Mục lục
KIỀU TÀNG (Liễu Chu Ký 柳舟记)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra, hôm nay Thôi Hành Chu định đưa Miên Đường và tỷ tỷ đi dâng hương, chỉ là đột nhiên Binh bộ có ít chuyện nên hắn mới đến muộn.

Vốn định chờ các nàng dâng hương xong, hắn ở dưới chân núi đón các nàng trở về, không ngờ chưa đến dưới chân núi, ở xa xa đã nhìn thấy đỉnh núi bốc khói đen.

Thôi Hành Chu sốt ruột, thúc ngựa chạy như điên, đi tới dưới chân núi Vong Phong tự thì thấy bọn Miên Đường vừa xuống tới.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Nghe Miên Đường nói vậy, Thôi Hành Chu bảo hộ vệ mau chóng đưa tỷ tỷ hồi phủ, đồng thời phái người đi tìm danh y trong kinh thành đến vương phủ chẩn trị.

Lúc này sắc mặt Thôi Phù trắng bệch, đau không chịu nổi. Nàng ta dưỡng thai không được tốt. Lúc phát hiện mang thai phản ứng lại mang thai nhiều, sau khi tới kinh thành, lại phát hiện trong phủ nhà mình có thêm một quý thiếp, lòng càng thêm uất ức, đến chỗ đệ đệ rồi, mặc dù tâm tình thoải mái hơn nhưng suy cho cùng vẫn phải hòa li với phu quân, trong lòng có thể không rối rắm khổ sở sao?

Những chuyện này khiến cho khí huyết thai phụ hỗn loạn, hôm nay còn bị Khánh quốc công phu nhân chỉ thẳng mặt mắng, tất cả oan ức đau khổ đều cuồn cuộn dâng trào lên.

Khi đám người về đến vương phủ, dưới người đã chảy máu đầm đìa.

Ba lang trung Vương phủ mời đến đều liên tục lắc đầu, nói là không giữ được thai nhi. Bọn họ chỉ có thể cố gắng điều dưỡng cho thai phụ, tránh để lại di chứng không thể có thai được nữa.

Thôi Phù biết tin thai nhi khó giữ cũng không nói lời nào, chỉ là biểu cảm phức tạp, lặng lẽ chảy nước mắt.

Cẩm Nhi thấy mẫu thân được khiêng về, cũng sợ tới mức tái mét. Sau khi lang trung chẩn trị xong, rúc người thành quả cầu nhỏ nằm bên cạnh mẫu thân, không chịu đi đâu cả.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Miên Đường nhìn mà đau lòng, chạy ra hiên lặng lẽ lau nước mắt. Thôi Hành Chu sắp xếp cho tỷ tỷ ổn thỏa, khi đi ra nhìn thấy Miên Đường khóc, nhanh chóng đi qua nói: “Mới vừa rồi còn khuyên tỷ tỷ khóc hại sức khỏe mà sao nàng lại khóc rồi?”

Miên Đường dùng mu bàn tay lau mắt, sau đó oán hận nói: “Đều do ta, phải chi ta cho người phóng hỏa sớm chút thì tốt rồi, tội gì phải để tỷ tỷ chịu khổ như vậy…”

Thôi Hành Chu đã biết chuyện xảy ra ở Vong Phong tự, ánh mắt rét lạnh, hắn nói: “Sao có thể trách nàng? Nếu không phải nàng dọa cho đám nữ nhân đáng chết kia bỏ đi, e là hiện tại không chỉ đứa bé trong bụng, mà đến cả tính mạng của tỷ tỷ cũng khó đảm bảo. Chỉ là có người cảm thấy nữ nhân ở phủ Hoài Dương vương ta dễ bắt nạt quá, dám làm dám chịu, nợ máu trả bằng máu!”

Lúc lang trung chẩn trị cho tỷ tỷ, tấu chương buộc tội đoàn xe Vân phi đâm nhiều bá tánh bị thương đã lên tới triều đình. Nếu là nữ nhân của hoàng đế, vậy thì thỉnh hoàng đế quan tâm quản lý cho tốt vào, dù sao thì hắn cũng đã giữ lại hết nhân chứng, những bá tánh đó sau khi được chữa trị xong đều được hắn phái người đưa đến quỳ trước cửa Phủ doãn ở kinh thành, nói là không có tiền mua thuốc nữa, thỉnh lão gia làm chủ đòi lại tiền thuốc.

Phủ doãn kia nằm ở nơi sầm uất của kinh thành, đảm bảo không đến nửa ngày là đồn khắp toàn bộ kinh thành.

Về phần phủ Khánh quốc công, hắn cũng muốn cẩn thận tính toán với bọn họ!

Ngay ngày hôm sau, Hoài Dương vương dẫn theo một trăm gia đinh, đi đá cửa phủ Khánh quốc công. Cửa lớn phủ trạch mới sơn đỏ bị Hoài Dương vương dẫn người đến đập đến chẳng ra cái cửa nữa.

Đám người tràn vào đi liều mạng đập phá.

Người của phủ Khánh quốc công nào gặp phải tình huống thế này? Tất nhiên liên tục nói có chuyện gì thì từ từ nói.

Đáng tiếc Hoài Dương vương lười nói chuyện với người phủ Khánh quốc công, mang ghế dựa ra, ngồi trên thính đường, cho người gọi Quách Dịch ra ký văn thư hòa li.

Ban đầu Quách Dịch còn tức giận, nói Hoài Dương vương cậy thế ép người.

Thôi Hành Chu chậm rãi đứng dậy qua đi, giơ tay cho Quách Dịch hai cái tát vang dội, nói: “Đáng ra là nên đánh người mẫu thân ngu dốt tàn nhẫn của ngươi, có điều bà ta là nữ tử, ta không tự mình ra tay được, đứa con trai như ngươi chịu thay mẫu thân mình đi! Tỷ tỷ của ta bị mẫu thân ngươi tra tấn đến sinh non, mối thù này ta phải cẩn thận tính với Quách gia các ngươi!”

Trận hỏa hoạn ở Vong Phong tự hết sức huyên náo, nghe nói sau đấy có người đến điều tra, nói là lửa thiêu rụi một mảnh nhỏ triền núi, theo dấu cháy, nhìn thế nào cũng thấy xuất phát từ Quan Âm ngồi xếp bằng.

Các quý phụ đi cùng lúc ấy đều thấy rõ ràng, lén bàn tán, nói liệu có phải là Khánh quốc công phu nhân trách móc con dâu đang mang thai nặng nề quá, chọc giận Tống Tử Quan Âm, vậy nên mới xuất hiện chuyện lạ, lấy lại cháu nối dõi của phủ Khánh quốc công.

Dù sao chuyện này, rõ ràng là Khánh quốc công phu nhân làm sai, cách nói chuyện gay gắt của người ngoài kinh thành đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt. Chỉ với thời gian hai ngày, trong kinh thành đều bàn tán về chuyện phủ Khánh quốc công chọc giận Quan Âm khiến Quan Âm giáng hỏa hoạn xuống núi.

Quách Dịch cũng đã nghe nói chuyện mẫu thân làm, vừa giận vừa sốt ruột, cảm thấy mẫu thân xem đất ở kinh thành có ba phần của bọn họ.

Có nhiều người làm chứng như thế, chẳng phải để cho phủ Hoài Dương vương bắt được nhược điểm ư?

Chỉ là người của phủ Khánh quốc công không ai ngờ được rằng Thôi Phù trở về lập tức sinh non.

Quách Dịch nghe mà trợn tròn mắt, dù sao cũng làm phu thê nhiều năm, tuy tình cảm phai nhạt nhưng tình thân vẫn còn, vừa nghe tin gã vội vã muốn đi xem Thôi Phù.

Thế nhưng Thôi Hành Chu lại trầm mặt nói: “Cửa lớn của Thôi gia bọn ta không chào đón người nhà ngươi, hôm nay tới đây là để cắt đứt nghiệt duyên với các ngươi, nếu mẫu thân ngươi không thích tỷ tỷ của ta, thỉnh mau ký văn thư hòa li, thế thì không ai liên quan đến ai nữa!”

Quách dịch nóng nảy: “Này… Này chỉ là chuyện cãi nhau giữa mẹ chồng con dâu sao lại muốn hòa li?”

Mấu chốt chuyện này là hòa li, chẳng phải làm vậy là chứng thực chuyện phủ Khánh quốc công gã khắt khe với con dâu sao? Đến lúc đó danh dự của gã cũng bị ảnh hưởng lớn.

Lúc này Khánh quốc công cũng hết cách nên giả làm rùa đen rút đầu, trốn ở thư phòng đùa nghịch mấy thứ tranh chữ của ông. Chỉ có thể dẫm lên đống hỗn độn, thương lượng với Hoài Dương vương.

Đáng tiếc, không phải hôm nay Hoài Dương vương tới để theo chân bọn họ bàn luận đạo lý, khi Khánh quốc công nhắc lại tình bạn cũ của bậc cha chú, Hoài Dương vương phất tay đánh gãy, tỏ vẻ không muốn nghe mấy chuyện cũ rích đó: “Phụ vương ta không có ở đây, ta làm nhi tử, phải bảo vệ nữ quyến trong phủ, phủ Khánh Quốc công các ngươi đối xử với tỷ tỷ của ta thế nào, trước kia ta không biết, giờ ta đã biết. Nể tình giao tình cũ của hai phủ, ta chỉ mới đập phá thính đường quý phủ, nếu như không có giao tình này…”

Hắn vươn tay rút bội đao của một thị vệ bên cạnh, một kiếm chém bàn gỗ tròn trong thính đường thành hai nửa, sau đó nói với Khánh quốc công: “Thì nợ máu trả bằng máu! Khánh quốc công, ông đoán ta có dám giết người không?”

Hoài Dương vương là đại soái Tây Bắc, đích thân ra chiến trường đánh giặc, tay hắn dính không biết bao nhiêu máu tươi, Khánh quốc công nhìn thấy hắn đằng đằng sát khí, chỉ sợ mất mật, cảm thấy nếu điên vương này nổi giận lôi đình, nói không chừng thật sự giết người dưới chân thiên tử.

Hai nhà quan hệ thông gia mà đã nháo thành như vậy, không thể nào tiếp tục được nữa. Vì thế Khánh quốc công suy nghĩ một lát, gật đầu bảo nhi tử ký văn thư hòa li.

Quách Dịch cắn răng mở văn thư hòa li, vừa nhìn thì trợn tròn mắt, thất thanh nói: “Cẩm nhi là đích tử của Quách gia ta, tại sao phải nuôi ở Thôi gia ngươi?”

Thôi Hành Chu hừ lạnh một tiếng nói: “Cẩm nhi tuổi còn nhỏ, tất nhiên phải được mẫu thân ở cạnh dạy dỗ, phủ Hoài Dương vương bọn ta là người biết đạo lý, chưa từng muốn sửa lại gia phả dòng họ cho Cẩm nhi, đợi đến khi nó mười ba tuổi đến tuổi học sẽ cho quay về Quách gia các ngươi là được.”

Lúc này, Khánh quốc công phu nhân ở ngoài hành lang nghe lén không nhịn được nữa đột nhiên nhảy ra, lớn tiếng kêu lên: “Nàng ta muốn rời phủ thì cứ đi, không ai cản! Nhưng Cẩm nhi là đích tôn của phủ Khánh quốc công ta, không ai được đưa nó đi!”

Thôi Hành Chu lạnh lùng trừng mắt nhìn bà ta, bỗng nhiên xách đao xông đến chỗ bà ta. Thị vệ ở bên cạnh Hoài Dương vương đều cản hắn lại, còn hét lên với Khánh quốc công: “Còn không bảo bà ấy tránh ra, hôm qua ở vương phủ Vương gia bọn ta nổi giận lôi đình muốn tới chém bà ấy, Vương phi vất vả lắm mới cản được, không đi thì các người chờ nhặt xác bà ấy đi!”

Lôi lôi kéo kéo, Hoài Dương vương đá ghế dựa đập vào xà nhà vỡ nát! Trông không hề giống diễn trò!

Quách Dịch nhanh tay lẹ mắt, kéo mẫu thân ra ngoài, bảo mẫu thân trốn đi, bằng không Hoài Dương vương nhất thời nổi giận muốn giết người thật!

Bình thường Khánh quốc công phu nhân quen thói ngang ngược với các phụ nhân trong phủ trạch, chưa từng gặp cảnh có người xách đao truy đuổi mình, sợ tới mức hồn phi phách tán, lảo đảo quay về hậu trạch.

Phủ Khánh quốc công nháo đến gà bay chó sủa, có hạ nhân chạy đến Phủ doãn* kinh thành tìm viện binh.

*Phủ doãn là vị quan chịu quản lý trực tiếp từ nhà vua, chức vụ tương đương Tổng đốc, chức danh Phủ doãn chỉ áp dụng tại kinh đô.

Có điều Phủ doãn đang bận xử lý chuyện đòi tiền thuốc men của người bị thương ở Vong Phong tự. Gã làm sao dám vào cung đòi tiền? Đành bảo quan địa phương hiểu chuyện, tự móc hầu bao ra ứng trước, bình ổn sự phẫn nộ của dân chúng.

Khi nén giận nín thở móc bạc ra thì nghe phủ Khánh quốc công báo án, đầu Phủ doãn lắc như trống lắc: “Đây là chuyện nhà của hai phủ các ngươi, chủ tử nhà các ngươi đều có chức cao hơn ta, muốn ta hòa giải làm sao? Nếu không nháo đến chết người thì ta không quản, không thì… Đợi đến vào triều sớm để vạn tuế gia xét xử.”

Đi một chuyến, đợi đến khi bọn họ quay lại phủ Khánh quốc công thì mặt mày choáng váng, toàn bộ công phủ đều bị gia đinh của Hoài Dương vương bao vây.

Ý tứ của Hoài Dương vương rất rõ, văn thư hòa li không được sửa một chữ! Hôm nay phải ký ngay, không ký hắn sẽ phái người bao vây công phủ, đến ruồi bọ cũng đừng mơ vào được. Đợi cho công phủ không có gạo cơm ăn, đói chết vài người, Cẩm nhi thành là con ai cháu ai cũng dễ xử, trực tiếp sửa lại nhà mẹ Thôi gia, đến một cọng lông cũng không liên hệ gì đến công phủ.

Phủ Khánh quốc công chưa từng gặp Vương gia thổ phỉ không nói đạo lý thế này, thủ đoạn hết sức thiếu đạo đức.

Khánh quốc công phu nhân bị giận đến mắc bệnh đau đầu, thế nhưng binh lính canh cửa lại không cho lang trung vào.

Thôi Hành Chu hờ hững nói: “Quốc công phu nhân không phải sinh non rong huyết, không chết ngay được, nhịn chút đi!”

Khánh quốc công cũng biết nhà mình không nói lý được, nếu chuyện này ầm ĩ đến chỗ hoàng đế, thật sự là chẳng còn mặt mũi nữa.

Hơn nữa nếu tôn nhi không thay đổi dòng họ, nuôi ở Thôi gia cũng như nhau.

Vì thế thương lượng với nhi tử, ký tên vào văn thư hòa li.

Khi Quách Dịch ký tên lăn dấu tay, khóc lóc thương tâm, nói là muốn gặp Thôi Phù.

Thôi Hành Chu sai người thu hồi văn thư đã ký tên, chẳng buồn nhìn Quách Dịch lấy một cái, chỉ phân phó: “Rút lui, hồi phủ!”

Sau khi Vương gia thổ phỉ đập phá công phủ, dẫn theo đại đội nhân mã, hiên ngang rời khỏi con ngõ dài của công phủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK