Mục lục
KIỀU TÀNG (Liễu Chu Ký 柳舟记)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, Hoài Dương vương phi cố nén đau khổ trong mắt mọi người cười mỉm nói: “Hôm nay là ngày thành lập hội thơ, cảm ơn sự khen ngợi của mọi người, lát nữa sau khi dùng trà bánh xong sẽ phát lệnh bài thơ, thỉnh chư vị suy nghĩ cấu tứ, làm bài thơ tứ tuyệt.”

Hôm nay, phần lớn khách khứa và bạn bè Miên Đường mời đến là tài tử chân chính, tất nhiên hăng hái ngâm thơ đối đối hơn người khác.

Thoáng chốc các tân khách tô điểm thêm cho vườn thu cúc. Trong khung cảnh tươi đẹp, một số ngồi xếp bằng tại chỗ ngồi, một số thì đứng cầm ly rượu, nhóm người nóng lòng chờ đợi rút thăm đề.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Sau khi Miên Đường thông báo xong, thấp giọng nói với Thôi Phù bên cạnh nàng: “Tỷ tỷ, tỷ biết trong bụng ta chẳng có mấy chữ, mặc dù có mấy bài thơ của Hành Chu làm miễn cưỡng ứng phó nhưng qua mấy vòng là hiện hình ngay, cho nên lát nữa tỷ phải thay mặt phủ Hoài Dương vương ra trận, không thể làm hỏng uy danh của vương phủ.”

Thôi Phù nghe xong, thật muốn không màng mọi người ở đây, hung dữ trừng đệ muội không đáng tin này.

Miên Đường không lo ở nhà dưỡng thai mà muốn làm hội thơ nhảm nhí này, còn lôi người mới sảy thai như nàng ta đến cho đủ số, giờ lại ủy thác trọng trách, khiến cho người ta căng thẳng.

Thôi Phù biết thời gian này Miên Đường bứt rứt điên rồi, cho nên nàng ta cũng chỉ thở dài, trấn an Miên Đường, nói lát nữa đối thơ, nàng ta sẽ thay Miên Đường xuất trận.

Thôi Phù vui vẻ ôn hòa, cảm thấy thương cho đệ muội.

Không biết tại sao đệ đệ mình luôn tỏ ra hờ hững, khoảng thời gian trước không phải trừng mắt với Miên Đường thì là nói lời lạnh nhạt, Miên Đường thì cứ giữ dáng vẻ không tranh không bực, lúc nào cũng mỉm cười nịnh nọt đệ đệ.

Thôi Phù thấy mà bực. Lúc trước khi ở phủ Khánh quốc công nàng ta cũng từng sống tháng ngày trong lời nói giấu đao giấu kiếm, bị phu quân lạnh nhạt làm tổn thương nhất.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Nào ngờ lão Cửu nhà mình lại đối xử với ái thê đang mang thai của mình như thế. Chuyện giữa vợ chồng là chuyện riêng, Thôi Phù là tỷ tỷ cũng không nhiều lời được.

Mặc dù nàng ta đang ở vương phủ nhưng lại không biết chuyện giữa đệ đệ và đệ muội là sao.

Có điều sau khi nàng ta bị sảy thai, có phu nhân quen biết đến thăm nàng ta, đồng thời cũng hỏi thăm nội tình ở chỗ nàng ta.

Hơn nữa có bằng hữu thân thiết lén nói với nàng ta về một số tin đồn bên ngoài, nói hóa ra Liễu Miên Đường từng làm cướp. Thôi Phù nghe mà trái tim muốn nhảy ra ngoài, hỏi tin đồn này ở đâu đồn ra, hoang đường quá.

Sau đấy phu nhân tướng quân ở ngự doanh theo phu quân thăng chức từ Chân Châu đến đây đã nói chuyện này với Thôi Phù. Nàng ta là người hiểu chuyện, cho nên không giống mấy phu nhân hầu phủ nói chuyện che che giấu giấu, nói thẳng mình nghe nói ―― Hình như lúc trước Hoài Dương Vương phi chính là Lục Văn tiếng tăm lừng lẫy ở Ngưỡng Sơn.

Lúc ấy Thôi Phù nghe mà trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy mình sợ đến mức có thể sinh luôn một đứa ra ngay. Tuy nàng ta gả xa nhưng vẫn biết danh của tên thổ phỉ Lục Văn.

Người ngoan ngoãn như Miên Đường sao là Lục Văn được?

Ngay hôm qua, nàng ta lén kéo Thôi Hành Chu ra hỏi. Thôi Hành Chu suy nghĩ một lát cảm thấy không cần phải giấu giếm tỷ tỷ, nếu không tỷ ấy sẽ đến chỗ Miên Đường nói mấy lời sáo rỗng, thế nên hắn nói: “Khi đó nàng còn trẻ bị người ta dạy hư, giờ nàng cũng không nhớ rõ chuyện khi đó, tỷ đừng đi hỏi chuyện này làm phiền nàng.”

Thôi Phù kinh hãi đến mức người lung lay sắp ngã, miệng há hốc. Đối với lời gièm pha cỡ này trong phủ, nàng ta thân là nữ quyến vương phủ tất nhiên có thể nghĩ ra trăm ngàn cách che giấu chuyện xấu mà không cần lộ diện.

Dẫu sao thì vương phủ đổi một nàng dâu chẳng phải chuyện khó chi.

Nhưng nghĩ đến Miên Đường, Thôi Phù không nỡ. Phóng mắt khắp kinh thành cũng không tìm được người so sánh được với thổ phỉ xinh đẹp thông minh như nàng. Hơn nữa người em dâu này, đối đãi với vương phủ hay mẹ chồng, thậm chí là với đối xử với nàng đều tốt không còn chỗ nào chê.

Lúc trước Chân Châu gặp nạn, nếu không phải nhờ có nàng, nói không chừng giờ vương phủ đã suy tàn rồi.

Nếu đệ đệ không thành thân với Miên Đường, Thôi Phù có thể khuyên ngăn đệ đệ kịp lúc, không thể thành hôn được. Nhưng bây giờ đã có con luôn rồi, nếu bỏ mẹ giữ con như bên ngoài đồn bậy đồn bạ thì có khác gì súc sinh đâu?

Trong nhất thời, Thôi Phù không nghĩ ra được cách nào, đành phải hỏi đệ đệ nên làm sao cho phải.

Thôi Hành Chu trấn an tỷ tỷ: “Hiện giờ ta với nàng ấy thành hôn đã lâu, con cũng có rồi. Nàng cũng muốn học làm người tốt, tỷ tỷ đừng lo, đôi ta vẫn sống tốt.”

Thôi Phù cảm thấy Thôi Hành Chu nói nhẹ nhàng quá. Nàng ta biết tâm tư đệ đệ thâm trầm, hơn nữa lúc trước còn cãi nhau với Miên Đường đến độ vung tay đánh nhau, sao dễ dàng cho qua như thế?

Nàng ta nghĩ rồi lại nghĩ, lo lắng dặn dò đệ đệ: “Nàng như vậy quả thật không nên gả vào vương phủ, có điều nàng cũng vô tâm quá, lúc trước không phải đệ muốn cưới sao? Cũng không thể làm trái lòng, làm ra mấy chuyện dơ bẩn, nếu không thì tương lai làm sao nuôi dạy con cái được?”

Thôi Hành Chu cảm thấy tỷ tỷ hiểu sai ý hắn rồi, tuy trước đây quả thật khi đối phó với mấy thứ huynh thứ đệ có âm mưu xấu trong phủ tâm tư hắn có hơi thâm trầm. Nhưng Miên Đường là vợ hắn, hắn sao có thể dùng mấy thủ đoạn đó đối phó nàng được?

Lập tức bất đắc dĩ mà lắc đầu, nói thẳng với tỷ tỷ sau này không được phép nhắc lại những lời này.

Nhưng Thôi Phù làm sao mà yên tâm cho được?

Hôm nay khi Tiểu Tây Viên mở cửa đón khách, bắt gặp rất nhiều ánh mắt vui sướng khi thấy người ta gặp họa của mấy quý phụ nhân là đoán ra được bọn họ đang nghĩ cái gì. Có điều nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh trò chuyện vui vẻ của Miên Đường, khiến người ta không khỏi bội phục.

Khí thế của nữ thủ lĩnh thổ phỉ của đệ muội khiến cho Chân Châu thần hồn nát thần tính, những phụ nhân trong hậu trạch tầm thường đó không thể nào so sánh được.

Lúc hội thơ chuẩn bị đánh chiêng khai mạc thì đột nhiên có người ở bên ngoài chạy như bay vào bẩm báo: “Vương… Vương phi, vạn tuế cũng tới Tây Viên, ngự giá đang ở trước cửa, thỉnh Vương phi mau đi tiếp giá!”

Mọi người nghe thế tất cả đều ngạc nhiên. Không phải hôm nay vạn tuế đưa phi tần hậu cung đi săn thú ở phía Tây ngoại thành ư? Sao lại đích thân đến Tiểu Tây Viên?

Miên Đường nghe vậy chau mày, lại không thể thất lễ với vạn tuế, đành đi trước dẫn đầu mọi người ra cửa trước tiếp giá.

Hôm nay đúng là Lưu Dục muốn đến phía Tây ngoại thành săn thú, đáng tiếc đi được nửa đường thì Tuy Vương cố ý nhắc đến chuyện bí mật gần đây kinh thành đang đồn ầm lên.

Do được Vân Nương dặn dò, nhóm mật thám Hoàng Khảo ti không trình chuyện sóng gió ở phủ Hoài Dương vương lên cho vạn tuế. Có điều Tuy Vương cảm thấy chuyện này mà không cho vạn tuế biết thì mất hứng quá.

Vì thế thừa dịp đi ngang qua Tiểu Tây Viên, lựa thời cơ tiết lộ một ít. Quả nhiên mặt Lưu Dục biến sắc, nghe nói hôm nay Miên Đường mở hội thơ, lập tức sai người bãi giá đổi sang đi Tiểu Tây Viên, thuận tiện chúc mừng Vương phi thành lập hội chút.

Do Thạch hoàng hậu vẫn còn ở cữ, hôm nay là phi tần bầu bạn cùng vạn tuế.

Vân phi nghe Lưu Dục nói muốn đi Tiểu Tây Viên, nắm tay siết chặt, trong lòng thầm giận nghĩa phụ để lộ tin tức vợ chồng Hoài Dương vương bất hoà.

Khi vạn tuế tuấn tú trẻ trung xuất hiện ở Tiểu Tây Viên, đôi mắt rồng nhìn Miên Đường với ánh mắt quan tâm đặc biệt, nói nàng đang mang thai chớ có đa lễ.

Có một số việc, nhóm phụ nhân trời sinh nhanh nhạy, khi nhìn thấy vạn tuế nói với Hoài Dương Vương phi bằng giọng dịu dàng nhỏ nhẹ là đầu bọn họ bắt sóng ngay, chợt nghĩ tới một sự kiện, khi vạn tuế lưu lạc dân gian trốn khỏi sự hãm hại của yêu hậu từng lưu lạc tới Ngưỡng Sơn.

Nếu vị Vương phi này thật sự làm thổ phỉ ở Ngưỡng Sơn như lời đồn, há chẳng phải hai người này có quen biết sao? Tuổi bọn họ tương đương, một người anh tuấn, một người xinh đẹp… Nếu không có tư tình thì quá phi lý rồi!

Nhớ lại chuyện lúc trước vạn tuế hào phóng một cách kỳ lạ, phong thưởng cho Liễu Miên Đường làm Hoài Tang huyện chủ, lần này lại đích thân đến Tiểu Tây Viên cổ vũ, nơi nơi đều có ẩn ý này!

Thoáng chốc trong lòng mọi người bừng tỉnh. Chẳng trách Vương gia giận dữ đánh Vương phi. Thì ra ngoại trừ chuyện Liễu Miên Đường che giấu quá khứ làm thổ phỉ còn có thể từng có một đoạn tình riêng với vạn tuế!

Đương nhiên Miên Đường biết Lưu Dục đến đây sẽ tạo thành tin đồn gì, thế nhưng y là vạn tuế, muốn đi đâu thì đi, cần gì bận tâm mang đến phiền phức cho người khác?

Cho nên khi đứng dậy, nàng nhìn Lưu Dục bằng ánh mắt rét lạnh.

Lúc này Lưu Dục chợt nhận ra mình tới đây không ổn, chỉ là vừa rồi nghe nói Miên Đường bị Thôi Hành Chu đánh, nhất thời lo lắng đến đau lòng, không nghĩ nhiều vội tới đây.

Kẻ đầu têu là Tuy Vương thì cười tít mắt xem kịch, cảm thấy hôm nay Hoài Dương vương phải đi tuần doanh ngoài thành trước, không thể đến sớm xem cảnh vạn tuế quan tâm vợ của thần tử đây này, đúng là đáng tiếc mà.

Lưu Dục muốn mượn thế lực của Hoài Dương vương chống lại gã? Nghĩ hay thật đấy! Để xem gã gây chia rẽ quan hệ quân thần của bọn họ như thế nào, khiến cho bọn họ dần nghi ngờ nhau…

Nếu là tới tham gia hội thơ, hiển nhiên phải làm thơ, mặc dù bị Lưu Dục cắt ngang màn gõ chiêng, có điều sau khi Lưu Dục dẫn các vị phi tử ngồi xuống, hội thơ chính thức bắt đầu.

Rút thăm xong, rút được đề ngâm về hoa cúc. Khi trống truyền hoa bắt đầu đánh, cũng không biết là cố ý hay vô tình, Liễu Miên Đường là người đầu tiên.

Liễu Miên Đường mỉm cười, nàng đã có chuẩn bị trước. Dù sao thì Thôi Hành Chu đoán được là chắc chắn những người đó muốn lấy mùa làm thơ, cho nên chuẩn bị cho nàng vài bài thơ ngắn ngâm về cúc.

Tuy sáng tác năm bảy tuổi nhưng nội dung nghịch ngợm, góc độ cấu tứ mang theo vài phần ngây thơ hồn nhiên, hơn nữa kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp của Miên Đường, cộng thêm giọng ngâm mềm mại của nàng, người ta nghe mà say mê, cảm thấy Hoài Dương Vương phi đứng ở bên cạnh mái cong đình hoa tinh xảo đẹp như bức Sĩ nữ đồ tinh xảo.

Lúc giọng ngâm dịu dàng trong veo của Miên Đường ngừng, không kiềm được giơ tay vén tóc trên thái dương, chột dạ cười.

Giai nhân tuyệt sắc, nụ cười thoáng qua động lòng người, khiến người ta không nỡ lên tiếng đánh vỡ cảnh đẹp này.

Trong khoảnh khắc ấy có vài người nghi ngờ rằng liệu lời đồn lúc trước có nói quá không? Một nữ tử sắc nước hương trời, thể chất yếu đuối sao có thể là thủ lĩnh thổ phỉ gây rối khiến cho triều đình không được bình an?

Có lẽ là ghen ghét vợ chồng Hoài Dương vương tình cảm thắm thiết nên mới bịa đặt ra tin đồn thất thiệt như thế?

Sau khi mọi người hoàn hồn, khen ngợi sự sáng tạo mới lạ độc đáo của Vương phi, lập tức có người chép lại, chuẩn bị viết vào bản thảo sách thơ mùa thu của hội thơ.

Còn Lưu Dục thì ngồi im lặng, si ngốc nhìn mỹ nhân bên cạnh hoa dưới đình. Giờ mỗi lần nhìn thấy nàng là trong lòng đau âm ỉ khó tả.

Bây giờ Miên Đường đã không còn là cô nàng giả nam trang trên Ngưỡng Sơn ngày trước. Khi đó mỗi lần bảo nàng đọc sách viết chữ nàng đều vờ đau đầu, còn lén ngắm mình, đáng yêu không chịu nổi.

Còn hiện tại, nàng thế mà có thể làm trò ung dung làm thơ ngâm thơ ở trước mặt mọi người, khí chất dịu dàng như tiểu thư khuê các.

Nàng tốt như vậy, sao y chuẩn bị vươn cao đã đánh mất nàng? Y có lỗi với nàng nhưng không thể nhìn nàng bị người khác hành hạ. Nếu Thôi Hành Chu không thể chấp nhận nàng, chẳng phải là có ngàn vạn thủ đoạn để đối phó nàng ư.

Hiện giờ tay chân nàng bị thương, sao có thể tự bảo vệ mình?

Không được, y muốn trực tiếp nói với Hoài Dương vương, nếu Hoài Dương vương không chấp nhận nàng, y sẵn lòng chăm sóc quãng đời sau của nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK