“Đại Lực, mau chạy đi!”
Nguyệt quay đầu lại, mặt mũi vội biến sắc, hắn dùng hết sức quăng cây kiếm dài trong tay về phía sau, cây kiếm lao vút đi với âm thanh xé gió, đâm trúng vào cái cánh của Giác Điêu, sự công kích hiểm hóc khiến hai móng vuốt của nó chao đảo, thân xác vạm vỡ của Lư Đại Lực lại chẳng hề cồng kềnh, hắn bổ nhào xuống đất liền né ngay được cái móng vuốt sắc nhọn ấy.
Nguyệt lúc này đã tức tốc chạy ngay tới dùng một tay lôi hắn đi: “Mau đứng dậy, chạy nhanh lên!”
Lư Đại Lực vội vã bò dậy, hắn bị Nguyệt tóm lôi đi, thở hổn hển nói: “Sau này ta cũng luyện công để luyện cái chạy nhay như này!”
“Đây gọi là khinh công!”
Nguyệt kéo theo Lư Đại Lực nặng hơn trăm cân chạy quả thực là tốc độ cũng chẳng thể nhanh nổi, hắn ngoái đầu lại nhìn, con Giác Điêu đó đang vỗ cánh, cây kiếm vốn dĩ cắm vào người nó đã bị rơi xuống. Trong lòng Nguyệt bỗng hoảng hốt, không ngờ thân xác của con Giác Điêu này lại cứng rắn như vậy, hắn dùng hết sức bình sinh để phi ra thanh kiếm đó mà dường như chỉ đâm vào nó được vài phân, bị nó giũ vài cái là rơi xuống rồi! Xem ra vết thương gây ra cho nó dường như là không sá gì!
“Chạy nhanh nữa lên!”
Giác Điêu tuy bị thương không nặng nhưng rõ ràng nó đã lên cơn thịnh nộ, nó kêu dài một tiếng, đôi cánh lập tức chuyển hướng tiếp tục lao vút tới đuổi theo bọn họ.
“Phía trước có một cái hang!” Có tiếng của Lâu Tín vọng tới.
Trước mặt bọn họ xuất hiện một toà núi đá, từng miếng nham thạch khổng lồ nối tiếp vào nhau, tựa như một toà núi nham thạch lớn dùng đá xây lên vậy, nhưng những cái nham thạch này có rất nhiều cái hoàn toàn không phải cả khối dính chặt vào nhau, vì vậy mà có rất nhiều khe hở hoặc là cổng động. Trong đó có một cái hang lớn nhất, có một cây mây khổng lồ mọc trong vết nứt của phần đất trên cổng hang, nó rủ xuống tựa như cái rèm cửa của cổng hang vậy.
Có những cây mây này thì con Giác Điêu đó sẽ không vào được.
“Vào trong!”
Trầm Sát bế Lâu Thất tiên phong xông vào cái hang đó trước, Lâu Tín ngoái đầu lại thấy Nguyệt phải kéo theo Lư Đại Vệ thật sự là chạy quá chậm, hắn lập tức quay người lại, đúng lúc nhìn thấy con Giác Điêu đó đang bổ nhào xuống, dùng cái mỏ nhọn hoắt của nó định mổ vào đỉnh đầu của Nguyệt.
“Nguyệt vệ đại nhân cúi đầu!”
Lâu Tín hô lớn lên một tiếng, Nguyệt tức khắc ấn đầu Lư Đại Lực xuống, mình cũng vội cúi đầu theo, kiếm của Lâu Tín vút ngang qua đỉnh đầu của họ, ngay lập tức chặt ngay vào cái mỏ lớn của Giác Điêu, nhưng lại chỉ nghe thấy một âm thanh bức bối, nghe rõ được tiếng kêu phẫn nộ của Giác Điêu. Cây kiếm của Lâu Tín bị mẻ đi một miếng!
“Ối mẹ ơi!” Nhanh, nhanh chạy vào trong hang đi!”
Cái mỏ của con điêu đó còn cứng hơn cả cây kiếm của hắn! Nhát kiếm đó hắn còn dùng đến nội lực mà chẳng gây bất cứ tổn hại nào cho con cái mỏ của nó, ngược lại bị trọng thương là cây kiếm của hắn!
Như này thì đánh thế nào được? Đánh thế nào được!
Trong tay Nguyệt còn đang ôm cái hộp đó, tay còn lại của hắn kéo lấy Lư Đại Lực chạy điên cuồng về cái hang, phi nước đại!
Lâu Tín thì gian nan chặn lấy Giác Điêu, vừa chiến vừa lùi. Giác Điêu cuối cùng không kiên nhẫn nổi nữa, nó há to miệng, hai móng vuốt nhọn hoắt tóm chặt lấy cây kiếm dài của hắn, không biết dùng lực thế nào mà trong tích tắc khiến cây kiếm của hắn gãy làm đôi! Gãy kiếm rồi!
“Ta chạy!” Lâu Tín vô cùng hốt hoảng, hắn đã chạy đến cửa hang rồi nhưng lại bị móng vuốt sắc của con Giác Điêu đó tóm được sau lưng~~
Lâu Tín cảm nhận cơn gió mạnh ập đến, trong lòng hắn trở nên buốt giá, cảm giác rằng khó mà thoát khỏi kiếp này.
Đột nhiên một lực hút mạnh thổi tới hút thẳng hắn vào bên trong. Cùng lúc đó, Giác Điêu phi đến lại không kịp hãm lại, cả người nó đâm thẳng vào cái hang, “Ầm!” lên một tiếng, đá vụn cùng bụi đất ào ào rơi xuống.
Giác Điêu sau cú va đập này đầu óc choáng váng, nó kêu lên mấy tiếng thảm thiết, ở bên ngoài luẩn quẩn một lúc rồi không còn âm thanh gì nữa.
Bên trong hang, mọi người đợi đó bay đi rồi ai nấy mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Thủ hạ tạ ơn cứu mạng của Đế Quân.” Lâu Tín nhặt lại được cái mạng này, dĩ nhiên là hắn biết vừa rồi lực hút mạnh mẽ đó là do Trầm Sát ra tay.
“Thăm dò mọi thứ xung quanh đi, tạm thời nghỉ ngơi cái đã.” Trầm Sát ôm Lâu Thất ngồi trên một phiến đá bằng phẳng, chàng để nàng dựa vào lòng mình.
......
Lâu Thất nửa tỉnh nửa mê mở mắt ra, đập vào mắt nàng lại là một nơi nguy nga lộng lẫy. Đèn lồng giăng khắp nơi vô cùng hoa lệ, đại điện với hai màu sắc chủ đạo là vàng và đỏ, cột trụ đỏ thẫm điêu khắc rồng vàng, thể hiện sự hiện sự cao quý ngút ngàn lại vừa trang nghiêm.
Trên chiếc bàn gỗ tử đàn được trải đầy giấy Tuyên Thành màu ngả vàng, bút, nghiên, giấy được xếp ngay ngắn, thấp thoáng ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ của mực.
Làn khói nhẹ bay lượn lờ từ cái lò sưởi ba chân , bên ngoài cửa sổ là màn đêm dày đặc.
Phía sau đột nhiên vọng tới một âm thanh khẽ mở cửa.
Lâu Thất quay đầu lại liền trông thấy một nữ nhân mặc trang phục hoàng cung đang bế một đứa trẻ sơ sinh bước vào, khuôn mặt của nữ nhân đó được che bởi một tấm khăn voan trắng, nhìn không rõ được dung mạo của bà ta nhưng đôi mắt lại khiến Lâu Thất cảm thấy vô cùng quen thuộc.
“Ngươi là ai?” Nàng có chút hốt hoảng hỏi, nữ nhân đó lại dường như không nghe thấy gì. Bà ta ẵm đứa bé đi tới trước bàn sách, khẽ cười thành tiếng.
“Tiểu Thất, con nhìn này, cha con lại còn bảo là muốn vẽ con nữa kìa, cả ngày chẳng thấy ông ấy động bút chút nào.”
Giọng nói của nữ nhân đó mềm mại dịu dàng, vô cùng êm tai.
Lâu Thất lập tức sững sờ, Tiểu Thất? Ca ca của nàng nói khi nàng còn nhỏ, Lâu lão thái quân nói bát tự của nàng quá nặng, dự định khi nàng qua năm tuổi thì mới đặt tên cho nàng, bời nàng xếp thứ bảy nên vẫn luôn gọi nàng là Tiểu Thất, bây giờ nữ nhân lại lại gọi đứa trẻ sơ sinh đang ôm trong lòng này là Tiểu Thất, đây là trùng hợp sao? Cùng tên?
Hay là nói….
Nàng không kiềm nổi bước qua đó, “Ngươi là ai? Mau nói cho ta biết ngươi là ai?”
Ánh mắt của nữ nhân đó lại di chuyển vào đứa bé trong lòng, bà ta lại bước đi vài bước rồi đặt đứa bé lên trên cái sập mềm bên cạnh, sau đó bản thân đi ra ngoài.
Lâu Thất lúc này mới khẳng định rằng nữ nhân này không nhìn thấy mình, không nghe thấy tiếng của mình, trong lúc hốt hoảng nàng dường như biết rằng mình đang nằm mơ.
Nhưng giấc mơ này lại quá rõ ràng, nó hoàn toàn tựa như linh hồn nàng thoát ra ngoài đi tới nơi này vậy.
Nàng bước tới cái sập mềm đó, nhìn vào khuôn mặt của đứa bé.
Trắng trẻo, bụ bẫm, đôi mắt to tròn đen láy như hai viên hắc mã não, cái miệng nhỏ chúm chím, vô cùng đáng yêu.
Nhưng trong lòng Lâu Thất cảm thấy có chút kỳ quái. Nàng không biết khi mình còn là trẻ sơ sinh thì trông như thế nào. Bức ảnh đầu tiên của nàng chính là được chụp khi nàng lên lớp một để làm thẻ học sinh, trên thẻ phải dán ảnh của nàng nên lão đạo sĩ thối mới đưa nàng đi chụp, chuyện đó bản thân nàng cũng có ấn tượng.
Trước lúc đó nàng vốn dĩ không hề có bức ảnh nào. Kể cả khi nàng năm tuổi đã bắt đầu nhận nhiệm vụ, lão đạo sĩ thối đưa nàng đi theo để giúp đỡ, còn nàng thì độc lập nhận tiền.
Có điều, khi nàng học cấp một cũng từng hỏi lão đạo sĩ thối rằng hồi nhỏ trông mình như thế nào, lão đạo sĩ thối vô cùng chê bôi nói với nàng rằng hồi nhỏ trông nàng xinh xắn hơn bây giờ nhiều.
Liệu có phải là giống như thế này không.
Lâu Thất kiềm lòng không đặng giơ tay ra định chọc một cái vào khuôn mặt phúng phính hồng hào đó, nhưng nàng còn chưa kịp chạm vào thì ở cửa lại “ầm!” lên một tiếng, một cậu bé chạy vào, trong tay đang ôm một cái hộp, vừa chạy vừa kêu lên: “Nương thân nương thân, thọ lễ sinh thần của người!”
Lâu Thất ngay lập tức nhận ra tên tiểu tử này chính là Lâu Hoan Thiên! Nói như vậy thì nữ nhân này thật sự có khả năng là nương thân của nàng? Đứa trẻ sơ sinh này chính là nàng?
Đúng vào lúc nàng đang ngây người ra thì Tiểu Hoan Thiên bị vấp vã, cả người ngã sóng soài về phía trước, cái hộp trong tay cậu bé rơi ra, cái nắp bị mở tung, lộ ra đồ vật bên trong.
Một cây trâm phượng hoàng bằng vàng cùng với những viên đá quý đan vào nhau sáng lấp lánh.
“Thiên Thiên, sao con lại bất cẩn như vậy.” Nữ nhân vội vàng chạy tới dìu Tiểu Hoan Thiên đứng dậy, rồi bà ta nhìn cây trâm phượng hoàng đó, thẫn thờ một lúc.
Lâu Thất nhận ra đây rõ ràng là cái hộp mà nàng cùng đám người Trầm Sát đào ra được trong một ngôi mộ ở cấm địa của tộc Long Dẫn, cây trâm phượng hoàng này cũng chính là cái mà nàng đào được.
Thế nhưng, nếu đây là thọ lễ sinh thần của nương thân nàng thì tại sao nó lại bị chôn ở trong ngôi mộ đó? Bọn họ đang ở Lâu gia sao?
Lâu Thất nóng lòng muốn đi ra xem bên ngoài thế nào, đây là ở đâu, nàng cũng muốn xem xem rốt cuộc là ai đem tặng cây trâm phượng hoàng này. Nhưng nàng vừa định ra khỏi cửa liền đột nhiên nghe thấy âm thanh đánh giết vọng vào.
Tiểu Hoan Thiên lập tức định chạy ra ngoài: “Nương thân, con đi xem xem đã xảy ra chuyện gì!”
“Thiên Thiên, con không được đi!” Nữ nhân đó ôm chặt lấy Tiểu Hoan Thiên, Lâu Thất nhìn thấy được nỗi kinh hoàng và âu sầu lộ ra từ đôi mắt bà ta, trong lòng nàng cảm thấy khó hiểu, vừa rồi chẳng phải vẫn bình thường sao? Bây giờ bỗng nhiên có âm thanh chém giết như vậy, bà ta tại sao lại lộ ra thần sắc như vậy, lẽ nào bà ta biết được đã xảy ra chuyện gì sao?
“Giao người ra đây!” Ngay sau đó nàng nghe thấy một âm thanh tức tối hô lên.
Lâu Thất đứng dậy định xông ra ngoài, nàng muốn nhìn xem, muốn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Nhưng nàng không ngờ rằng phía cánh cửa dường như có một bức vách vô hình gì đó, nàng vừa xông ra thì trán nàng lập tức đập thẳng vào cái bức vách đó.
Cùng lúc đó, đứa bé Tiểu Thất cũng bật khóc nức nở.
Ý thức của Lâu Thất ngay lập tức trở nên mơ hồ, nàng sợ hãi phát hiện ra bản thân mình sắp tỉnh rồi, sắp phải rời khỏi mộng cảnh này rồi, trong lòng nàng cảm thấy hoảng sợ.
“Khuông muốn không muốn, ta không muốn đi!”
“Thất Thất.”
Một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy đôi tay đang hoảng loạn vung lên của nàng.
Lâu Thất ngay lập tức mở mắt ra, nàng nhìn thấy một đôi mắt sâu đầy ắp sự lo lắng.
“Trầm Sát…”
Lần đầu tiên Trầm Sát nhìn thấy sự thất vọng trong đôi mắt nàng, tim chàng như ngừng đập, nàng tỉnh dậy nhìn thấy chàng nhưng lại cảm thấy thất vọng? Ừm?
“Nàng nằm mơ sao?” Chàng không tỏ vẻ gì, dìu nàng ngồi dậy.
Lâu Thất nắm chặt lấy bàn tay chàng, “Ta dường như đã mở thấy chuyện khi mình còn bé, còn cả cây trâm phượng hoàng đó nữa.... Có phải chúng ta đào được một cây trâm phượng hoàng không?” Nàng vừa tỉnh lại nên ký ức có chút hỗn loạn.
“Đúng vậy.” Biết nàng mơ thấy gíấc mộng như vậy, trong long Trầm Sát cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, “Nguyệt, đem cái đó lại đây.”
Nguyệt đem cái hộp đó tới, “Đế Phi tỉnh lại là tốt rồi.”
Lúc này Lâu Thất mới phát hiện ra rằng bọn họ không ở trong ngôi mộ đó nữa mà đang trong một cái hang, “Xảy ra chuyện gì sao?”
Tại sao nàng không có một chút ấn tượng nào với những chuyện vừa xảy ra.
“Nàng còn nhớ khi nàng nhìn thấy ngôi mộ đó đã có gì đó không ổn không?” Trầm Sát hỏi.
Lâu Thất nghĩ một hồi rồi nói: “Khi đó ta chỉ cảm thấy dường như có cái gì đó đang gọi ta vậy, ý thức trở nên mơ hồ không rõ ràng, sau đó ta biết là đào được cái này.”
Nàng ngồi dậy, định mở cái hộp ra nhưng bàn tay của Trầm Sát lại ấn cái nắp hộp xuống.
“Vừa rồi nàng bất động nhìn chằm chằm cây tram phượng hoàng này.”
Lâu Thất nói: “Bây giờ thì không sao rồi.”
Trầm Sát buông tay ra, nàng mở cái hộp đó, nhìn cái trâm phượng hoàng bên trong, ngây người ra nói: “Nó thật sự chính là cái ta nhìn thấy trong giấc mộng.”
Nàng nhất thời không biết phải giải thích chuyện này thế nào, bèn cất cái trâm phượng hoàng lại, lấy ra một cái khăn gấp để vào cùng cái hộp rồi đeo lên lưng.
“Cô nương, cô mau xem đứa bé này!” Giọng nói của Trần Thập có chút run sợ.