươi đâu!
Rốt cuộc đây là thế giới quái quỷ gì vậy? Gã mắt đỏ chảy lệ máu, "cương thi" muốn ăn tim người, chảy ra máu đen! Nàng cảm thấy ông trời đang chơi khăm mình, sao lại đưa nàng tới một nơi quỷ quái thế này?
Nếu như lúc này Lâu Thất còn không biết mình xuyên không thì đúng là ngu hết cỡ! Nhưng nàng thực lòng không hiểu mình đã làm việc gì khiến đại thần xuyên không coi trọng, nàng chỉ muốn thét lên một câu, xin đừng chơi khăm nhau nữa! Xin cho nàng quay về! Thế giới hiện đại tuy không khí ô nhiễm, lòng người lạnh lùng, nhưng dù gì cũng được bao trùm bởi hào quang khoa học!
Bây giờ ở nơi này, khắp chốn đều là đám cương thi gầm rú trên không, giơ nanh múa vuốt đòi móc tim người.
Một mùi hôi tanh bay tới, Lâu Thất kinh nghiệm đầy mình, lập tức lăn một vòng trên mặt đất, một bộ vuốt sắc nhọn cắm phập một tiếng xuống đất chỗ nàng vừa mới nằm, xoắn một cái, đất cát tung bay, chỗ đó bị gã ta móc thành một lỗ nhỏ. Gã "cương thi" đó buông nắm đất trong lòng bàn tay ra, nghiêng đầu nhìn nàng toét miệng cười, trên hai chiếc răng nanh sắc nhọn còn dính một tí thịt đỏ tươi.
Bụng Lâu Thất lập tức cồn cào.
Vãi!
Gã này lẽ nào mới ăn tim người cách đây không lâu!
Nhìn thấy gã ta lại nhào về phía mình, Lâu Thất kêu thất thanh, lăn một vòng, chân tay cuống cuồng bò về phía gã mắt đỏ. So sánh hai bên, mắt đỏ toàn thân bê bết máu đã chiến thắng.
Bốn thị vệ vẫn đang liều mình chiến đấu với "cương thi" nhưng từ đầu chí cuối vẫn không rời khỏi vị trí xung quanh gã mắt đỏ, bảo vệ kỹ lưỡng hắn ở bên trong, Lâu Thất bò vào vòng bảo vệ của họ, ngồi phịch xuống bên cạnh gã mắt đỏ.
Mặc dù xung quanh sát khí đằng đằng, mùi tanh hôi lan tỏa, nhưng rõ ràng ở đây nàng tạm thời được an toàn.
Nàng nghiêng đầu nhìn thì thấy gã mắt đỏ đang run rẩy, tay nắm chặt thành nắm đấm, hàm răng trắng sáng nghiến chặt, đôi mắt màu đỏ máu đang nhìn nàng trừng trừng, lệ máu tuôn trào.
"Ngươi rất đau?" Nàng co người lại, nhìn dáng vẻ hắn ta cũng rất khủng khiếp! Nhưng lại liếc nhìn đám "cương thi" đang kêu gào kia, trong lòng nàng lại thất thót tim.
Chí ít gã mắt đỏ này còn có một nhóm thuộc hạ là người bình thường...
Ưng đã bay tới hiệp lực chống địch bỗng nhiên quay lại quát nàng: "Chết tiệt! Còn không ôm lấy chủ tử!"
"Ngươi khách sáo một tí!" Lâu Thất tức giận.
"Ôm lấy chủ tử, nếu không ta vứt ngươi cho chúng ăn thịt!" Ưng nhìn nàng mỉm cười lạnh lùng, đồng thời nỏ trong tay bắn đi, một mũi tên bắn trúng một tên "cương thi" đang nhào tới, máu đen phụt ra.
Lâu Thất rùng mình.
Suy đi tính lại, máu đỏ vẫn bình thường hơn! Kẻ biết thời thế mới là tuấn kiệt, nàng rất trân trọng mạng sống! Nàng lập tức quay người kéo lấy gã mắt đỏ, nhắm mắt lại hùng dũng ôm lấy hắn.
Cơ thể cường tráng của đàn ông nằm trong lòng, ban đầu còn thấy toàn thân hắn run rẩy, nhưng hắn nhanh chóng nắm yên, đồng thời Lâu Thất cũng cảm thấy một luồng khí thế tàn bạo tỏa ra từ trên người hắn.
Nàng mở choàng mắt, kinh ngạc nhìn hắn.
Cùng lúc đó, Trầm Sát cũng nhìn nàng. Cô gái bất ngời rơi từ trên trời xuống này có thể giảm cơn đau do cổ độc phát tác của hắn! Tốt, tốt lắm! Như vậy hắn sẽ có thể tranh thủ thêm thời gian!
Tiếng gào thét vang dậy xung quanh, mùi máu tanh tràn ngập không khí. Đám "cương thi" vị giết sạch sẽ, khắp nơi thi thể ngổn ngang, chân tay bị chém đứt rơi vãi lung tung.
Trên trời đã bắt đầu xuất hiện một vùng sáng trắng.
Trời sắp sáng rồi!
Lâu Thất nghe thấy tiếng thở phào của các thị vệ.
"Chủ tử, có rời khỏi nơi này bây giờ không?" Ưng hỏi.
"Đi!"
Gã mắt đỏ đi trước, quay người đi vào sâu trong núi.
Ưng và những người khác đi theo sau, nhìn bóng người bước nhanh phía trước, cảm động tới mức rơi nước mắt.
"Không ngờ ngày mười lăm mà chủ tử cũng có thể đi lại bình thường..."
Các thị vệ đều gật đầu như bổ củi phụ họa.
"Tên."
"A?" Lâu Thất nhìn gã mắt đỏ đang ôm mình, một lúc sau mới phản ứng kịp: "Lâu Thất."
"Từ bây giờ trở đi, ngươi đi theo ta."
"..." Lâu Thất lặng lẽ nuốt bốn từ "Theo con bà ngươi" đã chạy ra tới miệng xuống bụng. Lần đầu tới đây, nàng không hề biết gì cả, trước mắt chỉ một màu tối đen. Những kẻ giống cương thi kia còn có bao nhiêu nữa? Hoặc thế giới này còn có những gì mà thế giới cũ của nàng không có?
Lâu Thất rất rẫu rĩ nghĩ, nàng là một thiếu nữ như hoa như ngọc , một mình hành tẩu giang hồ thế này thật là nguy hiểm.
Những người này chí ít thực lực rất hùng mạnh, đúng không nào?
"Mắt đỏ, các người..." là ai...
Còn chưa dứt lời, gã mắt đỏ đã lạnh lùng liếc nhìn nàng nói: "Trầm Sát."
"A?"
"Tên của ta." Cứ mắt đỏ mắt đỏ réo khiến hắn rất không hài lòng.
"Trầm..."
"Cô kia, lẽ nào ngươi dám gọi trực tiếp tên họ của chủ tử?" Giọng nói của Ưng vang lên: "Chủ tử, Gia, Đế Quân, ba cách xưng hô đó ngươi hãy chọn lấy một cách!"
Lâu Thất vô cùng phẫn nộ, trừng mắt nhìn hắn: "Tên là do chủ tử nhà ngươi tự nói với ta! Nếu không phải để cho ta gọi thì hắn nói với ta làm gì? Còn nữa, ngươi đấy, ngươi là một thị vệ, ta đang nói chuyện với chủ tử nhà ngươi, ngươi nói leo vào làm gì? Biến sang một bên!"
Các thị vệ khác đều há hốc mồm kinh ngạc.
Ưng vệ từ nhỏ lớn lên bên chủ tử, tình cảm như huynh đệ, hơn nữa vì hắn ta lạnh lùng độc miệng nên nhiều năm qua vẫn không có ai dám quát mắng hắn như vậy, bây giờ cô gái này dám bảo hắn "biến sang một bên"! Đúng là anh dũng hơn người!
Ưng lạnh lùng nhìn nàng: "Ngươi tưởng ngươi là ai chứ? Từ nay trở đi ngươi chính là thị nữ của chủ tử."
"Ta cám ơn!" Lâu Thất trợn ngược mắt, nàng sợ chết nhưng không có nghĩa là nàng có thể bán rẻ tôn nghiêm để được sống, thị nữ? Cái quái gì thế! Nàng đường đường là mỹ nữ tới từ thế kỉ hai mươi mốt, sao có thể làm thị nữ! Nàng lập tức vỗ vai Trầm Sát, liếc mắt nhìn hắn: "Đặt ta xuống, các người đi đường lớn của ngươi, còn ta đi cầu độc mộc của ta..."
"Ha ha, tại hạ có thể sửa lời của cô nương một chút được không? Nên là ngươi đi đường lớn của ngươi, còn bọn họ thì đi tới cầu Nại Hà của bọn họ."
Một giọng nói đột ngột vang lên, dịu dàng như gió xuân lướt nhẹ qua tai, nhưng Lâu Thất nảy sinh ra một dự cảm nguy hiểm, giọng nói này vô cùng hư vô, bay bổng khiến người ta không xác định được phương hướng, giống như giữa trời đất bao la, nơi nào cũng có thể là vị trí của hắn.
Khi giọng nói này mới vang lên, sáu thị vệ lập tức vây quanh Trầm Sát, bung áo choàng ra hình thành một chiếc lều, che chắn toàn bộ họ lại.
Ánh trăng bị che lại, Lâu Thất toàn thân căng thẳng, cánh tay ôm nàng cũng siết chặt lại, nàng tì sắt trên lồng ngực của Trầm Sát, mùi máu tanh kia khiến nàng nhíu mày, đưa tay muốn đẩy hắn ra.
"Không muốn chết thì đừng cử động." Giọng Trầm Sát rất trầm.
"Ngươi không nghe thấy lời nói ban nãy sao, rõ ràng hắn đâu muốn giết ta, hắn tới để giết ngươi, đi theo ngươi ta không an toàn." Mặc dù nói vậy nhưng Lâu Thất cũng vẫn hạ thấp giọng.
Trầm Sát đột nhiên cười nhạt: "Ngươi có muốn thử không?"
Vừa dứt lời, đột nhiên hắn vung tay ném mạnh nàng ra ngoài!