Vậy à.
Lâu Thất nhìn bốn người bọn họ, đều trạc tuổi nhau, khoảng hai mươi mấy tuổi, mặt mày khôi ngô, thân hình cao ngang nhau, tuy chỉ khoác chiếc áo khoác bên trong trần truồng chân đất, nhưng bốn người đứng cạnh nhau vẫn rất thu hút ánh nhìn. Dung mạo thuộc hàng đỉnh cơ mà.
“Tại sao các ngươi phải đi theo ta? Nếu đã không muốn về Vấn Thiên Sơn nữa, vậy thì trời cao biển rộng tùy tiện bơi thỏa thích tự do như cá, đi theo ta tiếp tục làm thị vệ làm chi?” Lâu Thất chớp chớp mắt tỏ ý không hiểu.
Vấn Kiếm đáp: “Không giấu cô nương, rời khỏi Vấn Thiên Sơn sẽ trở thành kẻ phản bội, Vấn Thiên Sơn sẽ không tha cho bọn ta. Nếu bọn ta đi theo cô nương, tin chắc cô nương sẽ bảo vệ an toàn cho bọn ta.”
Lâu Thất đột nhiên cười lên: “Ngươi cũng thật thà lắm. Nhưng mà tại sao ngươi biết ta có thực lực đấu chọi với Vấn Thiên Sơn? Vả lại, vì bọn ngươi mà đắc tội với Vấn Thiên Sơn, ta đâu có cao cả đến như vậy, nói cách khác là, ta đâu có ngu?”
“Không thu nạp bọn ta, cô nương cũng đã đắc tội với Vấn Thiên Sơn rồi.” Vấn Kiếm tiếp tục nói: “Lần trước Nạp Lan Đan Nhi trở về nói rất nhiều lời xấu xa về cô nương, thánh nữ biết cô nương và Đế Quân của Phá Vực ở bên nhau, cho dù ra sao cũng không tha cho cô nương. Dắt theo bốn người bọn ta, chẳng qua chỉ thêm bốn trợ thủ mà thôi. Và bọn ta được cô nương thu nạp, nhất định sẽ làm việc tận tâm vì cô.”
Lâu Thất nhíu mày, nghĩ ngợi một phen: “Được, các ngươi đi theo ta, nhưng ta nói trước, nếu các ngươi thực lòng trung thành với ta, ta liều mạng cũng sẽ bảo vệ các ngươi, nhưng nếu các ngươi phản bội ta, ta sẽ khiến các ngươi chết rất khó coi.”
“Thuộc hạ hiểu rõ!”
Thu nạp bốn người, điều đầu tiên khiến Lâu Thất nhức đầu không phải chuyện gì khác, mà là đồ mặc cho bốn người bọn họ.
Cũng chẳng thể dắt bốn người nam nhân lõa thể đi khắp nơi chứ? Nàng không có hứng thú giờ phút nào cũng được thưởng thức chim chóc, nàng sợ xem nhiều sau này tác dụng ngược không còn hứng thú thưởng thức nữa.
Trần Thập và Lâu Tín thì một người mang theo hai bộ đồ, nhưng nếu đưa hết cho bọn họ, thì mình chả có đồ để thay mặc. Vả lại, y phục nếu có đủ, nhưng giày đâu có đủ đâu.
“Chỗ của Âm Nguyệt giáo chủ chắc có đồ mặc chứ.”
Trên mặt Vấn Thư nổi lên cơn bừng đỏ, cũng không biết là xấu hổ hay hận thù, “Khi thánh nữ tặng bọn ta tới đây chỉ cho bọn ta mặc áo khoác thôi.”
“Cô ta chắc không mang theo quần áo giày dép của các ngươi đi đường chứ, đi tới chỗ ban đầu các ngươi nghỉ ngơi xem thử.”
Nàng đoán chắc Nạp Lan Họa Tâm đã rời khỏi, quả nhiên, khi bọn họ đến đó, đống lửa đã được dập tắt. Bọn người Vấn Kiếm tìm một hồi, quả nhiên tìm được quần áo giày dép của bọn họ, thậm chí có cả kiếm mang theo ở đây.
Bốn người ăn mặc chỉnh tề, trông rất anh tuấn bất phàm, nếu đi ra ngoài kia đều thuộc dạng nhân trung long phụng, nhưng ở Vấn Thiên Sơn chỉ được đóng vai trò thị vệ.
“Các ngươi có biết Tam Hàn Thu Giao sinh sống ở đâu không?” Lâu Thất hỏi.
Vấn Kiếm gật đầu nói: “Bọn ta biết phương hướng đại khái, đi về phía Tây Bắc.”
“Vậy thì nhanh đi thôi.”
Vốn dĩ chỉ có đội ngũ ba người, bây giờ bành trướng thành bảy người. Nửa đêm sau cũng chẳng có ai dừng lại nghỉ ngơi, mà đi đường gấp về hướng Tây Bắc.
Vào lúc trời sáng quả nhiên phát hiện dấu vết của Nạp Lan Họa Tâm đi ngang qua nơi đây, Lâu Thất lúc bấy giờ mới bảo nghỉ ngơi.
Vấn Thư Vấn Mặc tự đi tìm đồ ăn lót dạ, Vấn Kiếm đốt lửa, Vấn Cầm chặt ống tre đi lấy nước, và gọt một ít cỏ khô, thắt một quả đầu tóc thong thả, đưa đến trước mặt Lâu Thất, “Mời cô nương rửa ráy.” Nói xong liền không biết từ đâu mò ra một cây lược đưa cho Lâu Thất chải đầu.
“Ôi đừng đừng đừng, ta tự làm.” Tuy kiếp trước đi tiệm làm tóc đa số là con trai đảm nhận vị trí tổng giám thiết kế kiểu tóc, nhưng ở nơi đây cho nam nhân chải đầu của mình, Lâu Thất cảm thấy hơi kì quái.
“Vâng.” Vấn Cầm lui về một phía.
Trần Thập và Lâu Tín bây giờ không cần làm gì cả, hai người nhìn nhau.
Vấn Thư Vấn Mặc rất nhanh chóng trở về, hai người hái một ít quả hạt, đỏ có xanh có vàng có, nhìn trông có vẻ khiến người ta thèm nhỏ dãi, các phiến lá đọng đầy nước.
“Cô nương, quả hạt chúng tôi đã rửa sạch sẽ rồi, mời cô nương rửa tay thưởng thức.” Tay khác của Vấn Thư cầm một phiến lá khác, trong đó chứa đầy nước tinh khiết, mang đến trước mặt Lâu Thất để nàng rửa tay.
Ở Cửu Tiêu Điện, Nhị Linh cũng biết thói quen của nàng, không hầu hạ nàng tỉ mỉ đến cỡ này, Kiếm Cầm Thư Mực bốn người họ còn là thân nam tử nữa, vậy thật là…
“Các ngươi ở bên cạnh Nạp Lan Họa Tâm là hầu hạ như thế sao?” Lâu Thất có chút buồn bực hỏi. Nếu như phải, sự phô trương của Nạp Lan Họa Tâm cũng hơi bị lớn.
“Gần như vậy, nhưng bên cạnh thánh nữ có bốn thị nữ Phong Hoa Tuyết Nguyệt, chải đầu rửa tay những công việc này của họ làm.” Vấn Kiếm nói.
Lâu Thất tưởng tượng Nạp Lan Họa Tâm ăn một trái hoa quả, bên cạnh bu đầy một đám người, có người gọt vỏ, có người rửa tay cho, có người bưng nước rót trà, có người cầm khăn hầu sẵn lau sạch tay…
Loại người đó làm Đế Hậu mới xứng đó, phô trương quá đi.
Nàng rửa tay, cầm một trái như lê màu vàng cắn một miếng to. Nước căng mọng, mùi vị chua ngọt vừa vặn, không tệ hơn gì so với lê.
Hai ba miếng Lâu Thất đã xử sạch trái đó, bèn mới một tay ném một cái cho Trần Thập và Lâu Tín, “Các ngươi cũng ăn đi.”
Mấy ngươi ăn xong quả hạt, đang định đi đường, nhưng nhìn thấy trước mắt có khói sương nổi lên.
“Lúc nãy vẫn chưa có sương, thật kì lạ, tại sao mặt trời mọc mà lại trỗi sương vậy?”
Vấn Thư trầm ngâm một hồi nói: “Cô nương, có thể phía trước là rừng Vân Hoa.”
“Vân Hoa?”
“Đúng vậy, Vân Hoa màu sắc tựa bông trắng, tựa bông gòn, cánh hoa mềm mại, buổi tối sẽ hấp thụ rất nhiều nước sương, nước sương buổi sáng sớm sẽ bốc hơi thành nước bay ra, cho nên hình thành sương hơi như vậy.” Vấn Thư nói.
Lâu Thất nhìn hắn một hồi: “Vấn Thư biết không ít thứ. Vậy Vân Hoa này có độc hay không?”
“Độc thì cũng không hẳn, chỉ là hít nhiều sẽ say như say rượu, xem coi mức độ chịu đựng của mỗi người thế nào, có người chỉ hơi chóng mặt, có người sẽ lâm vào mơ hồ, sau khi tỉnh dậy sẽ quên đi sự việc xảy ra khi đó.”
“Đi xem thử có thể đi đường vòng được không.”
Một hàng người đi được một hồi, quả nhiên gặp được rừng Vân Hoa, và khu rừng này cực kì lớn, nhìn không được tận cùng, muốn đi vòng sẽ tốn rất nhiều thời gian.
Vân Hoa, có một chút giống bông gòn, nhưng đóa hoa lại to hơn bông gòn nhiều, mỗi nhánh hoa đều nở đầy hoa ở một cành, nhìn qua kia, đừng nói là khí sương, chỉ đơn giản nhìn thấy hoa cũng là một mảng trắng xóa mù mịt.
“Xem ra không có cách đi vòng được rồi.” Lâu Thất sờ cằm.
Vấn Kiếm hỏi: “Cô nương, vậy có đi qua đó không?”
“Chỉ có thể đi qua đó?”
“Cô nương, vốn dĩ túi áo của chúng tôi vẫn còn Bích Độc Đan, chuyên dùng để khắc khí sương của rừng Vân Hoa.” Vấn Thư vừa nói vừa lấy ra một chai nhỏ trong túi áo, đổ ra vài viên dược, không giống với các loại dược thông thường ở chỗ, mấy viên đan dược này là màu trắng.
“Một số giải độc hoàn thông thường không có hiệu quả đối với Vân Hoa, cho nên phục dùng giải độc hoàn trước đó cũng chẳng có tác dụng gì.”
Lâu Thất cầm viên dược hoàn từ trong tay hắn lên: “Vấn Thiên Sơn thật lợi hại, vật gì cũng trang bị kĩ càng.”
“Thánh nữ nói lần này không thể trở về tay không, cho nên phải chuẩn bị đầy đủ.” Vấn Kiếm giải thích.
Tuyệt đối không thể trở về tay không sao? Xem ra Nạp Lan Họa Tâm phải có bằng được Tam Hàn Thu Giao. Loại vật đó cũng đích thực hiếm gặp, nếu bỏ lỡ thì không biết khi nào mới gặp lại được.
Nói ra thì loại độc mà Trầm Sát trúng phải thực sự phí thời gian phí sức phí tiền, còn không chắc chắn tìm được đầy đủ, từ khi nàng xuyên qua đây bắt đầu bằng Mê Hồn Hoa, sau đó là Đông Hải Lệ Minh Châu, bây giờ là Tam Hàn Thu Giao, mỗi vật đều là loại duy nhất có một không hai, thiên hạ khó săn lùng. Đông Hải Lệ Minh Châu cũng đỡ được một chút, là do trùng hợp, đang ở chỗ của Hòa Khánh Vương, chứ biển người mênh mông biết đi đâu mà kiếm. Họ tìm lâu như vậy cũng chỉ tìm được hai loại dược dẫn, Tam Hàn Thu Giao là loại thứ ba, cũng đặc biệt khó tìm.
Nếu Nạp Lan Họa Tâm lấy được, thì sẽ trở thành ân nhân của Trầm Sát, đối với Cửu Tiêu Điện mà nói là đại ân. Đây cũng được xem là một con cờ cược, một con cờ thêm điểm, đến lúc đó cô ta muốn tranh giành một vé Đế Hậu, tin chắc bọn Nguyệt sẽ cực kì ủng hộ.
Nhưng điều mà Lâu Thất không hiểu rõ, chẳng phải Trầm Sát và Vấn Thiên Sơn quyết định xé nát mặt nhau sao? Bị Vấn Thiên Sơn trục xuất sư môn, với lòng kiêu ngạo và tự tôn của kẻ đó, sao có thể lấy đại sư tỷ năm xưa làm Hậu?
Còn một người là Tố Lưu Vân nữa cơ. Nghe nói Lưu Vân tiên tử dung nhan xinh đẹp thiên hạ đệ nhị, chỉ xếp sau Nạp Lan Họa Tâm, nhưng rõ ràng sắc đẹp là tùy theo từng người, cà rốt cải trắng tùy sở thích của mỗi người, xếp một hai ba bốn thực là có chút miễn cưỡng.
Nghĩ đến Tố Lưu Vân, Lâu Thất liền nghĩ tới thuật cơ quan ở khu rừng tre lần trước, Trầm Vân Sơn, chẳng lẽ nàng cũng đã đắc tội sao? Hoặc là bởi vì lòng ghen tị của Tố Lưu Vân?
Nếu thực sự là vậy, Trầm Sát quả thật gây không ít kẻ thù cho nàng! Mà còn là những kẻ thù có chỗ dựa! Cho nên, rời khỏi chắc là lựa chọn chính xác.
Nhưng dù sao đi chăng nữa, Tam Hàn Thu Giao cũng phải đi thám thính thử, nàng không tin tưởng Nạp Lan Họa Tâm, càng không hy vọng Nạp Lan Họa Tâm đoạt được thứ đó dùng để làm con cờ ép buộc Trầm Sát. Nếu có thể đoạt được, nàng đương nhiên hy vọng tự mình lấy được Tam Hàn Thu Giao.
Người đàn ông kiêu ngạo kia, nàng không muốn có ai ép buộc hắn.
Kiếm Cầm Thư Mặc đều phục dùng dược hoàn đó, Lâu Thất cũng nuốt một viên, không có cảm giác gì bất thường, bèn bảo Trần Thập và Lâu Tín phục dùng.
Đi vào rừng Vân Hoa, hương thơm của Vân Hoa liền trở nên nồng nặc, một bó Vân Hoa có thể chỉ có mùi hương dịu nhẹ, nhưng cả một rừng to lớn, thì mùi thơm đó sẽ đươc khuếch trương rất lớn, mùi thơm dễ ngửi thế nào đi chăng nữa, quá nồng nặc cũng sẽ khiến người ta khó chịu, rừng Vân Hoa chính là vậy.
Đi chẳng được bao xa, Lâu Tín đã hắt hơi mấy lần, Trần Thập cũng cảm thấy mũi mình có chút ngứa ngáy, mọi người lập tức tăng tốc độ.
Nhưng càng đi sâu vào bên trong, khí sương càng dày đặc, sau cùng khả năng nhìn đường cực kì thấp, đến nỗi người đi bên cạnh cũng chả nhìn thấy được nữa.
Xung quanh yên lặng tột cùng, chỉ nghe được tiếng bước chân của mình, còn tiếng bước chân của những người khác đều biến mất! Giống như khu rừng này chỉ còn lại một mình nàng.
“Trần Thập! Lâu Tín!”
Nàng hét lên, nhưng chẳng có ai trả lời nàng, một người cũng chả có. Lâu Thất đứng yên, trước mắt một màu trắng xóa, nhìn giống khí sương, vốn dĩ nàng không cảm thấy có gì khác thường, nhưng khi nàng phát hiện bước chân của mọi người đều không còn tiếng động, nàng lập tức để yên mắt quan sát tỉ mỉ. Vừa nhìn, quả nhiên toàn thân vã mồ hôi lạnh, tóc gáy rợn đứng cả lên.