Sinh ba đứa trở lên?
Trọng trách sinh con nối dõi…
Sau khi Lâu Thất nghe Trầm Sát nói lời đó xong thì luôn trong trạng thái hỗn loạn.
Có thể nói Trầm Sát thật sự muốn nước suối kia, hơn nữa là vì cho nàng uống, lại còn mỗi tháng đưa tới, sao lại lại có cảm giác lập tức chuẩn bị mang thai nhỉ?
Không phải nói là vừa bắt đầu yêu đương sao?
Nguyệt và Trần Thập nghe được câu này rất hiếm khi mà cùng nhất trí. Cảm thấy chuyện này Đế Phi làm không sai, loại chuyện này cần phải nhìn xa.
Thậm chí Nguyệt còn thở phào, ngồi bên ngoài bắt đầu thảo luận với Trần Thập.
“Đế Quân vốn dĩ không có người nhà, nếu con cháu ít thì chắc chắn không được. Trước đó bổn vệ nghĩ Đế Quân ít nhất phải có một hậu bốn phi tám quý nhân, lại thêm mười sáu tần gì đó. Thế mới khai chi tán diệp, nhiều con nhiều cháu được. Nhưng nếu chỉ có một mình đế phi thì đến lúc đó Hoàng thất cũng lẻ loi quá. Bây giờ Đế Quân có suy nghĩ này thì ta cũng yên tâm. Có ba vị hoàng tử trở lên cũng không tồi, đương nhiên là thêm hai vị công chúa là càng hoàn mỹ.”
Trần Thập tự tin vô cùng: “Chắc chắn cô nương làm được.”
Trong xe, Lâu Thất tuyệt vọng.
Trần Thập à, tự tin của ngươi là dùng vào chuyện này sao?
Sau này, đám người Lâu Tín và Tiểu Trù biết được chuyện này cũng bắt đầu tham gia thảo luận. Kết quả thảo luận là, Lâu Thất nhìn khỏe mạnh như vậy, năm đứa tuyệt đối không thành vấn đề!
Sau khi Trầm Sát nghe được họ thảo luận thì trên mặt đầy vẻ hài lòng.
Năm đứa, hắn cảm thấy vừa đủ.
Mà đương sự Lâu Thất lại cảm thấy thế giới này tràn đầy ác ý. Năm đứa, không bằng giết nàng cho xong.
Một ngày một đêm, họ đã đến bên ngoài địa phân Tộc Long Dẫn khi trời vừa tờ mờ sáng.
Nhưng, trước mắt là một sơn động đầy sương mù, hoàn toàn không nhìn rõ đường để đi.
“Sở dĩ Tộc Long Dẫn có thể lánh đời, nguyên nhân lớn nhất trong đó là trận pháp này.” Thạch Lỗi cưỡi ngựa đến trước, quay đầu nhìn Trầm Sát và Lâu Thất đang vén rèn quan sát tình hình trước mặt, nói: “Trận pháp nơi này do những người tài giỏi của cấm địa đó bố trí. Trên thực tế, nơi này vốn là nơi tổ tiên họ gây dựng nên, sau đó người Tộc Long Dẫn tới đây, tổ tiên đã giải được trận pháp này, thấy trong không người mới mang tộc nhân tránh vào.”
Ý của lời này là trận pháp rất khó giải.
Trầm Sát nhìn vài cái, đến bên tai Lâu Thất, thấp giọng nói: “Lâu Thất biết giải phải không?”
Lâu Thất gật đầu: “Tuy phức tạp nhưng cũng không phải không được.”
Tuy nàng có thể giải, nhưng trước mắt chủ nhân người ta thì cứ giả vờ không biết tốt hơn.
Thạch Lỗi bẻ gãy tám cành cây, bắn về tám hướng trong sương mù, rất nhanh sương mù trước mặt dần tản ra, xuất hiện một cái khe suối sâu, ở giữa có một lối đi như rãnh trời, nếu không cẩn thận xông vào trong sương mù thì có thể ngã xuống tan xương nát thịt.
“Đi thôi. Xe ngựa có thể đi một đoạn.”
Thạch Lỗi mang người đến tộc địa, không thở phào nhẹ nhõm mà càng nóng ruột hơn.
Hai cỗ xe ngựa và một đội nhân mã chạy lên con đường đi về phía trước, trước mắt là một sơn lâm đầy màu sắc từ cỏ cây hoa lá, lá đỏ, lá vang, lá xanh, lá thông lam lục, dệt thành một tấm vải đầy màu sắc xinh đẹp. Lại thêm cả khói mỏng lượn lờ, đúng như tiên cảnh.
Lâu Thất nhịn không được khen ngợi: “Nơi này đẹp thật.”
Trầm Sát lại đột nhiên kinh ngạc mà híp mắt nhìn chằm chằm một điểm sâu trong sơn lâm.
“Sao vậy?” Lâu Thất cảm giác được bèn khó hiểu hỏi.
Trầm Sát nắm tay nàng, chỉ về một chỗ: “Nhìn chỗ kia.”
Lâu Thất nhìn qua, chỉ thấy sâu trong sơn lâm rực rõ có một màn sương đen đang bốc thẳng lên trời.
“Đó là gì?” Lâu Thất cau mày, dù nàng đã nhìn thật kĩ, nhưng mà khoảng cách quá xa hơn nữa còn có tầng núi rừng nên thực sự là không rõ được.
Trầm Sát chầm chậm nói: “Không biết sao mà cảm thấy hơi quen thuộc.”
Quen thuộc đám sương đen đấy, câu này Lâu Thất thấy không hiểu, đang muốn hỏi thì xe ngựa đã dưng lại. Thạch Lỗi nói: “Đường phía trước xe ngựa to không đi được, Đế Quân, Đế Phi chỉ có thể cưỡi ngựa. Xe ngựa để đây sẽ không sao đâu, đây là địa phận Tộc Long Dẫn, có trận pháp đó người ngoài không vào được.”
Bỏ xe cưỡi ngựa, bọn họ cũng không có ý kiến gì.
Đoàn người cưỡi ngựa đi theo Thạch Lỗi chạy nhanh khoảng chừng một nén nhang liền nhìn thấy cách đó không xa có gần trăm tòa lầu nhỏ điểm xuyết giữa rừng núi rực rỡ. Rừng hoa đào màu hồng lớn, ở giữa kẹp thêm hoa lê trắng muốt cách họ không xa, đẹp đến mức khiến người ta ngỡ như đi vào thế ngoại đào nguyên.
Nữ tử không thể kháng cự nhất chính là cảnh đẹp như vậy, Tiểu Trù cũng mang vẻ mặt tán thưởng: “Nếu có thể ở trong này thì tốt quá, nơi này thực sự rất đẹp.”
Tử Vân Hồ nằm trong lòng nàng nhảy xuống, chạy về phía rừng hoa đào kia.
“U U!” Lâu Thất gọi một tiếng, Thạch Lỗi xua tay: “Đế phi, không sao, nơi này rất an toàn, không có ai sẽ làm hại Tử Vân Hồ đâu.”
Lâu Thất biết một ngày một đêm vội lên đường khiến Tử Vân Hồ bức bối nên cũng kệ nó đi.
Rừng hoa đào có một con đường được sửa bằng phẳng, cuối đường có người đang vội vã chạy lại. Thạch Lỗi nhìn kĩ, vui vẻ nói: “Là tộc trưởng chúng ta ra.”
Có bảy tám người ra đón, đi trước nhất là một ông lão tóc bạc phơ được một thiếu nữ dìu, ông lão nhìn khoảng hơn bảy mươi tuổi, tóc trắng như tơ, tuy nếp nhăn đầy mặt nhưng so với ông lão ngoài kia thì rất trắng, trẻ, trên mặt không hề có vết đồi mồi nào.
Xem ra, công hiệu nước Long Dẫn của Tộc Long Dẫn không tồi, chỉ là nước Long Dẫn không có công hiệu nhiều con nhiều cháu kia.
Mà mấy người đi theo ông lão kai cũng rất trắng. Đặc biệt là thiếu nữ dìu ông lão dia, da trắng như tuyết, mắt đen như mã não, môi hồng răng trắng, đẹp đến mức có theo vài phần linh khí.
“Lỗi Tử, là quý nhân ngươi mời đến tới à?’
“Vâng ạ, tộc trưởng.” Thạch Lỗi xuống ngựa, đám người Trầm Sát cũng xuống, đám người đi theo tộc trưởng ào đến thay họ dắt ngựa.
“Quý nhân, khẩn cầu người giúp đỡ.” Lão tộc trưởng vừa nhìn thấy Trầm Sát liền lập tức muốn quỳ xuống. Thiếu nữ kia rụt rè nhìn Trầm Sát rồi cũng muốn quỳ xuống.
Tay Trầm Sát quét một cái, họ liền cảm thấy có một luồng lực nang đầu gối của họ, khiến họ không quỳ được.
“Không cần đa lễ như vậy.” Trầm Sát hờ hững nói.
“Nghe Lỗi Tử thúc nói ngươi là một người rất lợi hại ở bên ngoài.” Thiếu nữ đấy tuy nhát nhưng vẫn nhìn Trầm Sát rồi hỏi ra.
Nhưng Trầm Sát không trả lời nàng ta.
Thiếu nữ đỏ mặt, cắn môi dưới.
Lâu Thất âm thầm đâm hắn một cái, truyền âm nói: “Làm gì mà không thèm để ý tiểu cô nương người ta. Cô nương đó nhìn khoảng mười năm tuổi, lớn lên xinh đẹp, dáng người lại nhỏ nhắn đáng yêu, cái váy hồng trắng kia cũng như hoa lê trong rừng hoa đào vậy. Dưới tình huống bình thường thì chẳng có nam nhân nào nhịn được mà không để ý đâu.”
Trầm Sát truyền âm nói: “Sau này, những nữ tử khác đều cho nàng ứng phó, miễn cho bổn Đế Quân có điều kiện để giết người.”
Lâu Thất: “…”
Phải nhỏ mọn đến mức nào chứ, thế mà còn ghi thù lời nàng nói lúc đầu kia đến giờ nữa.
Thạch Lỗi vội nói: “Tiểu Cẩm, đây là Đế Quân và Đế Phi của Phá thành, không được vô lễ.”
Tiểu Cẩm kia hình như giờ mới thấy Lâu Thất, nàng ta ngẩn ra rồi buột miệng nói: “Tỷ tỷ thật đẹp.”
Lâu Thất không hề phát hiện, lúc ở Thần Ma Cốc nàng đã ăn Linh Quả , và sau khi phá giải được huyết chú bản mệnh thì da có một loại sáng bóng trong suốt, mắt càng đen hơn, môi cũng càng đỏ hơn, xinh đẹp hơn trước vài phần.
Lúc gặp Lâu Thất lần đầu, Trầm Sát cảm thấy dung nhanh nàng thuộc hàng thượng đẳng, nhưng không thể hơn được những mỹ nhân nổi tiếng hắn từng gặp kia. Giờ thì không giống nữa, khuôn mặt Lâu Thất lúc đầu cho tám điểm, thì giờ có thể đạt được đến chín điểm rưỡi rồi.
Hơn nữa, bây giờ nàng lại trong độ tuổi đẹp nhất đời người con gái, không quá trẻ, cũng không quá thành thục.
Ngược lại Lâu Thất cảm thấy thiếu nữ này xinh đẹp hơn ngươi, nhưng không nghĩ đến trong mắt Thạch Tiểu Cẩm, nàng mới là mỹ nhân.
Nhưng, khi nghe nàng ta nói câu này, Trầm Sát lại hài lòng nhìn nàng ta một cái, tiểu cô nương này đúng là có mắt nhìn.
“Ngươi cũng rất đẹp.” Lâu Thất cười với nàng ta. Thạch Tiểu Cẩm nghe vậy đỏ mặt, nàng ta rất dễ đỏ mặt.
“Đế Quân, Đế Phi, mời vào trong nói chuyện.” Lão tộc trưởng xem ra rất vội vã. Dẫn họ vào trong một tòa lầu nhỏ, mời họ ngồi liền có phụ nữ trẻ rót nước bốc khói cho họ. Nước đó rất trong, bên trong có nổi một cánh hoa đào, ngửi vào có một mùi thơm nhẹ.
“Khách quý, đây là nước Long Dẫn có cho thêm hoa đào cốt nở đầu mùa này, có tác dụng trừ mệt mỏi, nâng cao tinh thần. Mấy vị khách quý đi đường xa vất vả, xin dùng nước hoa Long Dẫn này.” Lão tộc trưởng nói.
Lâu Thất luôn nghe thấy chỗ tốt của nước Long Dẫn, giờ lại thấy mỗi người họ đều da trắng như tuyết thì đương nhiên sẽ không khách khí, cầm lấy chén nước uống vài ngụm. Quả nhiên mát lành ngon ngọt, mang theo hương hoa đào nhè nhẹ.
“Khách quý, người trong tộc chúng ta đã chuẩn bị đồ ăn sáng rồi, bây giờ tôi sẽ nói về tình huống cấm địa trước, sau khi dùng bữa sáng xong, có thể mời khách quý…” Sự gấp gáp của lão tộc trưởng rất dễ thấy, nhưng lại cảm thấy bọn họ chạy nhanh đến đây, mà chỉ cho người ta chút thời gian ăn sáng uống nước để nghỉ ngơi liền giục bọn họ nhanh đi cấm địa thì không khỏi thấy hơi ngượng ngùng.
Lâu Thất nói: “Nếu chúng ta đã đồng ý giúp đỡ thì sớm làm cũng tốt.”
Lão tộc trưởng thở nhẹ ra, Thạch Tiểu Cẩm sau lưng ông ta cũng thở nhẹ, cảm kích nhìn nàng.
“Cảm ơn sự thấu hiểu của khách quý, thực sự vì thời gian mấy người Minh Cơ mất tích quá lâu rồi, chúng ta sợ nếu muộn thì họ sẽ xảy ra chuyện.”
Lão tộc trưởng liền nói cho họ một số tình huống trong cấm địa.
Khoảng mười giờ sáng, con đường trước mặt được ánh sáng chiếu rọi, nhưng khi đi vào trong thung lũng, ánh sáng không chiếu vào được, nên nơi đây tối đen ẩm ướt, nhìn rất lạnh lẽo âm u.
Trước mắt bọn họ cũng là một màn sương mù lớn, không nhìn rõ cảnh vật sau nó. Đám người Thạch Lỗi và lão tộc trưởng dẫn họ đến dừng chân: “Trận pháp nơi này thực ra chỉ là thuật che mắt, người có thể đi vào. Nhưng tộc nhân chúng tôi luôn tuân thủ quy tắc, không đi vào bao giờ, nên không biết tình hình bên trong thế nào. Chỉ biết bên trong trận pháp dày đặc, cửa này đến cửa khác, rất nguy hiểm. Minh Cơ cũng không biết có cơ duyên gì mà lại xông nhầm vào một lần rồi còn an toàn đi ra được. Nhưng hắn không biết, đó chỉ là trùng hợp thôi, giờ đi vào không biết sẽ nguy hiểm đến mức nào. Các vị xin hãy thận trọng.”
“Ừ.” Trầm Sát chỉ đáp ứng một tiếng, rồi không hề do dự mà nắm tay Lâu Thất đi vào trong sương mù.