Ngày hôm nay Lâu Thất nhìn thấy Mộng Bích Tiên Tử đã cảm thấy mặt nàng ta có chút kỳ quái, bởi vì biểu tình của nàng ta cứng đờ, da trên mặt lại giống như vừa làm phẫu thuật căng da, nếu liếc mắt nhìn qua sẽ không nhìn ra có gì không ổn, nhưng ngươi sẽ cảm thấy là lạ, giống như da đặc biệt rất căng.
Nàng cảm thấy gương mặt luôn trẻ tuổi, trời sinh không già sẽ không như vậy.
Sau đó, khi nàng ta sử dụng bí pháp đồng thời đánh bay mọi người, Trầm Sát nói với nàng, trước khi Bích Tiên Sơn lên làm môn chủ đã luyện lại bí pháp toàn thân, sau khi luyện thành không chỉ có công lực kinh người mà còn có thể trẻ hơn gấp mấy lần.
Nàng cảm thấy Mộng Bích Tiên Tử rõ ràng luyện bí pháp chưa đến nơi đến chốn, cho nên cho dù võ công mạnh hơn rất nhiều, trẻ hơn rất nhiều, nhưng lại có vẻ không được tự nhiên. Hoặc nói, bí pháp kia của nàng ta vốn hãm hại phụ thân.
Tiểu Trù rất bất đắc dĩ, khẽ nói: “Tiểu chủ tử, tuổi của Cảnh Mộng dường như không chênh lệch với ta đâu. Người cứ gọi nàng ta là lão bà, vậy chẳng phải ta cũng là lão bà sao?”
Lâu Thất trừng mắt: “Sao nàng có thể suy nghĩ như vậy được? Nàng là mềm mại tự nhiên, còn nàng ta chính là yêu quái căng da, không thể so sánh như thế được.”
Lư Đại Lực nghe được cách gọi yêu quái căng da này thì cảm thấy mới mẻ, lại lớn tiếng gọi Mộng Bích Tiên Tử vài câu.”Yêu quái căng da, yêu quái căng da: “
Mộng Bích Tiên Tử tức giận đến mức mặt cũng tái xanh cả lại, trường kiếm trong tay nàng ta chỉ về phía Lâu Thất: “Ta phải giết ngươi trước.” Nàng ta nói xong lại muốn lao về phía Lâu Thất.
Chân Trầm Sát bước sang và lập tức ngăn cản ở trước mặt nàng ta, hắn cầm Phá Sát ở trong tay, lạnh lùng nói: “Thử xem ngươi có thể qua được hay không?”
Mộng Bích Tiên Tử vung kiếm lại rạch một cái về phía ngực hắn, kiếm khí này vô cùng lạnh lẽo, ngay cả bọn họ ở khoảng cách xa như vậy cũng có thể cảm giác được.
Cảnh Diêu hoảng hốt la lên: “Cô cô, đừng tổn thương tới hắn.”
Lâu Thất kêu lên theo: “Trầm Sát, giết chết nàng ta đi.”
Cảnh Dao trừng mắt nhìn về phía nàng rồi lập tức khép tay làm loa ở trước miệng la lớn: “Cô cô, cẩn thận một chút.”
Lâu Thất cũng dùng hai tay khép lại ở trên miệng và la lớn: “Trầm Sát, cố gắng lên, đoạt lấy thanh kiếm đó để lần sau còn đi đâm cá nữa.”
Mọi người nhìn thấy hai người kia đánh ra từng chiêu từng thức với khí thế kinh người, kiếm khí rét lạnh, trong lòng đang căng thẳng, kết quả vừa nghe Lâu Thất ở bên này gây náo nhiệt thì cảm thấy hoàn toàn bối rối.
Cảnh Dao tức giận trừng mắt với Lâu Thất: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Lâu Thất nhún vai một cái nói: “Không thể để một mình ngươi kêu gào được, có thêm một người cũng có không khí hơn.”
Nguyệt ho khan một cái: “Người là Đế Phi đấy.” Bình thường cũng đâu thấy nàng vui vẻ tưng bừng như một tiểu cô nương vậy chứ?
“Không có việc gì, ta sẽ không trách tội Cảnh Dao cô nương không biết phân biệt lớn nhỏ.” Lâu Thất rất rộng lượng nói.
Nguyệt: “…”
Cảnh Diêu: “…”
“Ha ha, chẳng lẽ Đế Phi cảm thấy đế quân sẽ thắng Mộng Bích Tiên Tử sao? Nhưng bây giờ, trong tay nàng ta có thần binh đấy.” Ngọc Thái tử mỉm cười hỏi.
Lâu Thất lập tức thay đổi sắc mặt, nghiêm túc hỏi: “Ngọc Thái tử đã từng nghe tới một câu nói chứ?”
“Câu nói nào?”
Không chỉ là Ngọc thái tử, mọi người ở đây đều nhìn nàng, tối thiểu cho đến tận bây giờ bọn họ cũng không thể nhìn ra được ai thắng ai thua, nàng không nên có lòng tin lớn như vậy chứ?
“Không phục, đánh cược một lần.” Lâu Thất nghiêm trang nói: “Ta đặt cược Trầm Sát thắng, ngươi không phục, đánh cược một lần đi.
Bắc Phù Dung cũng thấy bất đắc dĩ: “Lâu cô nương, bây giờ nàng còn có tâm tình lấy Đế Quân ra đánh cược sao?”
Lâu Thất nói: “Tại sao lại không có, chẳng qua là các ngươi không dám đánh cược mà thôi.” Lâu Thất có chút bất đắc dĩ. Long Ngôn trốn từ một nơi bí mật gần đó nhìn thấy dáng vẻ nàng rất tiếc nuối thì thiếu chút nữa thì không nhịn được mà cười ra tiếng.
Đêm hôm đó đánh cược một lần, không chỉ có Hội Hoa Lầu kiếm được một khoản tiền lớn mà túi của nàng cũng căng phồng lên, chẳng lẽ người này còn chưa chơi chán sao?
“A…”
Một tiếng hét thảm truyền đến, mọi người lập tức theo tiếng kêu nhìn lại, vừa nhìn thì tất cả lập tức kinh sợ.
Chỉ thấy Mộng Bích Tiên Tử đâm một kiếm vào phía sau lưng “một thi thể” trên mặt đất, người kia lúc trước chẳng qua là trọng thương bị hôn mê, bây giờ bị nàng ta đâm một kiếm này thấu tim đã không còn sức sống nữa. Trên mặt của Mộng Bích Tiên Tử lại lộ ra nụ cười kỳ lạ, nàng ta dùng kiếm đánh thi thể bay về phía Trầm Sát.
Khi Trầm Sát muốn lùi lại thì nàng ta đã xông lên, trong tay cầm chuôi kiếm giơ cao quá đầu và chém xuống, trực tiếp chém thi thể kia thành hai nửa, máu tươi bắn ra, có một mảnh sương máu phun đến trên người của Trầm Sát.
Mộng Bích Tiên Tử cười ha hả: “Trầm Sát, mùi vị có tuyệt không?”
Tất cả mọi người nhìn thấy một cảnh tượng đẫm máu này thì kinh ngạc tới há hốc mồm và nói không ra lời. Ngay cả các đệ tử Bích Tiên Sơn cũng sợ hãi, có người run rẩy nói: “Trước đây môn chủ không phải như vậy đâu.”
Mộng Bích Tiên Tử đã lâu không xuất hiện ở trước mặt mọi người, nhưng trước đây nàng ta thật sự không phải là kẻ khát máu và độc ác như vậy.
“Kiếm, là thanh kiếm kia.”
Người này còn chưa có nói hết thì Mộng Bích Tiên Tử đột nhiên phun ra một búng máu, trong nháy mắt tinh khí toàn thân hình như bị giảm đi hơn nửa, sắc mặt nàng ta trắng bệch, đồng tử lại càng đỏ hơn.
Thanh kiếm kia.
Sắc mặt Ngọc thái tử cũng tái xanh: “Thanh kiếm kia biết cắn nuốt công lực của người cầm kiếm.”
Trời ạ!
Cái này còn có thể gọi là thần binh được sao? Phải gọi là tà vật thì đúng hơn.
Sắc mặt Bắc Phù Dung lại càng khó coi, đây là vật do Bắc Thương nàng lấy ra, lần hội họp lớn này là do nàng tổ chức, bây giờ lại xuất hiện kết quả như vậy, nếu không kết thúc tốt thì nàng khó tránh được tội.
“Kiếm này là thanh tà kiếm, chúng ta đoạt được nó thì cũng phải tiêu hủy đi.”
Tiêu Hỏa đang ngây người ra lại chợt phục hồi tinh thần và lập tức kêu lên: “Không không không, đại công chúa, kiếm này không phải là tà kiếm đâu, nó là thần binh, thật sự là thần binh đấy. Chẳng qua bây giờ nó thiếu đi kiếm hồn, chỉ cần tìm được thứ có thể đúc lại kiếm hồn thì nó chính là một thanh thần binh không hơn không kém.”
“Nhưng bây giờ có ai dám đi đoạt nó chứ?” Bắc Phù Dung nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải khi hắn đúc ra kiếm này không kịp thời phát hiện ra vấn đề, thì sao có thể có tình cảnh như bây giờ được.
“Cô cô.” Cảnh Dao thấy Mộng Bích Tiên Tử dựa lưng vào thân cây nhưng vẫn hết lực chống đỡ, dùng hai tay cầm thanh kiếm kia chỉ vào Trầm Sát đứng ở phía trước, nàng ấy chạy vội tới. Ánh mắt Trầm Sát lóe lên, lách người cho nàng ấy qua, kiếm quang đồng thời hiện ra. Cảnh Dao hét lên một tiếng và chật vật ngã xuống đất lăn một vòng, nàng ấy khó có thể tránh được một kiếm của Mộng Bích Tiên Tử giết chết. Nếu không phải tinh khí của nàng ta đã bị hút đi hơn nửa thì sợ rằng một kiếm này đã rạch ngực, mổ bụng của Cảnh Dao.
Ánh mắt Mộng Bích Tiên Tử lập tức trở nên tỉnh táo, nàng ta run rẩy kêu lên một tiếng “Cảnh Dao”.
Trong giây lát đó, Trầm Sát lao tới vỗ một cái vào lòng bàn tay của nàng ta, Mộng Bích Tiên Tử không khống chế được buông lỏng tay ra, tay Trầm Sát vung lên, cầm lấy thanh kiếm kia.
Tất cả mọi người gần như đồng loạt nín thở và nhìn chằm chằm vào Trầm Sát. Bọn họ đang chờ đợi ánh mắt hắn cũng bị kiếm hồn làm thay đổi.
Lâu Thất nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh Trầm Sát mà nhét một bàn tay của mình vào trong tay trái của hắn, Trầm Sát lập tức lại nắm chặt tay của nàng.
“Thanh kiếm này tăng thêm sự hung tàn và độc ác trong tiềm thức của con người, sau đó kích phát ra.” Lâu Thất thật ra cũng có chút lo lắng, bởi vì người này vốn là một sát khí lớn, có lẽ hắn sẽ trực tiếp biến thành vua sát khí: “Chàng thử xem có thể khống chế được không?”
Sau đó nàng phát hiện, trong lúc nàng nói chuyện, trừ người của bọn họ ra, những người khác, bao gồm cả Ngọc Thái tử và Bắc Phù Dung, đều đồng thời lùi lại mấy chục bước.
Trầm Sát sát khí lớn, chắc hẳn những người này đều biết.
Hiện tại, thanh kiếm rơi vào trên tay hắn, nếu chẳng may hắn thật sự bị thanh kiếm khống chế thì với công phu của hắn lại thêm uy lực của kiếm, nhiều người như vậy cũng không đủ hắn giết đâu.
“Thất Thất.”
Trầm Sát bỗng nhiên khẽ gọi tên nàng.
Lâu Thất ngẩn ra, nàng cảm thấy mình quen biết Trầm Sát lâu như vậy, nhưng đây là một lần hắn gọi tên nàng ấm áp nhất, bởi vì tiếng gọi trầm thấp đầy cảm xúc này, trái tim nàng cũng như muốn mềm nhũn ra.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn.
“Chỉ có nàng mới có thể làm cho bản Đế Quân nhập ma mà thôi.” Hắn nói xong, cổ tay phải chợt run lên và rót công lực vào trong thanh trường kiếm, thân kiếm ngân vang lóe lên hào quang đáng sợ, trong nháy mắt đó ánh sáng gần như làm cho người ta không mở mắt ra được.
Kiếm chỉ nghiêng về phía mặt đất một lúc lâu mới yên tĩnh trở lại và chậm rãi thu ánh sáng vào.
Trong lúc Lâu Thất còn đang ngây người vì câu nói đột ngột kia của hắn thì những người khác lại đều khiếp sợ nhìn Trầm Sát.
Đôi mắt của hắn tối tăm, trên gương mặt vô cùng tuấn mỹ vẫn lạnh lùng, hắn vẫn là hắn.
“Đế Quân, ngài không cảm thấy có gì không ổn chứ?” Bắc Phù Dung khiếp sợ hỏi.
Trầm Sát liếc mắt nhìn qua: “Thanh kiếm này nên thuộc về bản đế quân.”
Không có, không có, hắn thật sự hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Đám người Nguyệt và Đỗ Văn Hội, Trần Thập đều không nhịn được bắt đầu hoan hô: “Đế quân uy vũ.”
Ba phụ tử Tiêu Hỏa đồng thời thở phào nhẹ nhõm và ngã trên mặt đất.
Gió mát, trời cao mây mỏng, trăm hoa đua nở.
Tại Tiêu phủ, Tiêu Hỏa cầm trong tay một tập ngân phiếu, trái tim treo cao suốt mấy ngày nay mới có thể thả xuống được.
“Không nghĩ tới đế quân Phá Vực còn có thể cho người ta đưa ngân phiếu qua, ta còn tưởng rằng chúng ta sẽ phải tặng không thanh kiếm kia giống như đưa cho hoàng thất trước đây chứ!” Tiêu Thông nói.
“Mọi người đồn đại đế quân Phá Vực là kẻ lãnh khốc vô tình, nhưng qua lần này có thể thấy được hắn căn bản không giống với lời đồn đại. Bằng không vì sao thanh kiếm kia lại không thể kích phát được tâm tư giết chóc của hắn chứ?” Tiêu Hỏa cũng thở dài.
Tiêu Thông khẽ gật đầu: “Hơn nữa, Đế Quân đối xử với Đế Phi này thật tốt. Ngươi ngây người ra làm gì vậy?” Tiêu Thông lấy tay khuỷu tay thúc vào người Tiêu Kình.
Tiêu Kình phục hồi lại tinh thần và lắc đầu nói: “Không có gì.”
Hắn quay sang Tiêu Hỏa: “Phụ thân, ngài đã nói chuyện với Thất Đế Phi về việc tu sửa kiếm hồn chưa?”
Tiêu Hỏa nhìn hắn nói: “Ta đã nói rồi. Chẳng qua muốn tìm được thứ này cũng không dễ dàng như vậy đâu.”
Lúc này, một đám người đang ra khỏi cửa thành, không nhanh không chậm đi về phía Đông Thanh.
Trong một chiếc xe ngựa đi đầu, Trần Thập làm người đánh xe, Nguyệt ngồi ở bên cạnh hắn, thỉnh thoảng hỏi về chuyện hắn đã trải qua ở Thần Ma Cốc. Nguyệt nghe được bọn họ từng trải qua vài lần thập tử nhất sinh, còn có sự khủng bố của Vân Hoa Trùng thì cũng cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Trước kia, khi Trần Thập nói tới Nạp Lan Họa Tâm đều vô cùng ngưỡng mộ, nhưng bây giờ vừa nhắc tới Nạp Lan Họa Tâm hắn lại cực kỳ căm giận.
Trong xe, Trầm Sát nghiêng người về phía Lâu Thất: “Lần tới, bản đế quân sẽ giết nàng ta.” Lâu Thất cũng không có nói nhiều về Nạp Lan Họa Tâm trong đêm hôm đó, lúc này nghe Trần Thập nói, hắn mới hiểu rõ được.
Trong lòng Trầm Sát nhất thời nổi lên ý định giết người.
Lâu Thất đang muốn nói lại nghe Trần Thập đột nhiên hô dừng xe, nàng nhào tới phía trước và ngã vào trong lòng Trầm Sát.
“Tại sao ngươi lại tự nhiên lao tới như vậy? Ngươi không sợ bị ngựa giẫm chết à?” Trần Thập nghe được động tĩnh trong xe thì sợ Lâu Thất bị đụng phải nên cuống cả lên, lời nói ra cũng nóng nảy hơn bình thường.
Vừa rồi, người này đột nhiên thúc ngựa lao ra và ngăn cản ở trước xe ngựa của bọn họ.
“Tại hạ Thạch Lỗi, cầu kiến Đế Quân và Đế Phi.” Người kia tung người nhảy xuống ngựa và lao vọt tới trước xe ngựa, giơ tay leo lên trên xe ngựa.
Đêm hôm đó bọn họ không đi theo đến Hội Hoa Lầu, cho nên cũng không nhận ra Thạch Lỗi. Trầm Sát đưa tay vén màn xe và liếc nhìn về phía Thạch Lỗi.
“Đế Quân, Đế Quân, cầu xin ngài hỗ trợ.”
Thạch Lỗi cầm ống trúc nhỏ trong tay giơ lên: “Mấy ngày qua, tại hạ dùng chim bồ câu nói rõ tình hình với trong tộc, tộc trưởng nói, chỉ cần đế quân và đế phi có thể giúp Tộc Long Dẫn chuyện này, dù có yêu cầu gì chúng ta cũng sẽ đáp ứng.”