Tố Vân Tâm giơ tay gõ lên đầu nàng ta một cái: “Ngươi nghĩ ta tin sao? Làm sao mà trẻ mãi không già được, nhưng đích thị là có hiệu quả đối với dung mạo của Trú Bảo, kẻ tiện nhân Tố Lưu Vân kia từng nói, cho dù không đến mức quá khoa trương như vậy, nhưng nếu được chiếu sáng trong thời gian dài, thì bốn mươi tuổi mà nhìn vẫn như hai mươi lăm là điều có thể xảy ra.”
Chỉ thế là đủ rồi, trì hoãn tuổi già bệnh tật, như vậy lẽ nào vẫn chưa thỏa mãn sao?
Đôi mắt của người tỳ nữ áo xanh sáng rực. “Tiểu thư, chúng ta đem về đi, đem về rồi cho tiểu nữ hưởng ké với!”
“Thế nhưng món bảo bối này đột nhiên xuất hiện ở đây như vậy, ngươi không cảm thấy có gì đó rất kỳ quái sao?”
“Kỳ quái thì có làm sao? Chúng ta có thể mang nó đi là được rồi mà. Tiểu thư, chẳng phải tiểu thư vẫn lớn mật lắm sao? Hay là sợ bị tiên tử phát hiện ra đấy?”
Vẻ mặt Tố Vân Tâm không được vui, “Bây giờ ngươi quen mồm gọi ả ta là tiên tử rồi đấy hả? Con tiện nhân Tố Lưu Vân đó, hồi nhỏ thì cướp tư cách được lên Trầm Vân Sơn của ta, sau này lại hại phụ thân ta vì bảo vệ ả mà gặp chuyện chẳng lành, mấy năm nay còn lấy ta ra làm bệ đỡ để thể hiện mình là người hiền lành lương thiện, biết ơn báo đáp, tiên tử? Ta buồn nôn! Nếu không phải là ta đã cải trang nhiều năm nay, thì đã bị ả hại chết từ lâu rồi! Sao ta phải sợ ả ta nào? Đợi đến khi thời cơ chín muồi, mọi thứ đều chuẩn bị xong xuôi, thì khi đó sẽ là lúc ả phải chết.”
Vẻ mặt mang đầy thù hận của Tố Vân Tâm lộ vẻ khinh thường, lại có cảm giác u ám, bộ dạng có chỗ nào giống với những gì mà người khác cảm nhận về côta, một nữ nhân trẻ tuổi đầu óc rỗng tuếch, chỉ biết dựa vào danh tiếng của tỷ tỷ mình rồi to mồm huyênh hoang đâu?
“Tiểu thư, ta biết người đã chịu ấm ức nhiều năm qua, nhưng vẫn còn có ta bên cạnh người mà.”
“Ừm, ngươi là người tốt, đợi đến khi đoạt lại được thanh danh và địa vị của kẻ tiện nhân kia, ta nhất định sẽ bù đắp cho ngươi. Nhiều năm qua, ngươi cũng chịu không ít uất ức, đến lúc đó ta sẽ ban cho ngươi tiểu sư đệ mà trước giờ Tố Lưu Vân vẫn che chở cưng chiều, thế nào?”
Câu nói làm cho viền mắt của tỳ nữ kia đỏ lên, không nhịn được đỏ mặt oán trách.
Khóe mắt Tố Vân Tâm liếc nhìn cái xác khô nằm trong góc tối nọ, đoán rằng tỳ nữ của mình vẫn chưa nhìn thấy. Cô ta cúi người chăm chú nhìn chiếc hòm, cho dù đã được mở ra, nhưng bên dưới ngọn đèn Trú Hoa vẫn hiện ra một thứ màu bạc, cột ngọn đèn ở dưới đáy hòm, thế nên không tài nào lấy ngọn đèn ra được.
Cô ta nhíu nhíu mày, liếc nhìn nam nhân đã chết, lại nhìn tỳ nữ của mình, lặng lẽ lùi ra sau hai bước chân. “Vậy thì lấy đèn ra trước, rồi nhanh chóng rời khỏi đây, sau đó lại bàn bạc tìm cách chuyển đèn về.”
Tỳ nữ gật đầu, thò tay lấy ngọn đèn kia lên, nhưng vừa mới nhấc lên, một làn khói xám xanh tức thì phun ra, vừa vặn phun quanh người tỳ nữ từ cằm đến ngực.
Miệng tỳ nữ phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, “Đau quá! A!”
Có tiếng xì xì xì, bằng mắt thường có thể nhìn thấy tốc độ ăn mòn quần áo ở phần ngực và cổ của người tỳ nữ.
“Tiểu thư, cứu ta...”
Tố Vân Tâm run sợ ngẩn người nhìn nàng ta, đợi đến lúc nghe thấy tiếng nàng ta gọi, mới như tỉnh mộng bay nhanh đến, rút đoản kiếm ra, nhanh chóng rạch phần quần áo trước ngực nàng ấy, muốn xé rách ra. Lại chẳng ngờ rằng khói độc kia tấn công rất nhanh, mới đó đã ăn mòn vào bên trong, nàng gắng sức rạch, phần vải đó đã bị cắt ra, đã cắt vải ở phần đó ra rồi, nhưng lại để lại một vết thương rất dài trên ngực người tỳ nữ. Trong lòng vô cùng sốt sắng, nhưng biết không thể nào do dự được nữa, lập tức dùng một tay nắm chặt lấy phần vải đã bị cắt ra kéo mạnh xuống.
“Á! Tiểu thư…”
Người thị nữ đau đớn đến ngất đi.
Nhưng khi Tố Vân Tâm nhìn tấm vải lớn mà bản thân vừa mới cắt ra kia, cũng kìm được thét lên, hất văng thứ ấm nóng trong tay mình ra.
Thứ đó, cô đã nhìn thấy rất rõ, thứ mà nàng xé ra chẳng phải là một mảnh vải lớn! Mà đó rõ ràng là một mảng da thịt! Máu tươi bắn tung tóe, máu và thịt trộn lẫn vào nhau!
Cô ta sợ hãi nhìn về phía người tỳ nữ, trước ngực nàng ta máu thịt trộn lẫn, không nhìn thấy bất cứ một miếng da nào!
Bộ y phục vừa nãy sớm đã bị ăn mòn hết cả, thứ mà đoản kiến của cô ta rạch ra vốn không phải là vải vóc, mà là da thịt!
“Ta, ta không cố ý…” Tố Vân Tâm toàn thân run sợ, chợt nhớ ra trên người có mang thuốc trị thương và cầm máu bên mình, lập tức mò tìm, run run mở nắp, đổ hết cả lọ thuốc lên trên ngực người tỳ nữ. Nhưng phần bị thương lại quá lớn,lọ thuốc kia căn bản không đủ để bôi hết chỗ đó được, không thể đủ được. Cô ta điểm vài huyệt trên người nàng ta, bất kể thế nào cũng phải cầm được máu.
Nhưng lúc này, phần từ cổ đến ngực của người tỳ nữ vốn thanh tú kia chỉ còn là một mảng máu thị lớn, máu thịt đỏ tươi hòa cùng sắc nâu của thuốc, khiến người ta nhìn vào không khỏi giật mình kinh sợ.
Lúc này Tố Vân Tâm mới thấy hối hận.
Cô ta cứ nghĩ chắc hẳn phải có bộ phận then chốt, không thể lấy ngọn đèn ra dễ dàng như vậy được, hơn nữa lại có người chết, nếu như thứ đó có thể lấy ra dễ dàng, vậy sao người đó lại bỏ mạng ở đây?
Thế nhưng khi đó cô ta lại nghĩ, nếu như nói những điều này với tỳ nữ, chỉ sợ nàng ta cũng khiếp sợ mà không dám đến lấy ngọn đèn. Nếu không thử thì chẳng phải sẽ mãi mãi không có cơ hội cầm chiếc đèn kia sao? Cho nên, trong lòng cô tacảm thấy có chút may mắn.
Biết đâu cũng chỉ là một cơ quan nhỏ thôi thì sao? Biết đâu cũng chỉ hơi đau một chút thôi thì sao?
Còn có một ý nghĩ nữa, đây là tỳ nữ của cô ta, những năm này, bởi vì những người đáng tin bên cạnh cô ta không nhiều, nên bất giác cũng nuông chiều nàng ta, có lúc còn coi nàng ta như tỷ muội. Đến lúc cần thiết, nàng ta vốn dĩ cũng nên vì cô ta mà hy sinh một chút.
Kết cục, đã thành ra vậy rồi.
Tố Vân Tâm nhìn người tỳ nữ bị thương đến thê thảm, muốn bật khóc.
Sau này, nàng ấy còn có thể ở bên cạnh cô, giúp cô làm việc không đây? Dẫn người thị nữ như thế này theo, ngươi khác sẽ nhìn cô ta bằng ánh mắt thế nào? Tố Lưu Vân có phải sẽ rất đắc ý hay không?
Trong mắt Tố Vân Tâm lóe lên một tia sát ý.
Nhưng vào lúc này, cô ta thấy trong góc có một chiếc thuyền đột nhiên xuất hiện, có một vết nứt nhọn, bên trên có móc một miếng vải nhỏ.
Màu sắc của mảnh vải kia, sao cô ta lại cảm thấy vô cùng quen mắt?
Không dám đi lấy đèn nữa, cô ta nhận ra mảnh vải kia được móc ra từ bộ váy của ai đó. Hai người nọ đã đến đây mà không cầm chiếc đèn Trú Hoa này đi, điều đó chứng tỏ, bọn họ biết chiếc đèn hoa này vốn không thể mang đi được.
Tại sao cô ta không nhìn thấy mảnh vải đó sớm hơn một chút chứ?
Hiện tại mọi chuyện đã thành ra mức này, nếu như nàng còn thốt ra được câu đó, thì nàng đã không mang họ Tố!
...
Lâu Thất đột nhiên rùng mình.
Trầm Sát lập tức cảnh giác: “Lạnh à?”
Lâu Thất lắc đầu, nói giỡn: “Cảm thấy dường như có người đang đứng sau âm thầm tính toán với ta.”
Nàng không hề biết, câu nói đùa kia lại chính là sự thật.
“Ai dám tính toán với nàng, bổn Đế Quân đây trực tiếp đập chết kẻ đó.” Trầm Sát hừ một tiếng.
Trước mắt lại là một con thuyền hoa có ánh đèn chiếu sáng. Cả hai người đang định tiến lên phía trước, lại thấy bóng một người được ngọn đèn hắt ra bên cửa sổ.
Làn tóc mây thướt tha, cổ thon dài, dáng cao, đích thị là một nữ tử, hơn nữa, nhìn dáng người cô ta, thì hẳn là một cô nương tuyệt sắc.
Cô ta đang ngồi, đầu hơi cúi xuống, nhìn có vẻ như đang tìm một thứ gì đó.
Ở đây vẫn còn người tuần tra trông coi ư? Có thể nói, nữ nhân này cũng đang đi đến Quan Đông? Bọn họ đã cầm một ngọn đèn, nhưng ngoài nam nhân đã chết kia ra, không nhìn thấy thêm bất cứ ai, còn tưởng rằng sẽ không gặp thêm ai nữa.
Nơi này hiện tại có người nên bọn họ cũng không thể đi vòng quanh, con thuyền nào có đèn chiếu sáng đều phải đi đến xem xét một chút.
“Ta đi vào từ cửa sổ, còn chàng đi từ cửa vào.” Lâu Thất chỉ chỉ.
Trầm Sát giữ chặt cổ tay nàng, “Không cần đâu.”
Lâu Thất rất nhanh hiểu được câu không cần đâu của hắn là có ý gì. Hắn trực tiếp đẩy cửa thuyền ra, sự xuất hiện đột ngột của hai người khiến cho người bên trong sợ đến mức nhảy dựng lên.
Mà tình hình bên trong dường như cũng nằm ngoài dự liệu của bọn họ. Người kia quả đúng là nữ nhân, dáng người quả thật không hề tồi, nhưng gương mặt kia quả thật chẳng thể nào khen ngợi được. Mặt rỗ, mũi hếch, miệng méo.
Lâu Thật thật sự cảm thấy may mắn, may mà mình không phải là nam nhân, không vì bóng dáng được ánh đèn hắt ra của nữ nhân trong này mà tim loạn nhịp, nếu không thì khi nhìn thấy dung mạo của cô ta, có viết kín cả một tờ giấy A4 cũng không thể viết hết những chấn động trong lòng.
Mà trong tay nữ nhân này lại đang cầm một chiếc móc sắt, trước mặt khoang thuyền bị trống một mảng, cô ta đang dùng chiếc móc câu đó móc đồ bên dưới lên.
“Ta nói cho các ngươi biết nhé, lão nương đây phải dùng cả canh giờ mới tìm thấy ngọn đèn như thế này, các ngươi tốt nhất mau mau cút đi, nếu các ngươi còn dám, bà cô đây sẽ liều mạng với các ngươi.”
Lời của ả còn chưa dứt, Trầm Sát đã trầm giọng nhả ra mấy chữ. “Cút, hoặc là chết.”
“Cút cái đầu nhà ngươi ấy.” Nữ nhân mặt rỗ nộ khí xung thiên, mỗi một câu nói lại phun ra vài tia nước bọt.
Lâu Thất khó chịu tránh qua một bên.
Sắc mặt Trầm Sát trầm xuống, nhẹ nhàng tung một chưởng.
“Ô, tiểu đệ đệ, chưởng pháp này của đệ ẻo lả quá đó.”
Vẫn chưa dứt lời, nữ nhân mặt rỗ chỉ cảm thấy người mình bay lên, tiếng gió vù vù vù thổi bên tai, bụp, cô ta đập vào cánh cửa sổ, nhưng vẫn chưa dừng lại, người bay vụt ra bên ngoài.
Thanh âm bên ngoài bị cắt đứt, cũng không biết cô ta bị ném đi đâu rồi.
Sở dĩ, ý của hắn là, cho dù tình hình bên trong có ra làm sao, lấy đông ép ít, trực tiếp cướp luôn. Thứ đáng buồn nhất của nữ nhân mặt rỗ là vẫn cố chấp chửi mắng người, lúc này không rơi vào trong hồ thì có lẽ cũng không sống được. Trầm Sát xem ra cũng không phải là một người lương thiện.
Lâu Thất sờ sờ mũi, cũng chẳng ngoảnh đầu thương tiếc cho nữ nhân mặt rỗ kia. Tiến lại, nàng khinh ngạc phát hiện ra, bên dưới thuyền, có một chiếc rương, bên trong chiếc rương chỉ có một chiếc lỗ hình tròn có một ngọn đèn nhỏ rất tinh xảo, ngọn đèn nhỏ bên trong đang tỏa sáng, ánh sáng rất ấm áp và lung linh.
Thế nhưng, tay của bọn họ thò sâu xuống dưới cũng chỉ chạm được vào chiếc rương kia, ngón tay vừa chạm đến chiếc lỗ, chứ không có cách nào thò vào bên trong được nữa.
“Muốn lấy ra, chỉ có cách đập phía bên này của chiếc thuyền ra, khoảng trống rộng một chút, ta sẽ đi xuống nước, hoặc là dùng Phá Sát phá chiếc hòm này ra.”
Lâu Thất lắc đầu, “Không không được, không thể dùng lực cậy mạnh để phá hỏng nó, thấy không, đáy hòm là nước, chiếc hòm này không có đáy, thứ chống đỡ ngọn đèn chính là vật gì đó ở bốn vách hòm, cứng cáp, dẻo dai hay là cái gì đó khác, nhưng nếu như phá hỏng chiếc hòm, ngọn đèn sẽ bị rơi xuống nước.”
Đây là một trận pháp phòng ngự nhỏ. Nữ nhân vừa nãy mặc dù không hiểu, cô ta chỉ biết mình không thể dùng sức để cạy nó ra được, nên đã dùng một chiếc móc câu bằng sắt.
“Bổn Đế Quân đáng ra nên giữ lại chiếc móc kia.” Trầm Sát chau mày.
Lâu Thất bắt đầu tỏ vẻ ghét bỏ: “Chàng cũng muốn dùng chiếc móc để đi cướp đồ lúc nửa đêm sao?”
Trầm Sát lại chau mày nhìn nàng.
Lâu Thất lấy roi Thí Hồn ra, ấn vào một chỗ ở mặt trên, phần đầu roi đột nhiên bắn ra một chiếc móc nhỏ.
“Chiếc roi này của nàng có chuyện gì là không thể làm được không vậy?” Trầm Sát không có gì để nói thêm.
Lâu Thất móc chiếc đèn kia lên, đang định giơ tay ra cầm lấy, lại nhìn thấy vách trong rương dường như được viết một hàng chữ gì đó.